Hồn Hoang Xác Ảo

Chương 8

26

Mặt trời chỉ vừa ló dạng khi Jessica thức giấc và thấy Kevin/Paul đang ngồi ở bàn đối diện, gõ bàn phím máy tính. Card mạng không dây cắm vào cổng kết nối một bên máy tính phát ánh sáng xanh, cho thấy anh đang nối mạng internet tốc độ cao của nhà nghỉ. Jessica ngáp, dụi mắt và nhìn đồng hồ. Lúc đó là sáu giờ kém mười sáng.

“Anh có ngủ không?” cô hỏi, bò ngang qua giường và ngồi xuống bàn cùng anh.

“Không ngủ được. Garland liên tục truyền tin thần giao cách cảm cho tôi, nhưng chúng rất mơ hồ. Tôi có cảm giác cậu ta bắt đầu mất nhận thức.”

“Theo tôi nghĩ, cậu ta mất nó từ lâu rồi,” Jessica nói.

“Vậy thì tình hình đang tệ đi. Những ý nghĩ của hắn tản mát. Có gì đó liên quan đến chuyện mất nhận thức về mình và mối liên hệ thể xác - đầu óc. Rồi hắn vừa ngưng nhưng tôi không ngủ được nên lên mạng cố gắng liên lạc với Kevin trong Cybersona, nhưng tôi không tìm thấy cậu ta.”

“Vậy thì không hay rồi,” Jessica nói.

“Đợi đã. Tôi nghĩ mình có thể tìm thấy cậu bé trong khu những ứng dụng đặc biệt.”

Kevin/Paul gõ vài ký tự. Rồi anh nhấn phím tìm kiếm và nhập tên Kevin vào. Đột nhiên màn hình nháy ánh sáng vàng nhạt rồi hiện lên hình nhân vật ảo của Kevin đang quay lại nhìn ra. Cậu bé trông không được vui. Thực ra trông cậu hơi buồn rầu.

“Ông nói sẽ quay lại ngay!” Kevin ảo gào lên.

Kevin/Paul gõ một câu xin lỗi.

“Trò này không vui nữa,” Kevin ảo nói. “Tôi muốn về nhà.”

Kevin/Paul lại gõ vài chữ nữa.

“Cố gắng hơn đi!” nhân vật trên màn hình nói. “Jessica! Chị có ở đó không? Kéo em ra khỏi chỗ này đi!”

Jessica lấy tay che miệng và nước mắt trào ra. “Ôi Chúa ơi. Chúng ta làm gì đây?”

Kevin/Paul gõ thêm vài chữ nữa, thông báo tình hình cho Kevin ảo biết, cho cậu biết anh và Jessica đang trên đường đến San Francisco.

“Ông bắt chị trông trẻ của tôi đến San Francisco hả?”

Jessica vẫy với bức ảnh của Kevin ảo, “Chào Kevin. Bọn chị sẽ đưa em ra. Đừng lo lắng nhé.”

Kevin/Paul cắn môi dưới nhìn Jessica. “À.”

Cô quay sang anh và cau mày. “Nó không thấy được tôi, phải không?”

“E rằng không,” Kevin/Paul nói. “Nó không thể thấy gì trong không gian ảo trừ những gì được lập trình để hiện ra.” Anh gõ vài chữ nữa.

“Anh nói gì?”

“Tôi bảo nó hãy kiên nhẫn. Tôi đã có kế hoạch.”

Trên màn hình, Kevin ảo chỉ gật đầu. “Tôi bị kẹt trong này bao lâu rồi? Chuyện xảy ra như thế nào vậy? Thêm nữa tôi đang ở đâu vậy?”

Kevin/Paul gõ vào, “Em đang ở trong không gian ảo, trong Cybersona.”

“Thật không,” Kevin ảo nói. “Thú vị thật. Làm sao tôi vào đây?”

Gõ bàn phím, Kevin/Paul trả lời, “Tôi e rằng tôi chịu trách nhiệm trong việc này. Tôi đã dùng phép ‘nhập’ trong Cybersona mà Garland Daniels, người đã chiếm thể xác tôi, đã dùng. Hắn nhập vào cơ thể tôi và tôi nhập vào cơ thể em. Hãy tin tôi, Kevin. Tôi ghét trở thành em cũng như em ghét bị kẹt trong đó vậy.”

