Hồn Đồn Than

Chương 17

“Ai?” Cung Trường bừng tỉnh.

“Hư, là ta.” Bên tai vang lên tiếng nói nhu hòa quen thuộc

“Ngươi vào bằng cách nào?” Cung Trường càng thêm kinh ngạc, âm lượng hạ xuống mức thấp nhất vì sợ đánh thức em trai nằm ở giường đối diện.

“Cửa sổ phòng ngươi không đóng.” Thiếu niên ghé vào lỗ tai cậu cười khẽ, tự nhiên cởi giầy leo lên giường.

“Tới làm gì?” Vết thương bị đè lên, người nào đó bị đau mà hít một ngụm khí.

“Làm sao vậy?” Ứng Nhàn mẫn cảm hỏi.

“Không có gì. Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta!” Cung Trường muốn đẩy ra y, nề hà giường quá nhỏ.

“Đến xem ngươi a. Lúc về nhà chợt gặp bảo vệ nói rằng hôm qua chủ quán hoành thánh trong thập bảo khố phố tới tìm ta, bọn họ còn chê cười, nghi ta thiếu tiền ăn của ngươi.”

Ứng Nhàn hiển nhiên là đang cười, một đôi tay cũng không thành thật, “Ngươi vẫn là lần đầu tiên chủ động tìm ta, làm cho ta nhịn không được nghĩ như vầy: ngươi không phải là đang muốn ta đấy chứ? À đúng rồi, sao hôm nay thu quán sớm vậy? Hiện tại mới mười hai giờ mà.”

“Sạp bị thu.” Cung Trường cố dùng một giọng bình thản mà trả lời.

“Bị thu? A, ngươi nói sạp bị thu sao!”

“Hư, nói nhỏ thôi!” Cung Trường nâng tay gõ lên đầu tiểu tử đang gào to này một chút.

“Ngươi. . . . . . Cho ta nhìn kỹ lại xem!” Ứng Nhàn phản ứng rất nhanh, y cơ hồ có thể dám chắc Cung Trường sẽ không “văn minh” mà để đối phương đem sạp thu đi như vậy. Nếu không văn minh, kia khẳng định sẽ phát sinh vũ lực, mà phát sinh vũ lực. . . . . .

“Ngươi bị thương?” Nương theo chút dư quang ngoài cửa sổ, Ứng Nhàn có thể rõ ràng nhận ra vết thương trên người Cung Trường.

“Bọn họ thế nhưng đánh ngươi thành như vậy. . . . . .” Thực may mắn, thị lực của Cung Trường bị bóng tối che mất, làm cậu không thấy được gương mặt búp bê luôn luôn mỉm cười đáng yêu mang theo nhu hòa hoặc giảo hoạt nho nhỏ, trong nháy mắt đã biến thành ác quỷ Tu La.

“Ngươi không đi bệnh viện sao? Nếu gãy xương thì biết làm sao bây giờ?” Ứng Nhàn xoay người đứng lên, hai tay ở trên người Cung Trường cẩn thận sờ soạng.

Cung Trường không đẩy tay y ra, cậu có thể cảm giác được khi nào thì tiểu tử này sờ cậu chỉ là đơn thuần sờ, khi nào thì có ý tứ hàm xúc ***. Hiện tại, cậu cảm thấy rất an toàn, hơn nữa đôi tay Ứng Nhàn sờ cậu thật thoải mái, sờ đến chỗ nào chỗ đó liền dào dạt ấm áp, không phải nóng, mà là một loại ấm áp phi thường thư thái, làm cậu thấy thực thả lỏng, thực. . . . . . an tâm.

“Ngươi không cần lo lắng, xương không gãy. Điểm ấy chính ta còn nhận ra mà.” Cung Trường lộ ra nụ cười thật lòng duy nhất trong hôm nay, tuy rằng miệng có điểm đau.

“Ngươi cũng biết ta lo a! Thế mà lại thừa dịp ta không ở bên lại đi đánh nhau.” Ứng Nhàn giọng căm hận nói.

“Ha hả, ta biết ngươi lo lắng cho ta. . . . . . Tựa như ta lo lắng cho ngươi vậy. . . . . .” Cung Trường nâng tay lên sờ sờ cánh tay y.

Bóng tối thực sự tuyệt diệu lạ kỳ, nó thường thường sẽ khiến con người làm ra động tác mà khi bình thường, dưới ánh sáng ban ngày tuyệt đối sẽ không làm, hoặc nói ra những lời không dám nói.

