Hôn Hôn Em, Bé Yêu

Chương 4.2

Đột nhiên, anh phát hiện hình như chính mình rất buồn cười.

Mới vừa đối mặt với thái độ của cô, buồn cười đến khiến anh hoàn toàn trở thành một kẻ ngu! Anh thế nhưng cho là cô và cha mẹ anh cùng một dạng, tàn nhẫn vô tình như vậy, vì lợi ích cá nhân. . . . .

Cứ tưởng rằng đáp án của cô sẽ làm cho người ta thất vọng, không ngờ lại là loại kết quả này. . . . . . Được rồi! Anh thừa nhận thật ra thì anh vẫn hơi bị tổn thương, bởi vì cô nói thích nhất là con, mà không phải anh.

Nhưng mà cũng không sao, dù sao mặc kệ cuối cùng người cô thích nhất là người nào, đều cùng anh sinh ra đứa bé.

Chỉ là. . . . . .

"Em quên lời của mình đã nói rồi sao? Em phải ở cùng với người mình yêu, lúc đầu em đã nói chúng ta không có yêu nhau, cho nên không nên ở chung một chỗ." Còn có anh quá già. . . . . . Chuyện này, là đánh chết anh cũng không thừa nhận.

Chẳng biết từ lúc nào cô đã bị kéo tới cùng anh ngồi một chỗ ở trên giường, suy nghĩ một chút cùng anh nói chuyện kinh nghiệm, chuyện này còn là lần đầu tiên.

Nhưng là cô cảm thấy làm như vậy làm người ta cảm thấy vui vẻ, bởi vìanh là đối tượng nói chuyện phiếm rất tốt.

Cuộc trò chuyện không hề mang theo cảm giác khẩn trương nữa, tâm trạng căng thẳng cũng được thư giãn, cô lười biếng nằm xuống, lại kéo chăn, che mình.

"Tôi biết rõ khi đó mình nói cái gì, nhưng mà tình huống bây giờ không cho phép tôi nghĩ những chuyện này, nếu như không ở chung một chỗ với anh, bản thân tôi còn bất lực không quyết định người muốn là người nào, hiện tại cũng hoàn toàn không có đồng nhất số đối tượng. . . . . ." Bạn đang đọc truyện tại dien^^dan..@[email protected] Suy nghĩ một chút cô thật đúng là dám nói, cũng không sợ anh sẽ đột nhiên phát điên !

Nghe cô nói hình như còn rất đáng thương, vậy mà anh chỉ có thể miễn cưỡng chịu thiệt? Thiệu Sỹ Trần nheo mắt,vẻ mặt giống như bất mãn hoặc là rất khó chịu.

"Được rồi! Vậy bây giờ chúng ta nói một chút vào vấn đề." Anh giống như có điều suy nghĩ nhìn cô, tuyệt không thừa nhận sau khi nghe xong tâm tình chân thật của cô, trong cơ thể hiện lên một loại gọi là ác liệt hư nhân tử.

Nằm xuống bên cạnh cô, anh nghiêng người, đối mặt nhìn nhau.

"Em biết. . . . . . Lên giường. . . . . .hành động này có nghĩ là gì không?"

Mặt Hách Hạ Tĩnh đỏ lên, không được tự nhiên trừng mắt liếc anh một cái.

Vẻ mặt cô, giống như đang chỉ trích "Chẳng lẽ anh cho là tôi ngu ngốc sao".

"Như vậy em có thể tiếp nhận sao?" Mặt của anh đột nhiên lại gần cô.

Nhẹ nhàng chạm một cái, hôn y như chuồn chuồn lướt nước, cảm giác còn nhạt hơn so với nụ hôn ngày thường của anh.

Vẻ mặt cô oán hận, giống như bất mãn anh chỉ vừa chạm môi của cô, không hề xâm nhập liền lui ra.

"Vậy dạng này thì sao?" Anh lần nữa đến gần cô.

Lần này, anh hôn sâu hơn, nhiệt độ vẫn còn lưu lại trên môi cô.

Khi anh lần nữa lui ra thì thấy đáy mắt cô xấu hổ.