“Ông đang trong cơ thể tôi? Ông kiểu như là, đang cử động bằng tay của tôi? Mắt của tôi? Ông đang ở cùng với chị giữ trẻ của tôi hả? Ông liệu mà tốt với chị ấy. Chị ấy đúng là cô nàng xinh xắn, phải không?”

Kevin/Paul gõ và Jessica cố đọc những chữ anh đang đánh.

“Anh nói gì với nó vậy?” Jessica hỏi.

“Tôi đồng ý với nó.”

Anh gõ thêm nữa.

“Anh vừa nói gì đó?”

“Tôi nói rằng nó có thể là cơ hội duy nhất để chúng ta lấy lại cơ thể của mình.”

Kevin ảo nhìn thế giới hai chiều xung quanh mình. “Và mọi người cho rằng tôi có thể làm việc đó bằng cách nào?” nó hỏi.

Kevin/Paul gõ trả lời, “Tôi nghĩ em có thể truy cập được những tài liệu nào đó, thông tin về người chủ đã đăng nhập dưới tên Garland Daniels.”

“Đó là kẻ đánh cắp cơ thể ông phải không?” Kevin ảo hỏi.

“Đúng vậy,” Kevin/Paul nói. “Và chúng tôi có thể nói rằng, tên này là một thằng bị ám ảnh bởi việc báo thù. Trong đời thật hắn bị liệt cả người do một cuộc đọ súng giữa các băng đảng. Và giờ hắn dùng cơ thể của tôi để thực hiện hành động trả thù.”

“Ông nói các người đang đến San Francisco. Tại sao vậy?” Kevin ảo hỏi.

“Đó là nơi Garland lôi cơ thể tôi tới,” Kevin/Paul gõ trả lời.

“Đó là kẻ ông muốn tôi tìm hiểu? Làm sao tôi làm được chuyện này? Tôi không biết đầu mối nào ở đây hết.”

Kevin/Paul gõ thêm nữa. “Tôi nghĩ hắn có thể vẫn còn kết nối với Cybersona theo cách nào đó. Hắn có thể trong thân xác tôi nhưng tôi nghĩ hắn vẫn còn đăng nhập. Khi tôi trong phòng ứng dụng đặc biệt của Cybersona, trò chơi cho rằng tôi là Garland Daniels. Hình như, sau khi nhập vào cơ thể tôi hắn đã đăng xuất tài khoản của tôi, bởi vì khi tôi cố gắng ra ngoài thì được thông báo rằng Paul Freeman không còn đăng nhập nữa. Dù sao thì, nếu hắn vẫn còn kết nối qua địa chỉ ISP, thì tôi cần em tìm ra nó và làm với hắn những gì hắn đã làm với tôi và tôi đã làm với em,” anh gõ vào.

“Và làm sao tôi làm được chuyện đó?”

“Đó là một ứng dụng đặc biệt gọi là ‘nhập’,” Kevin/Paul gõ. “Tôi thấy rằng em đã tìm thấy phòng ứng dụng đặc biệt.”

“Trong này có nhiều trò vui lắm. Ông có thể làm được nhiều thứ tuyệt vời với những ứng dụng đặc biệt. Hiện giờ tôi đang đóng vai bác sĩ. Đó là nghề tôi muốn làm khi lớn lên.”

“Tuyệt lắm, Kevin. Nhưng việc em phải làm bây giờ,” Kevin/Paul gõ, “là thâm nhập vào ứng dụng đặc biệt mà Garland đã viết ra gọi là ‘nhập’, hãy tìm cổng vào mạng của hắn và nhập vào đó.”

“Rồi sao nữa?” Kevin ảo hỏi.

“Tôi...” anh ngừng đánh máy trong vài giây, rồi tiếp. “Tôi không chắc nữa. Hãy xem liệu chúng ta có làm được tới đó không đã, được chứ?”

“Chỗ này muốn làm gì làm. Tôi đổi ý rồi. Tôi muốn ở trong này thêm chút nữa.”

“Em muốn quay lại lúc nào cũng được mà,” Kevin/Paul gõ. “Lúc này, chúng ta cần em làm chuyện đó.”

“Được rồi,” Kevin ảo nói.

Anh nhanh tay gõ dòng chữ “Em là đứa trẻ can đảm, Kevin. Tôi sẽ nói chuyện với em sau. Chúc may mắn.”

Kevin/Paul đứng lên khỏi máy tính khi Jessica ngồi xuống giường.