“Ta giúp ngươi bôi thuốc.” Thanh âm Ứng Nhàn có điểm khàn khàn, “Thuốc của ta là vạn kim khó cầu. Cam đoan ngươi so với thuốc tốt nhất của bệnh viện còn hảo hơn!”

Trong bóng đêm, Ứng Nhàn ở trên người Cung Trường chỉ còn mặc một cái quần lót cẩn thận tìm kiếm vết bầm cùng miệng vết thương, sau khi tìm thấy liền cầm thuốc mỡ trong tay nhẹ nhàng vẽ loạn, sau đó xoa nhẹ làm cho dược lực thấu nhập.

Hai người không nói chuyện, bôi thuốc trước ngực xong lại quay người bôi sau lưng.

“Cảm tạ, tiểu thiếu gia.”

Ứng Nhàn bị cách gọi trêu chọc của cậu biến thành tức cũng không được cười cũng không xong.

“Nếu ta là tiểu thiếu gia, ngươi chính là Đại lão gia của ta! Na, ta là đang hầu hạ ngươi.”

“Ngoan ——” Cung Trường một bộ được tiện nghi còn khoe mẽ, bị thiếu niên đè lên cắn liên tiếp vài ngụm.

Lúc sau cắn được môi thì Ứng Nhàn sửng sốt. Y rõ ràng là nhắm tới cổ của Cung Trường kia mà.

Không đợi y phản ứng, Cung Trường đưa tay kéo thiếu niên lại, đem môi mình đặt lên.

Lửa châm củi đốt. Hai người ôm nhau, trong bóng đêm, đơn độc trên chiếc giường nhỏ hẹp này hôn đến hôn thiên ám địa. Bọn họ giống như đều đã quên cách một tầng màn hơi mỏng bên kia còn có một người đang ngủ.

Ứng Nhàn dục hỏa đốt người, nhưng không dám ở trong nhà Cung Trường làm càn, thậm chí ngay cả tiếng thở dốc cũng phải đè nén. Cung Trường sờ y, đùi cọ vào hai chân y, miệng cũng chủ động hôn môi y. Ứng Nhàn cảm thấy tay Cung Trường đang lướt trên người y, cởi bỏ quần y, cách lớp quần lót như có như không chạm vào cậu nhỏ đang bán cương của y, dọa y sợ ngây người.

Chờ y chú ý tới Cung Trường thậm chí đã đem áo của y kéo lên trên vai, trực tiếp vùi đầu hôn điểm đỏ ở trước ngực y, Ứng Nhàn nhịn không được qua hàm răng đóng chặt dẫn ra một tiếng rên rỉ.

Y nhịn không được! Đổi bị động thành chủ động, y bắt đầu tăng thêm lực cắn thân thể cứng cỏi của nam nhân.

Ngón tay Cung Trường chui qua quần lót, trực tiếp bao trùm lên nhục bổng của y. Điều này làm cho Ứng Nhàn thiếu chút nữa kêu ra tiếng! Đêm nay người này quả thực nhiệt tình một cách quái lạ! Ông nội nó a, hắn điên rồi sao?

Đáng thương cho Ứng Nhàn chỉ có thể giãy dụa thân thể đang căng cứng.

Cung Trường ở trên đầu nhũ của y cắn một chút. “Ngươi nếu không làm liền cút cho ta!” Thanh âm trầm thấp khàn khàn.

“Ngươi sẽ không sợ. . . . . .” Ứng Nhàn cắn răng khắc chế. A Trường chết tiệt, gia chính là muốn tốt cho ngươi!

“Không phát ra tiếng là được.”

Không thành vấn đề! Rất nhanh cởi bỏ quần áo của mình, nghĩ nghĩ, mắt lóe lên tia giảo hoạt, cầm lấy vỏ gối cùng gối đầu cuốn thành một bó nhỏ.

“A Trường, mở miệng ra.”

“Để làm chi?” Cung Trường khắc chế tiếng thở dốc của mình.

“Ngươi sẽ không sợ chính mình nhịn không được sao? Em trai ngươi đang ngủ phía đối diện.”

“Hỗn đản. . . . . . Ô!” Thừa dịp Cung Trường không chú ý, đang định phân trần thì bị nhét gối vào miệng.

“Hư. . . . . .” Ứng Nhàn cúi người bắt đầu xâm lược thân thể này.

