Hôn Hạnh - Ngải Ngư

Chương 64

Edit: Nuocici

Buổi trưa sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, Cận Ngôn Châu cùng Sơ Hạnh về nhà ăn cơm. Hôm nay không chỉ có Cận Triều Văn và Hướng Lâm, Hướng Noãn cũng đưa Lạc Hạ về. Mọi người đều hào hứng chúc mừng họ đã chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.

Trừ Hướng Noãn dị ứng cồn nên không uống rượu, những người còn lại đều uống một ít. Cận Ngôn Châu và Lạc Hạ lại uống nhiều hơn hẳn nên ăn cơm xong, Cận Ngôn Châu phải về phòng ngủ một lát.

Tối đó anh và Sơ Hạnh không ở lại ăn cơm mà về nhà mình. Đêm đầu tiên đầy tốt đẹp sau khi kết hôn, Cận Ngôn Châu chỉ muốn được tận hưởng riêng với Sơ Hạnh.

Sơ Hạnh cũng vậy. Cô làm một bàn đồ ăn thật phong phú, nhờ Cận Ngôn Châu khui cả chai rượu vang mới. Cô còn dụng tâm mua thêm một chiếc bánh kem về để chúc mừng.

Cận Ngôn Châu hình như rất vui vẻ. Cách anh thể hiện lại là uống rượu. Vốn buổi trưa đã uống không ít, tối đến lại uống nhiều hơn vậy, Cận Ngôn Châu có tửu lượng tốt cuối cùng đã say chuếnh choáng.

Sơ Hạnh uống có một chút nhưng tửu lượng kém nên cũng say khướt không khác anh là bao. Sơ Hạnh sau khi say rượu không giấu được hưng phấn, vô tình khoe cả quà sinh nhật cô đã chuẩn bị trước cho anh.

Đó là tập sách tranh thứ hai cô xuất bản, “Em hy vọng trăm năm hòa hợp cùng anh 2”.

Cận Ngôn Châu lật bìa ra, bên trong vẫn có lời nhắn cho anh như cũ. Lần này cô viết:

‘To Chồng yêu,

Rốt cuộc cũng được gọi anh như vậy rồi! Rất vui khi được trở thành nửa kia của anh, cũng vô cùng vinh hạnh có thể là bà Cận có một không hai, thuộc về riêng anh của anh.

Chỉ cần nghĩ đến việc từ nay về sau được ở bên anh, cùng trải qua mọi chuyện là trong lòng em đã tràn ngập vui sướng.

Từ lúc em nhận ra mình thích anh đến giờ đã gần 9 năm, em lại càng yêu anh nhiều hơn.

Em nghĩ chúng mình chắc chắn sẽ trăm năm hòa hợp, bên nhau đến già.

Người yêu anh, Sơ.’

Cận Ngôn Châu đọc xong cũng không lật xem nội dung đằng sau nữa. Anh giơ cuốn sách tranh ra trước mắt cô, chỉ vào hai chữ sau chữ “To” nói: “Em đọc đi.”

Hai mắt Sơ Hạnh mê ly vì say rượu, ngoan ngoãn đọc: “To chồng yêu…”

Cận Ngôn Châu nói: “Không cần ‘To’”.

Sơ Hạnh chớp chớp mắt, chưa hiểu ý anh cho lắm, tưởng anh không thích cô thêm chữ “To” ở đó, bĩu môi định giật lại cuốn sách, còn uất ức thầm thì: “Không thích thì trả…”

Cận Ngôn Châu dù có say chuếnh choáng nhưng vẫn tỉnh hơn Sơ Hạnh nhiều. Sau khi anh say rượu thì ý thức vẫn tỉnh táo, chỉ có hành động và lời nói sẽ khác hoàn toàn bình thường.

Ví dụ như, nói nhiều. Hơn nữa cũng không độc miệng không kiêu ngạo, chỉ nghĩ gì nói đó.