“Anh nghĩ nó làm được không?” Jessica hỏi.

“Tôi không biết. Tôi chỉ không biết phải làm gì khác.”

“Nhưng chúng ta vẫn đến San Francisco hả?” cô hỏi.

“Đúng.”

“Tới đó thì anh làm gì?”

“Việc đầu tiên là tìm cơ thể Garland.”

“Có thể hắn vẫn còn trong bệnh viện.”

“Chúng ta sẽ tới đó, rồi sau đó. Hắn có thể đọc được suy nghĩ của tôi và nhận ra tôi đến đó vì chuyện gì.”

“Vậy chính xác thì anh đến vì cái gì?”

“Tôi nghĩ hắn thực sự muốn lấy lại cơ thể mình. Nhờ kiểm soát cơ thể tôi hắn có thể cử động, nhưng không giống cơ thể của chính mình. Nó thiếu sự liên kết. Tôi biết vì tôi có thể cảm thấy điều đó. Để tôi giải thích theo cách này: phần nhận thức không muốn làm điều đó. Một phần tâm trí tôi vẫn còn trong cơ thể Paul Freeman. Tôi đang nói là một phần tính cách của mình. Chuyện này chắc có liên quan đến sinh lý học tư duy và cảm xúc. Phản ứng của tôi trong cơ thể Kevin không giống như trong cơ thể mình. Cô hiểu điều tôi nói không?”

“Tôi đang cố,” Jessica nói. “Khoa học không nằm trong những môn tôi giỏi nhất.”

“Dù sao thì,” Kevin/Paul nói, “kế hoạch của tôi là nhử Garland và cơ thể mình về nơi có cơ thể hắn ta và rồi thuyết phục hắn trả cơ thể cho tôi.”

“Và nếu hắn không trả?”

“Tìm cách nào đó để lấy lại nó.”

27

Đó là một trong những ngày nắng đẹp nhất ở San Francisco khi bầu trời đầy nắng và không khí mát mẻ khiến bạn thấy rằng mọi chuyện rồi sẽ suôn sẻ. Ít nhất, là Paul/Garland nghĩ vậy khi hắn ngồi trên ghế đá nhấm nháp một ly cà phê pha sẵn quan sát thành phố Vịnh bắt đầu thức giấc. Sự chú ý của hắn tập trung vào khu căn hộ bên kia đường, đó lại là khu nhà mà Suzy đã bước vào tối hôm trước. Chỉ mới hơn bảy giờ sáng và Paul/Garland đã thấy hơi bồn chồn. Có lẽ đây không phải là ý kiến hay, hắn nghĩ. Thực ra, chuyện này có thể trở nên rất tệ, hoặc rất xấu. Có lẽ hắn nên kìm lại. Nhưng rồi cửa mở và Suzy bước ra, nheo mắt trước mặt trời sáng chói. Cô thò tay vào túi xách và lấy ra cặp kính mát, đẩy nó lên trên sống mũi trước khi thả bước xuống đường Telegraph Hill.

Paul/Garland thở ra một hơi dài, hớp lớp bọt cuối cùng trong ly cà phê, và đứng dậy. Hắn vứt cái ly vào thùng rác và bắt đầu theo Suzy xuống đồi.

Ở góc cuối đường Telegraph Hill và đường Grand, Suzy quẹo và bắt đầu bước dọc đường Grand tới khu Broadway. Cô đang đi với tốc độ khá nhanh nên Paul/Garland thực sự phải chạy để theo kịp.

Khi theo kịp, hắn giảm tốc độ và đi kế bên cô. Cô quay sang hắn chỉ để xem hắn có phải là người mà cô quen hay không và khi không nhận ra gương mặt quen thuộc, thì cô định quay đi.

Đó là lúc hắn lên tiếng, “Suze ơi. Đi chậm lại một chút.”

Cô dừng lại và nhìn chằm chằm vào người lạ vừa nói chuyện với cô cứ như đã quen biết.

“Xin lỗi!” cô ngắt lời.

“Suze. Anh đây.”

“Tôi, a. Chắc anh nhầm tôi với ai đó rồi.” Cô bắt đầu bỏ đi, nhưng hắn theo bước cô và đi kề bên.

“Làm ơn. Anh phải nói chuyện với em.”