Cung Trường giãy dụa vài cái, nguyên nghĩ muốn lấy gối ra, lại ở lúc thiếu niên cách quần lót hôn môi, liếm nhẹ nhục bổng của cậu liền dừng lại.

Không ai dám phát ra âm thanh, Ứng Nhàn lột quần lót Cung Trường ra, trực tiếp đem cái cực đại của y hàm trụ trong miệng, thân thể Cung Trường nháy mắt cứng đờ rồi liền xụi lơ.

Dùng nước miếng thấm ướt ngón tay, lo lắng ước chừng một giây đồng hồ, Ứng Nhàn bắt tay vào việc tìm kiếm huyệt khẩu đóng chặt kia.

Cung Trường không cự tuyệt, thậm chí nâng người lên mở ra hai chân kẹp thắt lưng y, để y dễ dàng tiến vào.

Y không biết Cung Trường đêm nay bị làm sao, nhưng y đột nhiên lại có một loại ý nghĩ muốn làm cho nam nhân này thỏa mãn, hoàn toàn thỏa mãn! Mặc kệ là mặt trước hay là mặt sau.

Tìm được nơi đó thực nhanh, dưới tình huống này mà không có bôi trơn thì rất khó khai thác. Ứng Nhàn rút ngón tay ra, ôm lấy đùi, nâng lên thắt lưng cậu, nhưng lại đem mặt vùi xuống.

Cung Trường ánh mắt trừng lớn, không thể tin được đứa nhỏ này có thể làm được đến loại trình độ này.

Cậu ta không chê bẩn sao? Nơi đó chính là. . . . . . Chính là. . . . . .

Để không kinh động người khác, hết thảy đều vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận như vậy, tất cả động tác cũng rất chậm chạp.

Phía sau Cung Trường bị liếm từng chút từng chút một, kích thích làm phía trước ngạnh tựa khối thiết .

Đủ rồi! Không cần liếm nữa ! Ngươi con mẹ nó muốn làm liền làm! Đừng tra tấn lão tử!

Cung Võ ngủ thật sự trầm. . .

Có một chút ánh trăng mông lung xuyên thấu qua cửa sổ đang mở nghiêng nghiêng chiếu vào trong nhà.

§

Cái quạt kiểu cũ trên trần từ từ chuyển động phát ra tiếng vang ‘ong ong’ máy móc, phía dưới nửa thước hé ra màn vải đối diện. . . . . .

Hai thân thể trần trụi đang dây dưa cùng một chỗ, thân thể cường kiện phía trên không ngừng kích thích, mạnh mẽ một chút lại một chút xâm phạm người dưới thân. Đan giường phát ra tiếng ‘chi nha’ rất nhỏ, cũng may giường này làm bằng vài tấm ván gỗ, phát thanh âm không đến mức vượt qua tiếng ‘ong ong’ của quạt trần.

Nam nhân phía dưới bị người nằm trên rõ ràng so với hắn nhỏ hơn bắt hai tay để ở đầu giường, khuôn mặt không rõ là thống khổ hay sung sướng, trên bộ ngực trần trụi phủ một tầng mồ hôi mỏng. Còn nam tử trẻ tuổi thì một tay an ủi phía trước, một tay lần lượt vuốt ve hai điểm đỏ nhỏ như hạt đậu của nam nhân.

Bởi vì không thể làm nhanh, bởi vì không thể nói chuyện, bởi vì không thể phát ra thanh âm lớn một chút, cái loại áp lực này lại càng làm tăng thêm kích thích cùng khoái cảm.

Thật mạnh, thật sâu, một chút lại một chút. Chốc chốc lại đổi một tư thế.

“Thoải mái sao?” Nam tử trẻ tuổi cố ý loan hạ thân ở bên tai nam nhân nhẹ giọng hỏi, vừa hỏi vừa khẽ cắn lỗ tai của hắn.

Nam nhân phía dưới mở ra hai mắt, như là tức giận lại như là hấp dẫn trừng mắt liếc y một cái.

“Ta đều như đã hòa tan ở trong ngươi, a. . . . . .” Nam nhân bỗng kẹp chặt lại ý muốn trả thù, một trận khoái cảm mãnh liệt ập tới khiến nam tử phải ngẩng cao đầu. Nam tử cũng đáp lễ lại bằng cách niết thật mạnh nhũ đầu non mềm của nam nhân.

Nam nhân nháy mắt căng thẳng toàn thân, đầu thật sâu ngưỡng về phía sau, sợi dây chuyền trên cổ văng đến trên gối đầu. Cái miệng bị chặn phát ra tiếng tựa như khóc nức nở.