Đây chính là phương pháp bình thường anh hôn cô, mặc dù chỉ là một cái hôn, nhưng cô vừa quen lại có chút không quen!

Cô đều không nói lời nào, nhưng mà chỉ cần nhìn ánh mắt của cô, là anh biết cô bắt đầu khẩn trương.

"Như vậy nếu cũng có thể tiếp nhận. . . . . ." Hai mắt của anh ảm ảm, "Như vậy. . . . . . Như vậy thì sao?"

Anh vươn tay, đỡ gáy cô, kéo về hướng mình.

Sâu sắc hôn, nhiệt độ hoàn toàn bất đồng so với lúc trước.

Tay anh dùng sức rất lớn, lớn làm cho cô chống đỡ không được, chỉ có thể trợn to mắt, mặc cho mình cùng anh thân mật.

Môi mỏng của anh mạnh mẽ đoạt lấy môi co, sau đó anh nhẹ nhàng cắn, làm trái tim cô rung động, nhưng cũng có chút đau đớn, không nhịn được há mồm, muốn rời đi môi của anh, ngay sau đó phát hiện mình không thể động đậy.

Thừa dịp cô vì kinh ngạc mà @@iendan..quydon.com không cách nào phản ứng thì đầu lưỡi của anh thăm dò vào trong miệng cô.

Một giây kế tiếp, cô cảm giác trong đầu phát ra tiếng vang.

Cô nhìn anh chằm chằm, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm, giữ chặt tất cả suy nghĩ của cô, để cho cô đắm chìm trong đó.

Trong miệng của cô tất cả đều là mùi của anh, cái loại mùi vị đó làm người ta run sợ, hoàn toàn bao vây cô, làm cô không thể thoát khỏi.

Nhiệt độ trong miệng cô cũng nóng dần lên, lưỡi cùng lưỡi ở giữa dây dưa, bị động, không cách nào hưởng ứng mà run rẩy ướt át, cảnh tượng trước mắt, trở nên hỗn độn hoa mắt, cô không biết phản ứng thế nào, trừ thân thể mềm nhũn ra, còn có nhịp tim đập dồn dập nhanh hơn bình thường.

Rốt cuộc, hai tay của cô có có thể hoạt động

Cô run rẩy đưa tay ra, muốn đẩy anh ra, nhưng một giây kế tiếp đã bị anh nắm chặt.

Nhiệt độ của anh rất nóng, khi anh trêu chọc, giống như lửa thiêu đốt, muốn hòa tan cô.

Đầu lưỡi của anh trêu chọc lưỡi thơm mềm của cô, cô không lý trí mặc cho anh khống chế.

Cho đến khi coi gấp gáp thở dốc giống như là muốn ngừng thở, anh mới chịu thả cô ra

Trong mắt lộ ra mờ mịt cùng sương mù, trừ vội vàng thở bên ngoài, gương mặt của cô bởi vì xấu hổ mà đỏ bừng, giống như bị thiêu đốt.

"Tiểu Tĩnh. . . . . ." Anh khắc chế cảm giác háo hức rung động, trong ngực có cảm giác khát vọng xa lạ.

Anh hoàn toàn không nghĩ tới, lực sát thương của cô sẽ lớn như vậy.

Chỉ là chỉ là một cái hôn, vốn là muốn ảnh hưởng cô, lại phát hiện thì ra làngười bị ảnh hưởng không phải chỉ có cô, ngay cả anh cũng thiếu chút nữa không ngừng lại được.

Rốt cuộc, trong mắt của cô cũng có bóng dáng của anh.

Cô không nhịn được thở ra một hơi, giống như là muốn phun ra cảm giác khẩn trương cùng kích động trong cơ thể.

"Như vậy. . . . . . Em cũng có thể tiếp nhận?" Anh cố nở nụ cười, rõ ràng tình trạng không tốt lắm.

Cô ngơ ngác nhìn anh, vốn là nhìn gương mặt của anh, tầm mắt lại không tự chủ đượcdi động, từ hai mắt của anh đi tới mũi của anh lại từ mũi của anh dời xuống đến đôi môi mỏng của anh.