“Tôi có quen anh không?” cô hỏi trong khi tiếp tục bước đến khi đèn giao thông ở góc Broadway và Grand chuyển sang đỏ và cô phải dừng lại. Trớ trêu thay, chỗ đó cách nơi Garland bị bắn chỉ vài mét.

“Hắn ta là ai?”

“Ai là ai?” cô hỏi, vẻ mặt lộ vẻ giận dữ. “Nghe nè. Tôi không biết anh là ai. Và anh đang bắt đầu khiến tôi bực mình rồi đó. Vậy biến đi chỗ khác đi, được không?”

“Thằng mà anh thấy đi với em tối hôm qua.”

“Được rồi. Vậy thì đây. Có ông cảnh sát đứng ở góc đường đằng kia. Tôi nghĩ anh nên đi chỗ khác ngay đi.”

Đèn chuyển màu và cô bắt đầu băng qua đường.

“Anh có thể đem tới vài món em thích, vài món Thái và một phim DVD.”

Suzy dừng giữa đường. Chầm chậm, cô quay lại và nhìn người lạ mặt đang đi về phía mình.

“Coi nào,” hắn nói, nắm lấy tay cô. “Chúng ta không thể đứng ở đây.”

Xe hơi bắt đầu bấm còi inh ỏi khi đèn đổi màu và hắn kéo cô khỏi giao lộ lên trên vỉa hè.

“Năm phút,” hắn nói. “Anh chỉ cần nhiêu đó thôi. Mình vào trong này uống một ly cà phê nhé. Em sẽ muốn ngồi xuống khi nghe chuyện này đó.”

Suzy không nói nên lời. Cô chớp mắt không tin vào tai mình. Những suy nghĩ ngổn ngang dồn dập trong tâm trí cô. Cuối cùng cô nói.

“Được rồi. Cho dù Garland nghĩ anh ta sẽ đạt được gì, hãy nói với anh ta là tôi không quan tâm. Tôi rất tiếc về những gì đã xảy ra. Tôi rất tiếc mình không phải là người mạnh mẽ. Tôi xin lỗi mình không thể ở bên anh ta nữa. Tôi...”

Hắn giơ tay lên. “Được rồi. Anh hiểu rồi.”

Suzy nhìn có vẻ lúng túng.

“Chỉ cần cho anh năm phút. Làm ơn nhé.” Rồi hắn tạo tiếng póc póc bằng miệng quen thuộc như Garland thường làm, và Suzy lắc đầu.

“Không. Chuyện này quá kỳ lạ. Tôi trễ giờ làm mất.”

“Không đâu. Chín giờ em mới bắt đầu làm việc. Em chắc là sẽ đi mua báo rồi dừng lại ở tiệm bánh mì lớn trên đường Kearny và mua một ổ bánh mì kẹp đủ các thứ với pho mát kem và hẹ, kèm với một cốc cà phê mocha-java pha bằng hạt cà phê rang cháy.”

Suzy dừng lại và dựa vào một tòa nhà.

“Là anh thật đây, Suze à. Anh biết chuyện này... vượt ngoài thế giới này. Chuyện này kỳ cục không diễn tả được. Nhưng anh có thể giải thích. Năm phút thôi. Em ăn bánh. Anh sẽ nói. Sau khi anh nói xong, nếu em muốn đi, thì em cứ bỏ đi và em sẽ không bao giờ nghe hay gặp lại anh lần nữa.”

“Anh làm tôi sợ đó,” cô nói.

“Anh biết. Và anh xin lỗi. Anh có thể làm gì để em tin anh?”

“Tôi có một hình xăm ở mé dưới lưng, ngay phía trên mông. Garland đã mướn người ta xăm với ý nghĩa...”

“Đôi cánh thiên thần, cho thiên thần của anh.”

Đôi mắt Suzy tràn nước mắt. Hắn ôm lấy cô trong tay khi cô bắt đầu nức nở, rưng rức cả người. Hắn đưa khăn giấy cho cô và cô hỉ mũi.

“Đi nào. Chúng ta kiếm cái gì đó cho em ăn rồi anh sẽ cho em biết làm sao điều không thể lại trở thành có thể.”

Năm phút kéo lên thành ba mươi. Suzy đã ăn xong “ổ bánh đủ thứ” trong khi Paul/Garland hầu như không đụng tới ly cà phê của mình, chủ yếu vì hắn nói liên tục. Họ ngồi trong cửa kính trong khi thế giới bên ngoài vẫn chuyển động theo nhịp độ bình thường. Vỉa hè đầy người đến chỗ làm, dừng lại để mua cà phê và bánh nướng hay bánh mì và pho mát kem. Với Suzy, mọi thứ sẽ không bao giờ còn bình thường nữa.