“Hư. . . . . . Bảo bối *** đãng của ta, nhỏ giọng một chút.” Ngữ điệu thông cảm nhu tình đi cùng chất giọng ôn nhu, tay lại ở nhũ đầu vừa mới bị khi dễ kia nhẹ nhàng gảy gảy, kích thích khiến đối phương phải thống khổ kêu rên, y lập tức nắm chặt cái cực đại thiếu chút nữa bắn ra kia.

“Uy, bảo bối, ngươi cũng không thể tiết nhanh như vậy, không phải mới vừa cho ngươi tiết một lần sao, như thế nào lại muốn nữa?” Y dán tại cái lỗ tai hắn, nhẹ nhàng cắn vành tai, động tác nhìn như ôn nhu lại ẩn hàm tàn nhẫn, “Chịu đựng đi, nghe nói nam nhân mà nhẫn được đến cuối cùng mới bắn sẽ rất thích.”

Ta giết ngươi!

Không dám ra tiếng, Cung Trường chỉ có thể vừa giãy dụa vừa dùng ánh mắt giết người trừng người phía trên.

“Cho ngươi chút giáo huấn a, ngươi như thế nào lại không nghe lời? Ngươi nói nếu em trai ngươi nửa đêm dậy đi WC nghe được thanh âm kì lạ, đi tới vén màn lên, nhìn thấy một đứa con trai so với nó còn nhỏ hơn đang cưỡi lên người anh nó, dùng cậu nhỏ thao anh nó, ngươi đoán nó sẽ có phản ứng gì?”

Cung Trường nhất thời không dám động, nhưng ánh mắt như đang phun ra lửa.

Ứng Nhàn không dám tái kích thích hắn, nhưng cũng không bỏ tay ra.

“Hảo hảo, ta cái gì cũng không nói. Chúng ta. . . . . . chỉ làm thôi. . . . . .”

Cung Trường nhắm mắt lại, thề chính mình tại một khắc vừa rồi đã nghe được tiếng cười của ác ma.

Đây là một đêm cực độ điên cuồng. Bọn họ ngay tại trên chiếc giường nhỏ hẹp này im lặng làm gần hai giờ.

Sau Cung Trường mở đôi mắt mệt mỏi không chịu nổi, “Ứng Nhàn, tôi có lời muốn nói với cậu.” Cẩn thận chú ý tiếng hít thở của em trai, cảm giác đối phương hẳn là không bị kinh động.

Cung Trường đè lại thiếu niên, trái lại đem y ôm vào trong ngực, quay mặt đi, chi dám đối với khuỷu tay cứng cáp của thiếu niên nói: “Tôi. . . . . .”

“Đừng nói.” Đột nhiên, Ứng Nhàn đưa tay che miệng Cung Trường, “Cái gì cũng đừng nói. Mọi việc ta sẽ lo liệu tốt.”

Lo liệu cái gì? Vì sao không cho tôi nói? Cậu có biết tôi muốn nói gì không?

“Ta biết ngươi mệt mỏi, ta cũng mệt mỏi. Chúng ta cùng nhau hảo hảo ngủ một giấc được không?”

Ứng Nhàn dùng giấc ngủ hấp dẫn đại nam nhân đang mệt mỏi này. Y không được biết cụ thể mọi việc, hiển nhiên không thể biết được mấy ngày nay Cung Trường đã gặp chuyện gì. Nhưng hãy cho y thời gian vài ngày nữa, chờ y đem tất cả mọi chuyện bố trí hảo, y có thể đến trợ giúp A Trường một tay.

Cung Trường cũng không kiên trì nữa, đem lời nói đã lên tới yết hầu lại nuốt trở về trong bụng. Có lẽ hắn không nên đem phiền toái của mình liên lụy cho những người khác nữa, nhất là hắn càng ngày càng có tình cảm sâu nặng với thiếu niên này. Đêm nay lúc chủ động làm chuyện này, hắn cũng đã. . . . . .

Nhắm mắt lại, phát hiện chính mình thế nhưng tịch mịch như vậy, hắn không thể để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, bởi vì hắn là Cung Trường, một nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa!

Cho nên hắn chỉ có thể dùng một loại phương thức, trừng phạt chính mình, cũng là âm thầm thể hiện sự yếu đuối của mình.

Hắn không biết thiếu niên kia có hiểu hay không, mà dù không hiểu cũng tốt.