Cận Ngôn Châu đương nhiên không trả cô.

Anh kéo tay cô ra, sửa lời: “Không phải không thích, anh rất thích. Ý anh là không cần đọc chữ ‘To’, đọc chữ sau đấy thôi.”

Sơ Hạnh ‘à’ một tiếng, phản ứng chậm còn chưa kịp mở miệng thì Cận Ngôn Châu đã nói thẳng ra: “Em gọi anh đi, chồng.”

Sơ Hạnh cười rộ lên. Sau đó cô đưa tay níu lấy cổ anh, như đang làm nũng cọ cọ trán anh giống như chú thỏ con dính người, ngoan ngoãn mềm giọng gọi: “Chồng ơi.”

Hai mắt Cận Ngôn Châu vốn đã thâm trầm lúc này càng thêm tối lại. Anh đặt sách xuống, dùng một tay bế cô đặt lên đùi mình, nói: “Gọi thêm lần nữa.”

Sơ Hạnh tiếp tục gọi: “Chồng ơi.”

Hai chữ này của cô như tình cờ chạm vào chốt mở, khiến lý trí của anh hoàn toàn biến mất.

Lần đầu tiên Cận Ngôn Châu mất kiểm soát như vậy, không cố kỵ bất cứ thứ gì nữa. Dù cô có khóc nức nở, khẽ nấc ra tiếng, anh cũng không chịu buông tha cho cô.

Thậm chí, ngay trước khi cô hoàn toàn rơi vào mê loạn không nhận thức được nữa, anh hôn nhẹ lên lỗ tai đã phiếm hồng của cô, thì thầm những lời chưa từng thổ lộ lần nào.

Giọng anh trầm khàn, dịu dàng và lưu luyến, như đang dỗ dành cô, lại cũng giống như vì say rượu nên dễ dàng nói ra được những lời từ tận đáy lòng mà thường ngày không cách nào bộc bạch được.

Anh nói: “Anh yêu em.”

“Anh yêu em, Sơ Sơ.”

Sống nhiều năm như vậy rồi nhưng Cận Ngôn Châu chưa từng nói ra lời yêu. Anh không phải kiểu người có thể nói ra chữ ‘yêu’, nói gì đến việc treo nó bên miệng để nói mỗi ngày, chuyện đó căn bản không thể nào xảy ra.

Nhưng mà hiện tại.

Anh nói, anh yêu cô.

Ý thức của Sơ Hạnh gần như rệu rã hoàn toàn, chỉ sót lại chút tỉnh táo cuối cùng thì vừa vặn nghe được lời bộc bạch của anh. Một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mắt của cô, lại được anh hôn lên đầy dịu dàng.

Giây tiếp theo, chính tai Cận Ngôn Châu nghe được Sơ Hạnh dịu dàng đáp lại anh: “Em cũng rất yêu rất yêu anh, Ngôn Ngôn.”

Mỗi một chữ cô nói ra đều rõ ràng như vậy.

Cận Ngôn Châu lại càng thêm hung ác bá đạo, giống như muốn nghiền nát cô. Nhưng rồi lại mâu thuẫn, vì không muốn cô bị tổn thương nên hết sức dịu dàng vỗ về.

Cứ chốc chốc anh lại bắt cô gọi mình là chồng. Nghe tiếng cô gọi mới đủ khiến anh thấy thỏa mãn. Sau đó lại ghì chặt cô vào lòng mình, vui vẻ cười ra tiếng giống như đứa bé được cho chiếc kẹo mình thích nhất, giọng như đang khoe: “Em là vợ anh. Vợ… Em là vợ của anh…”

Sơ Hạnh chưa từng nghĩ rằng Cận Ngôn Châu lúc say rượu sẽ có dáng vẻ như này. Hoàn toàn như một đứa trẻ vậy. Trừ tính cách trẻ con, thì anh lúc này với anh của ngày thường như hai người khác nhau.