Cô lắng nghe và chăm chú vào mọi điều hắn nói; chỉ có điều cô không thể hoàn toàn chấp nhận chuyện này, mặc dù trong thâm tâm cô biết đây là sự thật. Rằng Garland Daniels đã tìm cách chuyển hồn mình, như một loại vi rút nhiễm bằng đường thư điện tử, vào nhận thức của người đàn ông ngồi đối diện cô trong quán cà phê xập xệ ở North Beach này.

“Bệnh viện cho rằng anh đã rơi vào hôn mê,” cuối cùng cô nói.

“Hãy cho anh thời gian để chấm dứt chuyện anh đã bắt đầu.”

“Anh không thể làm vậy,” cô van nài.

“Nhưng anh có thể. Anh làm được.”

“Anh hạ gục cả hai băng nhóm, Garland. Em gọi anh là Garland nhé? Hay tên của ông ta là gì?”

“Paul. Paul Freeman.”

“Paul Freeman.”

“Em có thể gọi anh là Garland. Garland là người đang nói chuyện với em. Garland đang trong thân xác này. Thân xác của Paul Freeman.”

“Vậy thì Paul Freeman đâu?”

“À... thì, lần cuối anh gặp thì anh ta đang trong không gian ảo. Nhưng hình như anh ta đã tìm được cách thoát ra và thực tế là đang trong thân xác một người khác. Anh ta đang lần theo anh để lấy lại thân xác.”

“Làm sao anh biết?”

“Anh có thể đọc được suy nghĩ của anh ta.”

“Garland. Hãy nghe em nói. Chuyện anh đang làm. Là chuyện sai trái. Báo chí nói rằng...”

“Anh không giết hắn ta. Hắn ta vẫn còn sống khi anh bỏ đi.”

“Anh đang tự sát đó,” Suzy nói. “Một nhân viên DEA và một bác sĩ giải phẫu không ngu như hai thằng đại ca buôn ma túy đâu. Anh sẽ bị bắt, bị giết hoặc bị tống vào tù rất lâu đó.”

“Bởi thế nên anh mới cần em giúp đỡ.”

“Em sẽ không giúp anh làm hại người ta đâu.”

“Bọn chúng là lý do tại sao Garland Daniels trở thành người thực vật. Chúng là nguyên nhân vì sao em không thể sát cánh cùng người đàn ông mà em từng không thể thiếu trong cuộc sống. Bọn chúng phải trả giá cho những gì đã làm, Suzy à. Và chúng sẽ trả giá cho dù em có giúp anh hay không. Anh chỉ hy vọng chúng ta có thể kề vai nhau trong chuyện này.”

Suzy vươn ra và nắm lấy tay Garland. “Garland. Đó là một tai nạn. Một tai nạn bi thương.”

“Một tai nạn đã có thể tránh được.”

Suzy đứng lên. “Sao lại là ông bác sĩ? Ông ta cố gắng cứu mạng anh mà.”

“Bằng cách biến anh thành một thằng bại liệt sao? Anh thà chết còn hơn.”

“Em xin lỗi. Nếu anh đã nghĩ rằng em sẽ giúp.” Cô bắt đầu đi ra cửa, nhưng Paul/Garland chuyển người chắn đường cô.

“Anh cần em, Suzy. Anh chỉ cần một nơi để ở. Hai ngày nay anh chưa ngủ. Anh sẽ không đòi hỏi gì thêm. Anh hứa.”

Suzy cúi đầu. Cô nhìn đồng hồ. “Em sắp trễ giờ rồi.”

Hắn nhìn sâu vào mắt cô và đưa cô điện thoại của mình. Cô nhìn nó và biết hắn muốn cô làm gì. Cô cầm lấy điện thoại và bấm số.

“Chào. Tôi đây. Sáng nay tôi thấy không được khỏe lắm. Chắc là viêm dạ dày hay gì đó. Tôi sẽ nghỉ ngơi. Cám ơn nhé.”

Cô gập điện thoại và đưa trả cho hắn. Hắn cầm lấy nó trong tay cô rồi cầm lấy tay cô và hôn. Họ quay lại và bắt đầu đi bộ trở ngược lại đường Grand đến khu chung cư trên đường Telegraph Hill.