Cung Trường bị thằng em gọi dậy.”Anh, tỉnh tỉnh. Anh không sao chứ?”

Cung Trường mơ mơ màng màng mở hai mắt, “Chuyện gì?”

Mặt Cung Võ thế nhưng đỏ một chút, “Không, không có gì. Bất quá. . . . . . Anh, nhĩ hảo lợi hại nga!”

Cái gì?

“Anh đừng lừa em.” Cung Võ mặt đỏ càng lợi hại hơn, “Tối hôm qua anh mang bạn gái về đúng không? Mấy người tốt xấu cũng nên bảo em ra ngoài chứ a, hại em cả tối không dám đi WC. . . . . . Thiếu chút nữa làm em nhịn chết!”

Cung Trường sợ tới mức lăn lông lốc ngồi dậy.

A——

“Anh à, thắt lưng anh đau đúng không? Hắc hắc! Rốt cuộc tối hôm qua anh làm bao nhiêu lần vậy chứ?” Cung Võ nháy nháy mắt, ngồi xuống trước mặt anh trai, “Em đã nói rồi, anh làm sao mà không có bạn gái cho được, phiền anh lần sau khi mang “chị” ấy về nhà nhớ nhắc em nha. Em sẽ ngủ chỗ khác, cam đoan không quấy rầy hai người!”

Cung Trường cười khổ, “Đừng mơ, không có lần sau đâu!” Một phen đẩy ra thằng em đang tính toán muốn hỏi tiếp.

“Tại sao?” Tiểu Võ kinh ngạc.

“Bởi vì anh trai mày rất nghèo! Cô ta thấy anh còn không có đủ tiền để thuê phòng, liền quyết định chia tay với anh.” Cung Trường nhìn nhìn bộ quần áo mình đang mặc trên người, cũng coi như bình thường. Bất quá có người giữa mùa hè nóng nực như vậy mà đi ngủ cũng mặc đầy đủ quần dài, áo phông như vậy sao? Rõ ràng là ‘kiệt tác’ của ai đó, thầm mắng một câu ngu ngốc!

“A?” Cung Võ ỉu xìu, nhìn ông anh đang chầm chậm hoạt động hai chân đi lấy quần áo tắm rửa.

Nhìn bóng dáng của anh trai, nghĩ đến thanh âm tối qua mình loáng thoáng nghe được, đáng tiếc không thấy được hình dáng của cô gái kia. Nhất thời trong đầu Cung Võ toàn là hình ảnh anh trai đang mây mưa cuồng nhiệt cùng mỹ nữ nóng bỏng.

Úc úc úc! Năm nay ta nhất định phải tìm bạn gái!

Chờ Cung Võ ra ngoài giặt quần áo, Cung Trường mới dọn giường, theo giường lấy ra một cái cặp.

Sờ sờ cái cặp đựng rất nhiều giấy tờ sổ sách, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười. Thời cổ đại có cáo ngự trạng, không nghĩ tới hiện đại rồi, người dân bình thường còn phải kiện lên tỉnh.

Chuyện vợ chồng Chu Thế Côn có chỗ dựa vững chắc ở thành phố có thể nói là ai cũng biết, không ai sẽ vì Cung gia bọn họ mà đi đắc tội với người không thể đắc tội. Cấp trên thì quan lại bao che cho nhau, cấp dưới thì xu nịnh, hắn nghĩ muốn ở thành phố này kiện vợ chồng Chu Thế Côn là điều không thể!

Kêu oan, hắn chỉ còn một cách cuối cùng này. Hôm nay hắn sẽ gọi điện thoại nhờ Bách Thu Quân giúp hắn kéo dài thời gian, sau đó thừa dịp trong khoảng thời gian này lặng lẽ lên tỉnh kiện. Nếu để cho đối phương biết hắn tính toán đi kêu oan, cho dù chỗ dựa vững chắc sau lưng Chu Thế Côn không làm gì hắn, thì cơ cấu quyền lực ở thành phố cũng sẽ không buông tha hắn.

Không ai hy vọng bị cấp trên tra ra, loại chuyện này nếu vô sự thì rất hoàn hảo, nhưng một khi có việc, sẽ không còn là vấn đề chỉ liên quan đến một hai người . Cho nên nếu chuyện hắn kêu oan bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ hắn sẽ không còn là đối tượng được cảnh sát bảo hộ, mà sẽ trở thành đối tượng bị cảnh sát truy nã .