Vì say rượu làm loạn, hôm sau cả hai người đều bị phá vỡ đồng hồ sinh học. Lần đầu tiên họ không thể rời giường lúc 6 giờ sáng như mọi ngày được. Cận Ngôn Châu ôm Sơ Hạnh ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.

Sau khi tỉnh lại, Cận Ngôn Châu nhớ lại những chuyện hoang đường đã diễn ra, cảm thấy có chút không nỡ nhìn thẳng nên im bặt không nhắc tới một chữ nào hết.

Nhưng Sơ Hạnh lại thản nhiên đón nhận hết tất thảy, kể cả chuyện anh say rượu rồi như trở thành một người hoàn toàn khác.

Cô thậm chí còn chủ động nói với anh: “Ngôn Ngôn, tối qua anh nói anh yêu em đấy.”

Cận Ngôn Châu vờ bình tĩnh thoái thác: “Anh không nhớ rõ.”

Sơ Hạnh thuật lại nguyên vẹn những lời anh đã nói: “Anh nói, anh yêu em. Anh yêu em, Sơ Sơ.”

Cận Ngôn Châu: “…”

Anh đang ôm cô nằm trên giường bỗng thấy nhức đầu, tai cũng không kìm được đỏ lên.

Sơ Hạnh nhận ra anh đang mất tự nhiên, cong môi vạch trần anh: “Rõ ràng anh vẫn nhớ!”

Cận Ngôn Châu có chết cũng không thừa nhận: “Anh quên rồi.”

Sơ Hạnh vươn tay chạm vào tai anh, rất nóng.

Sau đó cô kiên định nói: “Anh nói dối, mỗi lần anh nói dối đều sẽ bị đỏ tai, còn rất nóng nữa.”

Cận Ngôn Châu: “…”

Sơ Hạnh đang gối lên tay anh, giọng chứa ý cười, ngửa đầu hỏi: “Vậy anh có yêu em không?”

Cận Ngôn Châu nhíu mày, trầm giọng thở dài: “Còn hỏi mấy vấn đề ngốc nghếch này làm gì.”

Sơ Hạnh quang minh chính đại làm nũng với anh: “Yêu hay không yêu?”

Cận Ngôn Châu: “…”

Vài giây sau, anh gượng gạo nói nhanh: “…Yêu.”

Giọng vừa nhỏ vừa gượng gạo.

Sơ Hạnh trêu anh thành nghiện, cố ý hỏi: “Hả? Anh vừa nói gì thế? Em nghe không rõ.”

Cận Ngôn Châu bị cô chọc ghẹo đến nỗi thẹn quá hóa giận, bắt lấy cô bắt đầu dạy dỗ lại. Hai người lại lăn qua lộn lại hơn nửa ngày nữa mới chịu rời giường.

———————————

Trừ chụp ảnh cưới, phần lớn những chuyện liên quan đến lễ cưới đều do Cận Ngôn Châu đảm nhiệm.

Từ chuyện lớn như địa điểm tổ chức, phong cách ra sao, thiết kế kiểu nào đến chuyện nhỏ như loại họa tiết in lên thiệp mời của hai người họ, dùng kiểu chữ gì cho phù hợp, viết mấy dòng in mấy hàng, tất cả đều do một tay Cận Ngôn Châu sắp xếp.

Về phần Sơ Hạnh, cô chỉ cần duyệt lại thành quả là được. Nếu cô không hài lòng, Cận Ngôn Châu sẽ bàn bạc thêm với người thiết kế. Đương nhiên, quan điểm của Cận Ngôn Châu thì Sơ Hạnh căn bản sẽ không thể cảm thấy không hài lòng.

Những gì anh chọn đều vừa ý cô. Ngay cả những chi tiết nhỏ nhất cũng khiến cô xiêu lòng không thôi.

———————————–

Ngày 21 tháng 5.

Lễ cưới của Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh tổ chức đúng như dự định.