28

Dù họ cố gắng đến đâu, thì cả Suzy lẫn Garland đều không cảm thấy mình đang làm tình thực sự. Mức độ ham muốn không đưa cả hai đạt đến đỉnh điểm. Nhưng chính Suzy là người khơi mào chuyện này. Bọn họ thiếu sự gắn kết. Hay tệ hơn, chuyện đó như thể họ vừa chung chăn gối với cơ thể một người lạ mà linh hồn và nhận thức của Garland đã chọn để cư ngụ.

Với Suzy, tín hiệu báo động đầu tiên là nụ hôn. Nó không hề giống nụ hôn của Garland chút nào. Và rồi tay hắn, những vuốt ve, cảm giác thật xa lạ, sự vuốt ve của một người lạ. Không phải không thoải mái, chỉ là không gây bối rối. Cô có cảm giác mình vừa làm tình với một người vừa quen và uống cà phê chung và rằng Garland đang xem, nhưng xem từ bên trong. Khi mọi chuyện kết thúc và Garland thôi không cố đạt được khoái cảm nữa, Suzy có cảm giác kinh tởm.

Cô bước khỏi giường và chạy vào nhà tắm, vừa kịp lúc nôn vào bồn cầu. Rồi cô cảm thấy tội lỗi. Nếu như toàn bộ chuyện này chỉ là một cuộc thử nghiệm xem cô yêu hắn ta đến mức nào? Để xem cô để mọi chuyện đi đến đâu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô thực sự vừa quan hệ với một người xa lạ? Và giờ đây hắn ta sẽ báo lại cho Garland rằng bạn gái của anh ta vừa quan hệ với một người vừa quen chưa đầy một tiếng đồng hồ. Đầu óc cô quay cuồng. Garland đã làm gì? Cô thấy mình như bị kéo xuống hố của đau đớn và thù hận. Cô thấy mình bị xâm hại. Chính xác thì không phải bị hãm hiếp, nhưng rõ ràng là bị lợi dụng. Cô không thể làm việc này. Cô sẽ không tham gia vào chuyện này nữa. Giờ đây, cô chỉ phải lấy hết can đảm để nói với hắn điều đó.

Cô dội nước bồn cầu, rửa mặt, rồi đánh răng. Hít một hơi thật sâu, cô mở cửa phòng và quay trở vào phòng ngủ.

“Xin chào?”

Căn phòng trống rỗng. Cô nhìn lên giường, ga trải giường và gối quăng lung tung. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô khi cô trầm ngâm về chuyện vừa xảy ra. Rồi cô chui vào giường và kéo chăn trùm kín đầu để tránh ánh nắng sáng chiếu vào qua cửa sổ phòng ngủ.

Đó không phải là một ý tưởng hay, Garland nghĩ, khi hắn dùng cơ thể Paul Freeman để bắt chuyến tàu điện đường Powell chạy xuống đồi tới đường Market. Tạ ơn trời là Suzy cũng không thích chuyện đó. Hắn cũng không biết mình sẽ làm gì nếu cô thực sự hưởng ứng với cơ thể của một ai khác. Việc cô không thấy thoải mái, một lần nữa khẳng định rằng cô vẫn còn yêu hắn. Việc dùng cơ thể người khác làm vũ khí là một chuyện. Dùng cơ thể người khác như một dụng cụ tình dục thực tế ảo là chuyện hoàn toàn khác. Nó thực sự khiến bạn nổi gai ốc, đặc biệt là cảm giác hứng tình về thể xác. Đó thực sự là một chuyến phiêu lưu. Điều đó cộng thêm cảm giác ghen tị vì cái cô hưởng ứng không phải là cơ thể thật sự của hắn; mà là của Paul Freeman. Với hắn đó là cái đã giết chết cảm xúc. Hắn cố gắng xua đi trục trặc vừa rồi và tập trung ngay vào nhiệm vụ. Và một lần nữa hắn nhớ cơ thể bất động của chính mình. Có thể khi mọi chuyện kết thúc, hắn có thể nhập trở lại nó.

Xe điện thả hắn xuống đường Market nên hắn đón xe buýt theo đường Market để tới khu nhà hành chính gần tòa thị chính thành phố.