Hắn cũng không muốn dùng cách khó khăn nhất này, nhưng đối phương thật sự khinh người quá đáng! Vì bảo hộ địa vị cùng thanh danh của mình, ỷ vào quyền lực trong tay muốn làm gì thì làm, chẳng những đánh bọn họ còn muốn bọn họ quỳ trên mặt đất nói đáng đánh. Trên đời có loại công bằng như thế sao?

Hắn không tin chuyện chính phủ dựa vào thái độ của dân để làm việc, vì dân phục vụ mà thực sự hủ bại đến tình trạng này! Đây là tân Trung Quốc a, như thế nào cho phép loại chuyện này phát sinh! Hắn không tin, cho nên hắn quyết định liều mạng!

Trước hết, hắn còn có vài việc phải xử lý tốt.

Thu xếp hảo giấy tờ, hắn đi đến nhẹ nhàng gõ cửa phòng của hai ông bà, cửa phòng mở ra.

“Đại tử?”

“Là con.”

“Đứng ở cửa làm gì, bà nội con không có ở đây, bà ấy đi mua thức ăn rồi. Vào đi.” Ông nội ở bên trong nói. Ông biết đứa cháu này chỉ cần gặp bà nội, bình thường rất ít khi bước vào gian phòng này.

Cung Trường đi vào, ông nội đã đứng lên, đang cầm cái khăn đông lau tây lau.

“Ngồi đi, ta nghe bà nội con nói sạp của con bị thu có phải không?” Cung ông nội đi đến bên giường ngồi xuống, chờ đứa cháu đi đến gần.

“Ông nội.” Cung Trường quỳ xuống, ôm lấy chân ông, dựa đầu vào đầu gối gầy yếu của ông.

Ông nội hiền hậu vuốt ve đầu trưởng tôn, trong mắt đong đầy thương hại cùng bao dung.

Hưởng thụ khoảnh khắc tràn đầy yêu thương khó có được này, “Ông nhất định phải phẫu thuật.” Ngẩng đầu, Cung Trường cường ngạnh nói.

Cung ông nội cười, “Tốn tiền vào chuyện đó làm gì, tuổi đã lớn như vậy rồi, chữa khỏi cũng không sống hơn được bao nhiêu ngày. . . . . .”

“Ông nội!”

“Đại tử, trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Ta biết con sợ ta cùng bà nội con lo lắng, chuyện gì cũng không nói cho chúng ta nghe.

“Nhưng ông nội cũng không phải là hoàn toàn bị mù, Tiểu Âm không đến trường, phải ở nhà tĩnh dưỡng, Tiểu Võ đột nhiên phải tìm việc mới, ngay cả sạp bán của con cũng bị tịch thu, thành ra như vậy mà cũng không thấy Tiểu Từ và Tiểu La đến tìm con, con thì cái gì cũng không nói cho chúng ta biết, mới làm cho chúng ta chân chính lo lắng.” Cung ông nội thở dài.

Cung Trường quỳ thẳng người, “Ông nội, ông thật sự không cần lo lắng. Việc này con sẽ nghĩ cách giải quyết. Đúng vậy, chỉ là một chút chuyện nhỏ, bất quá đã gần giải quyết được.

“Được rồi, ông đừng chuyển đề tài, con đã nghe Tiểu Võ kể rồi, ông là bị đục thủy tinh thể, chỉ cần phẫu thuật, tám phần là có thể khôi phục thị lực, đừng để ý chút tiền ấy, đã buôn bán nhiều năm như vậy, một chút tiền để dành con vẫn phải có. Bệnh này cũng không phải làm đại phẫu, không tốn bao nhiêu tiền đâu.

“Tóm lại ngày mai ông cùng Tiểu Võ đi bệnh viện thương lượng một chút chuyện phẫu thuật, không đi là không được đâu a.”

Cung ông nội dường như muốn nói tiếp, nhưng bị Cung Trường ngăn lại, “Con không dám bất kính với ông, nhưng việc này con đã giao cho tiểu Võ, nếu nó làm không xong chuyện này, con sẽ cho nó biết tay!”

Cung ông nội nhếch môi ha ha nở nụ cười.

“Thật sự không có việc gì?”

“Thật sự không có việc gì.” Cung Trường khẳng định.

“Cung Âm! Nha đầu chết tiệt này, con ra đây ngay cho ta!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng la hét của Cung nãi nãi.

Xảy ra chuyện gì?

Hai ông cháu đồng thời đứng lên.
Bình Luận (0)
Comment