Gần giữa trưa, tới giờ lành.

Sơ Hạnh mặc chiếc váy cưới trắng muốt đứng ở cửa hội trường hôn lễ. Bên cạnh là bố cô, Kỷ Lâm Viễn. Sơ Hạnh khoác tay bố mình, khóe miệng cong cong rạng rỡ. Kỷ Lâm Viễn lại hồng cả hốc mắt, cười gượng như không nỡ.

Lát sau, hôn lễ chính thức bắt đầu.

Hai nhân viên chậm rãi mở cửa hội trường ra.

Sơ Hạnh và Kỷ Lâm Viễn xuất hiện dưới ánh đèn, trước máy ảnh và máy quay. Theo đúng kịch bản đã duyệt từ trước, Sơ Hạnh khoác tay Kỷ Lâm Viễn bước lên thảm đỏ, đi từng bước đến sân khấu chính nơi Cận Ngôn Châu đang đứng.

Hai bên cánh gà sân khấu còn dựng cả người tuyết nhân tạo. Bên trái là người tuyết mặc vest chỉnh tề, trong ngực ôm một thỏ bông rất đáng yêu. Người tuyết bên phải mặc váy cưới, ôm trong ngực một chú mèo bông mặt mày kiêu ngạo.

Rất nhiều chuông gió ước nguyện được treo trên trần hội trường, mỗi chuông đều gắn theo những dải ruy băng viết lời chúc phúc của mọi người tới cặp đôi ngày hôm nay.

Chuông gió ước nguyện đều do Cận Ngôn Châu nhờ bạn bè người thân viết lời chúc lên. Sơ Hạnh cũng không biết. Tất cả các phân đoạn diễn ra cô đều được biết trước, chỉ riêng điều này là Cận Ngôn Châu giấu cô thực hiện.

Chàng trai mặc bộ vest chỉnh tề màu đen tuyền, tóc được vuốt keo gọn gàng, cầm trong tay bó hoa hồng trắng tinh khôi. Anh đứng nơi cuối đường, vóc dáng cao ráo lại đĩnh bạt.

Tầm mắt Cận Ngôn Châu chưa một giây nào rời khỏi Sơ Hạnh, như thể cả thế giới qua đôi mắt anh lúc này chỉ còn lại mình cô.

Hội trường hôn lễ rộng lớn như vậy, lại được anh nhờ bên tổ chức sự kiện bố trí thành khung cảnh tuyết trắng cô yêu thích nhất. Rõ ràng đã sắp đến mùa hè rồi nhưng bước vào đây lại như chỉ vừa bắt đầu mùa đông với trận tuyết đầu mùa.

Sơ Hạnh đi tới bên cạnh anh. Tay cô được bố nắm nhẹ lên, từ tốn và trịnh trọng đặt vào lòng bàn tay Cận Ngôn Châu.

Cận Ngôn Châu lập tức nắm chặt lấy bàn tay ấy.

Kỷ Lâm Viễn sau khi hoàn thành việc mình cần làm rời khỏi sân khấu, nhường lại bầu không khí cho đôi trẻ. Ngay sau đó, Cận Ngôn Châu quỳ một gối xuống, nâng bó hoa trong tay mình bằng hai tay lên cho Sơ Hạnh.

Sơ Hạnh mím môi cười nhận lấy, tay còn lại nắm lấy bàn tay khẽ kéo anh.

Cận Ngôn Châu đứng dậy, đưa tay vén khăn voan trắng của cô ra, cúi đầu hôn cô.

Khoảnh khắc đôi môi họ chạm vào nhau, hội trường vang vọng đoạn điệp khúc bài hát mà Cận Ngôn Châu hát tặng riêng cho cô gái của anh vào ngày cầu hôn. Cùng lúc đó, chuông gió trên đỉnh đầu họ được làn gió mơn trớn khẽ lay động, tiếng chuông lanh lảnh khiến cõi lòng rung động từng hồi.