Hắn tới khu nhà bao gồm trụ sở của lực lượng chống ma túy (DEA) vào khoảng giờ ăn trưa và ngồi xuống đợi ở ghế dài gần cửa chính. Khoảng mười lăm phút sau, cửa chính mở và những viên chức nhà nước bắt đầu ào ra bầu trời rực nắng để thưởng thức bữa trưa.

Đặc vụ DEA Floyd Harrison xuất hiện với một nhóm những đặc vụ khác nhưng rồi tách riêng ra và bắt đầu bước tới khu bãi xe kế bên tòa nhà hành chính thành phố.

Ông vừa chạm tay vào chiếc Honda Accord thì một bàn tay với tới vỗ lên vai.

Harrison quay lại đối mặt với một người lạ đang mỉm cười.

“Sao,” Harrison nói. “Tôi có thể giúp gì cho anh?”

“Đặc vụ Harrison, phải không?” Paul/Garland hỏi.

Harrison nhìn xung quanh và gật đầu với vài đồng nghiệp đang đi tới xe của họ. “Còn tùy,” ông nói. “Anh là ai? Chúng ta gặp nhau chưa? Nhìn anh thấy quen quen.”

“Ông thực sự không quen biết tôi, nhưng chúng ta đại loại đã gặp nhau rồi.”

Harrison nhìn kỹ gương mặt Paul Freeman đến khi mắt ông sáng lên vì nhận ra. “Đợi đã. Tôi biết anh là ai rồi. Anh là tên thầy giáo điên rồ ở Kingsville, Texas. Anh giết thằng đại ca, đúng không? Anh làm gì ở đây, đầu thú hay gì, bởi vì nếu anh đúng là hắn...”

“Tôi không đầu thú. Tôi không giết ai hết.”

“... anh kiếm nhầm cơ quan rồi. Anh có lẽ muốn gặp FBI hay...”

Paul/Garland túm lấy cổ áo đặc vụ Harrison và nhấc bổng ông ta lên.

“Này! Anh muốn gì?” Harrison hỏi.

“Tôi lấy thứ tôi muốn,” Paul/Garland nói.

“Chúa ơi! Thả tôi xuống. Cái quái gì thế!”

Paul/Garland hạ người đặc vụ xuống đất, nhưng một tay vẫn nắm cổ ông ta và nói. “Ông để cho chuyện đó xảy ra.”

Harrison vùng vẫy nhưng không thở được. “Cứu tôi với!” Ông gào lên.

Hai đặc vụ sắp lên xe gần đó bước xuống và quay về phía Harrison khi ông đang vùng vẫy với gã đàn ông nắm cổ mình. Họ lập tức rút súng ra và nhắm vào Paul/Garland.

“Để ông ta xuống, ngay lập tức!” viên đặc vụ gần nhất ra lệnh.

Paul/Garland chồm người tới để thì thầm, nói, “Bảo bọn chúng bỏ vũ khí xuống, không thì tôi đâm thủng khí quản ông bây giờ.” Để chắc rằng Harrison hiểu rõ ý mình nói, hắn cọ móng tay sắc ngang cổ Harrison.

“Không sao đâu,” Harrison nói. “Anh ta chỉ là một bạn học cũ thôi.”

Hai đặc vụ nhìn nhau nhưng vẫn chĩa súng vào Paul/Garland.

“Đừng bắn,” Paul/Garland nói với hai đặc vụ. “Chúng tôi chỉ đùa nhau thôi.” Hắn từ từ rút tay khỏi cổ Harrison. “Thấy không? Mọi chuyện đều bình thường mà.”

“Harrison. Ông không sao chứ?” đặc vụ thứ hai hỏi.

Paul/Garland dùng đầu ra hiệu để Harrison cũng có thể nhìn xuống thân mình. Ông ta nhìn xuống và thấy tay Paul/Garland đang trong túi áo khoác cầm một thứ có vẻ là khẩu Glock chín ly nhắm vào ngực Harrison, nhưng những đặc vụ kia không thấy.

“À... ừ,” Harrison nói. “Tôi phản ứng hơi quá thôi. Không nhận ra anh ta từ đầu.”

Miễn cưỡng, hai đặc vụ nhét súng vào bao vừa quay trở lại chuyện của mình, vừa lắc đầu.

“Tốt lắm, đặc vụ Harrison. Ông có thể sống sót qua chuyện này.”

“Chính xác thì ‘chuyện này’ là gì?”