Đôi môi hơi hé thật ấm áp, rất mềm mại, làm cảm xúc của cô trở nên kích động, dù nghĩ muốn coi thường, nhưng hai mắt của cô cũng không chịu khống chế, chỉ có thể ngây ngốc ngơ ngác vẫn nhìn chằm chằm vào môi của anh.

Thấy cô sững sờ, đang nhìn mình chằm chằm, từ gương mặt của anh lại chuyên chú nhìn môi anh, đột nhiên trong lòng anh giống như bị một cây đuốc thiêu đốt, đánh thẳng vào anh, làm anh cảm thấy thân thể nóng lên, càng lúc càng có cái gì không đúng.

Anh cố gắng giữ vững hô hấp bình thường, cố gắng làm mình tỉnh táo, nhưng một giây kế tiếp thấy cô cắn cắn môi, lại không nhịn được nhẹ nhàng cử động liếm cánh môi, rõ ràng đây là một hành độngđơn thuần, thế nhưng anh lại cảm thấy làm như thể cô đang hấp dẫn anh, lập tức hai mắt của anh xuất hiện một ngọn lửa, vừa nóng lại ngứa ngáy, vừa thâm trầm vừa nguy hiểm.

Cô không biết hành động của mình đã kích thích khát vọng đè nén trong ngực anh, vẫn ngơ ngác nhẹ nhàng liếm đôi môi đỏ mọng mềm mại ngọt ngào của mình.

Anh hít một hơi thật sâu, lại không nhịn được nặng nề than thở.

Cô mở đôi mắt vô tội, đôi mắt bất lực trong suốt, e sợ thẹn thùng theo dõi anh.

Đột nhiên, anh cắn răng, giống như là cảm thấy bất mãn đối với chuyện gì.

"Thôi!" Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, kích động đấu tranh cùng lý trí.

Cô phản ứng không kịp, thậm chí còn không kịp hoàn hồn, liền phát hiện mình bị hung hăngdùng sức lôi kéo.

Khi ngã vào thân thể ấm áp thì thân thể cô không ngừng run rẩy, tim giống như bị lực mạnh va vào, nhịp tim đập lỡ một nhịp.

Khi cô phục hồi lại tinh thần thì đã rơi vào tình huống không thể suy nghĩ được.

Hơi thở đàn ông lại một lần nữa đánh thẳng vào thần kinh và lý trí của cô, cô cảm giác cánh môi mình lần nữa bị chiếm. Cái loại đó làm tim cô đập nhanh nhiệt độ cũng nóng lên, cô rất yêu thích mùi hương trên người anh, bao bọc ôm trọn cô, làm cô không nhịn được phát ra âm thanh nức nở.

Lưỡi của anh cạy ra miệng của cô, hắn thấp nhiệt ở trong miệng của nàng cùng với nàng triền miên, hai tay của anh ôm cô thật chặt, cô không cách nào kháng cự, chỉ có thể mất lý trí cùng anh lâm vào trong vòng xoáy.

Môi của anh từ môi cô, chậm rãi dao động đến lỗ tai của cô, khi anh khẽ liếm vành tai cô thì nghe được cô không cách nào đè nén thở dốc và tiếng ngâm mê người.

Ngọn lửa trong ngực càng lúc càng nóng, anh cắn lỗ tai của cô, hôn cổ của cô, khế mút cánh môi cô, tất cả đều làm cô cảm thấy từng trận run rẩymềm nhũn.

"Thiệu . . . . . Sĩ. . . . . . Sĩ. . . . . . Trần . . . . ." Cô không thể phản kháng, mặc cho anh xâm lược, làm ngực cô trở nên nóng quá.

Tay của anh lau khuôn mặt của cô, chạm vào sợi tóc mềm mại, khi cô vội vàng thở dốc thì anh lần nữa che miệng cô lại, hôn cô thật sâu.

Thân thể của cô tản ra một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt, có chút tương tự như trên người anh, lại hoàn toàn khác biệt.