Vài bông tuyết chậm rãi bay trong không khí, đậu xuống đầu, vai và toàn thân họ.

Tuyết rơi đầy đầu, có nghĩa là…

Mãi đến khi đầu tóc bạc trắng, họ vẫn nắm tay nhau cùng vẽ tiếp bức tranh cuộc đời.

Đó là lời hứa hẹn bên nhau đến khi bạc đầu anh muốn gửi tới cô.

Sơ Hạnh khẽ mở mắt ra, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh chuông gió đang không ngừng lắc lư theo gió. Cảm giác choáng váng nhanh chóng bủa vây khiến cô phải nhắm chặt mắt lại lần nữa.

Ký ức dần ùa về trong tâm trí Sơ Hạnh.

Mùa đông năm nhất khi chưa xác định quan hệ, cô hào hứng chạy theo đón lấy tuyết đang bay lả tả trong không trung, anh đẩy xe đạp chậm chạp ở phía sau, vẫn luôn theo sát cô. Tối đó còn hì hụi đắp cho cô một người tuyết đáng yêu.

Mùa đông đầu tiên họ ở bên nhau, cô và anh cùng nặn người tuyết ở sân trường đại học, vui vẻ đuổi bắt.

Mùa đông thứ ba yêu nhau, cô chạy đến dưới khu nhà anh đang thuê, vượt gió đội tuyết tới xây người tuyết tặng anh, anh vừa xuống xe đã chạy tới ghì chặt cô vào lòng mình trên nền tuyết trắng xóa.

Mùa đông thứ 9 cùng yêu đương, sáng sớm tuyết rơi dày, cô bị lạc đường, sau khi tìm được cô, anh chẳng hề ngần ngại trao cô nụ hôn ngọt ngào giữa bầu trời đầy tuyết.

Cũng là năm ấy, anh thỏa mãn nguyện vọng được tới Cố Cung ngắm tuyết rơi của cô, tuy cam chịu nhưng lại tình nguyện làm nhiếp ảnh gia chụp cho cô nhiều thật nhiều tấm hình đẹp để đời. Hơn cả, anh còn dẫn cô đi trượt tuyết, ngay khi họ cùng ngã xuống, cô lén hôn trộm anh một cái.

Thật ra cô thích mùa đông vì lúc ấy mới có tuyết rơi. Trước đó cô không biết ngắm tuyết là cảm giác ra sao, quê hương cô không có tuyết.

Nhưng tới hiện tại cô vẫn cứ thích mùa đông, vẫn cứ thích tuyết, lại không chỉ đơn giản vì thích nữa. Mà nhiều hơn là vì từng trận tuyết mùa đông đều gắn liền với những kỷ niệm đẹp cùng anh.

Mùa đông và tuyết rơi, đều là nhân chứng cho cuộc tình của họ.

——————————

Đêm đó, Sơ Hạnh nhận được chuông gió ước nguyện thì không chần chừ thêm giây nào, hiếu kì xem hết một lượt lời chúc mọi người viết tặng.

Lúc này cô mới vô tình phát hiện ra, trong số đó còn có một cái là Cận Ngôn Châu tự tay viết cho cô.

Trên dải ruy băng là nét chữ Khải(1) xinh đẹp, từng nét bút đều toát lên khí chất mạnh mẽ.

Anh viết: “Em là mong ước thuở sơ khai, cũng là khát vọng cuối cùng của riêng anh.”

———————————-

Chú thích:

(1)Chữ Khải: kiểu chữ viết phổ biến nhất của người Trung Quốc, tên Hán Việt là Khải thư, dễ nhận biết và dễ đọc nhất. Ngoài ra còn có Lệ thư, Hành thư, Thảo thư.

Tác giả gửi gắm:

Còn một chương nữa là kết thúc rồi.

HẾT CHƯƠNG 64.

Bình Luận (0)
Comment