“Ông là đặc vụ chìm đã bắn trúng một thường dân vô tội.”

“Đó là một tai nạn.”

“Một tai nạn không nên xảy ra. Thường dân vô tội đó giờ đây bại liệt cả đời vì ông ngại lộ diện. Và được cái gì? Ông có bắt giữ được ai không? Ông có tống được thằng nào vào tù không? Không. Và giờ đây một kẻ khờ khạo không đáng bị như vậy đã bị cầm tù vĩnh viễn trong thân xác không thể cử động một bắp thịt nào từ cổ trở xuống.”

Harrison nhìn quanh khi vào nhân viên đồng nghiệp đi ngang tới khu đậu xe, dù có vài người dừng lại nghe.

“Anh hiểu sai mọi chuyện rồi,” Harrison nói. “Tôi không hề mong sẽ có bắn nhau. Tôi phải ghi hình được bọn chúng, cùng nhau, giao nhận ma túy, hoặc súng ống. Tôi không hề nghĩ rằng chúng sẽ khởi sự bắn nhau khi có một thường dân ở giữa. Thực sự tôi không biết được. Tôi thậm chí còn nghĩ tới chuyện dừng vụ đó lại.”

“Vậy sao ông không làm vậy?” Paul/Garland khăng khăng. “Đó là nhiệm vụ của ông. Tôi đã điều tra kỹ chuyện này rồi. Ông là đặc vụ chịu trách nhiệm tại hiện trường đó. Người duy nhất biết chuyện gì sắp xảy ra. Ông có hàng đống thời gian để cảnh báo tôi.”

“Cảnh báo anh?” Harrison nói, quay người sang hai đặc vụ đang chần chừ gần đó. “Hai anh không có chuyện gì làm hả?”

Hai người đó bỏ đi về phía xe mình.

Harrison quay lại nhìn kỹ Paul/Garland hơn. “Ý anh là sao khi nói ‘cảnh báo tôi’? Hơn nữa, tôi vô tội trong vụ bắn nhau đó,” ông nói thêm.

“Nhưng với tôi thì không,” Paul/Garland nói. “Còn câu khẩu hiệu ‘Bảo vệ và phục vụ’ thì sao? À, chờ chút. Đó là khẩu hiệu của cảnh sát. Khẩu hiệu của ông chắc phải là ‘Trốn và tránh’. Đã tới lúc trả nợ, ông Harrison à.”

“Đợi chút đã,” đặc vụ DEA la lên. “Anh thì liên quan gì ở đây? Anh là người thân của Daniels hay sao? Anh liên tục nói tôi phải cảnh báo anh. Anh cũng có mặt ở đó hả?”

“Ông có thể nói vậy.”

“Vậy hả? Vậy anh phải can đảm lắm mới dám tới đây,” Harrison nạt, liếc nhìn xuống khẩu súng trong tay Paul/Garland. “Anh vừa tự đào huyệt chôn mình đó, anh cao bồi ạ. Nếu là anh thì tôi đã xử tôi rồi, bởi vì nếu không làm vậy, tôi sẽ dành cả đời mình để săn lùng anh.”

“Chúng ta lái đi một vòng nào,” Paul/Garland nói.

“Tôi sẽ không đi đâu với anh hết.”

“Đây không phải là chuyện để cãi nhau. Nên chúng ta sẽ phải lấy xe của ông. Tôi để xe của mình ở Kingsville, Texas rồi.”

“Anh có nghe tôi nói gì không? Tôi sẽ không...”

Nhưng trước khi Harrison dứt lời, thì Paul/Garland với tốc độ ánh sáng thúc cườm tay vào ngực Harrison ngay bên trên tim. Cú đánh làm viên đặc vụ tê liệt giây lát. Bằng tay còn lại, hắn tiêm cho Harrison một mũi, khiến ông ta bất tỉnh ngay. Paul/Garland ôm ngang hông ông ta và mang thẳng tới xe ông ta. Hắn lấy chìa khóa trong túi ông, mở cửa thùng xe, và nhét viên đặc vụ vào.

Hai đặc vụ khi nãy chuẩn bị bước vào xe thì nhìn ra xe Harrison đúng lúc thấy hắn sập nắp thùng xe xuống và ngồi vào sau tay lái chiếc xe của đặc vụ DEA.

Một trong những đặc vụ mở máy di động.

“Chúng tôi có một tình huống.”
Bình Luận (0)
Comment