Rõ ràng hai người chính là dùng cùng một loại sữa tắm, thế nhưng anh lại cảm thấy mùi trên người cô dễ chịu hơn so với anh. Anh yêu thương lướt nhẹ qua lỗ tai của cô, nhẹ nhàng lướt qua cổ của cô.

Khi anh càng lúc càng di chuyển xuống phía dưới thì cô nhịn không được tạm ngừng hơi thở.

Tay của anh dừng lại ở trên áo ngủ thật mỏng của cô thì cô cảm thấynhịp tim của mình giống như dừng lại.

Anh và cô bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn thấy trong mắt cô có chút mong đợi, vừa khẩn trương lo lắng.

Đột nhiên, anh nhắm mắt lại, cúi đầu.

Bởi vì sắp nghỉ ngơi, cho nên anh chẳng có mặc gì bên trong cả, cũng bởi vì tin tưởng anh, cho nên lúc anh đang ngủ cô sẽ không mặc để cho mình thoải mái không bị trói buộc.

Nhưng là bây giờ. . . . . . Bên trong áo ngủ cô chẳng có mặc gì cả, mà cô đang bị anh đụng chạm, loại cảm giác này giống như có chút trở nên rất mập mờ, giống như. . . . . . Cô là cố ý muốn hấp dẫn anh. . . . . .

"Thiệu Sỹ Trần . . . . . Tôi. . . . . . Khụ, tôi không phải. . . . . . Chính là bên trong. . . . . ." Cô muốn nói chuyện, xóa tan không khí lúng túng túng giờ phút này, nhưng lời nói vừa nói ra khỏi miệng, lại cảm thấy có cái gì không đúng, bởi vì cô thế nhưng nghĩ nói cho anh biết, bên trong cô chẳng có mặc gì cả.

Không đợi cô nói xong, môi của anh chậm rãi in ở trên lồng ngực cô.

Đôi mắt cô trợn to, hung hăng thở hốc vì kinh ngạc.

Trong cơ thể có cảm giác kỳ quái, xa lạ lại vi diệu nhiệt độ bắt đầu lan tràn, trái tim đập kịch liệt nhảy loạn lên làm cô cảm thấy thật là khó thở.

"Thiệu . . . . ."

"Sĩ Trần, gọi tên của anh." Anh kề sát lỗ tai nhạy cảm của cô, nhỏ giọng khàn khàn nói, sau đó đầu lưỡi khẽ hôn vành tai của cô.

Lửa trong người lần nữa bị đốt đến run rẩy, cắn môi, cảm giác tình hình thân thể mềm yếu càng lúc càng nghiêm trọng. Có lẽ. . . . . . Cô đã đánh mất đi lý trí!

Cô không biết, tại sao ở chung một chỗ cùng người đàn ông này, cô luôn trở nên không bình thường?

Rõ ràng cô nên nghĩ biện pháp thoát khỏi anh, không nên bị trói buộc khi còn trẻ như vậy.

Nhưng là cho tới bây giờ, sau một thời gian chung sống với anh, cô càng dễ quên công việc hàng này.

Có lẽ sống chung với anh, cũng là lựa chọn không sai! Cô có loại ý tưởng kỳ diệu này. Nói không chừng người đàn ông này thật thích hợp với bản thân mình. Cô cũng không biết từ đâu mà có loại ý nghĩ này.

Có lẽ không phải chỉ vì lợi ích muốn dựa vào anh để sinh ra đứa bé, hình như cô đã quen có sự tồn tại của anh. Cô rất không cam tâm nghĩ như vậy.

Nghe nói không thích nam nữ ở trên cao giường thì thật ra thì chính là công sự công bạn, không có nói chuyệnyêu đương. . . . . . Coi như không phải nghe nói, nhưng trong nhận thức của cô, cũng nên là như thế.

Nhưng mà bây giờ đây?

Cô đang động tình! Cô vì ý nghĩ xấu hổ này của mình mà cảm thấy chột dạ.

Động tình, đúng, bởi vì cô cảm thấy mỗi nơi bị anh đụng chạm qua đều cảm thấy rất thoải mái, thậm chí không cách nào phủ nhận cô thích được anh vuốt ve như vậy.
Bình Luận (0)
Comment