Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
___
Cậu ấy ở áp sát tôi đến mức tôi có thể ngửi thấy hương gỗ vừa ấm áp vừa lạnh lẽo trên người cậu ấy.
Trong mắt cậu, tôi như một con chuột bị dồn vào chân tường, không còn nơi nào để trốn.
Phó Dư Dã đánh giá tôi, một lúc sau mới nói, "Anh đang run."
Tôi biết, tôi vẫn luôn cố kiềm chế, nhưng tôi không thể làm gì khác đi được.
Cậu ấy tiến lại gần tôi, như một con mèo lớn sau khi bắt được chuột rồi thì nghĩ nên vờn con chuột ấy như thế nào.
Động tác tránh né thoáng qua của tôi khiến cậu ấy phải nheo mắt lại, cậu đột ngột ôm lấy eo tôi, khiến tôi xoay người 180 độ, lưng dựa vào ngực cậu, trước mặt là khung cảnh từ một tòa nhà 20 tầng.
Tôi chỉ nhìn thoáng qua mà đã cảm thấy chóng mặt hoa mắt.
Đúng vậy, tôi sợ độ cao.
Cậu ấy ôm lấy eo tôi, lại véo cằm tôi, bên tai tôi nói: "Đã bao năm rồi, thầy vẫn không thay đổi".
Bản tính khó ưa của cậu ấy khiến tôi không chịu được mà run lên, nhưng cái ôm sau lưng lại khiến tôi muốn tựa vào đó vô cùng.
Tôi sợ hãi nhắm mắt, lại cảm thấy mí mắt hơi nặng nặng. Ánh sáng chói lọi đột nhiên bị bao phủ bởi cảm giác an toàn.
Đó là bàn tay của Phó Dư Dã.
"Thầy xoay người đi."
Giọng cậu thật nhẹ nhàng và ngọt ngào, như một câu thần chú ngắn gọn và diệu kỳ.
Tôi cảm thấy bàn tay đang ôm eo tôi thả lỏng, nhưng hơi thở của cậu ấy vẫn bao quanh tôi, giống như một bến cảng chưa từng thay đổi.
Tôi không nhúc nhích nổi, như một kẻ vô dụng đang vùng vẫy trong vũng lầy.
Cậu ấy kiên nhẫn đợi tôi chìm dần cho đến khi tôi nhận ra rằng dù có dùng hết sức lực cũng chẳng thể thoát ra được.
"Không thì để tôi làm cho."
Câu nói của cậu lại khiến tôi sững người. Tôi biết cậu ấy đã nói thì sẽ làm. Biết hôm nay cậu ấy đang cố ép tôi phải thỏa hiệp.
Dùng điểm yếu tôi sợ nhất, chống lại tôi.
Tôi cảm nhận được cơ thể cứng ngắc mình dần dần quay lại, tay của Phó Dư Dã dần dời đi, khuôn mặt không chê vào đâu được kia, đôi đồng tử sáng màu dường như còn được pha thêm nửa ly rượu, trêu chọc người khác đến say lòng.
Tôi nhìn cậu, chỉ nghĩ đến hai từ.
"Đê tiện."
Giọng nói hơi khàn khàn sau một trận căng thẳng.
Phó Dư Dã cười, cậu ấy tận hưởng sự từ bỏ nỗ lực giãy giụa của tôi.
Cuối cùng nói: "Nhưng rất hiệu quả, không phải sao?"
Cuối cùng tôi cũng không ném lá đơn từ chức vào khuôn mặt tàn nhẫn của Phó Dư Dã, Phó Dư Dã cũng không dùng chồng tài liệu kia để gây khó dễ cho tôi
Trước khi cho tôi ra ngoài, tâm trạng cậu ấy có vẻ khá vui mà nói: "Thầy, bữa trưa chúng ta ăn trưa cùng nhau đi."
Tôi không trả lời, trong lòng lại nghĩ mặc kệ cậu.
Tôi cũng không tin, nếu tôi không đồng ý, cậu ấy có thể bắt tôi đi trước mặt bao người trong văn phòng.
Đúng vậy, cậu ấy sẽ không làm vậy.
Thậm chí cậu ấy còn sớm ở dưới lầu mới gọi điện thoại kêu tôi đi xuống.
Tôi đương nhiên muốn từ chối.
Nhưng hôm nay tên kia lại rất lạ, nói thẳng: "Nếu anh không xuống, vậy thì để tôi lên, tôi không ngại cho mọi người biết về quan hệ giữa chúng ta."
Tôi lúc ấy giận đến mức muốn đập vỡ điện thoại của mình.
Nhưng rồi tôi cũng chỉ có thể đi tới đi lui ba lần ở cửa thang máy, hít thở sâu, đảm bảo rằng mình sẽ không nổi điên, rồi đi xuống cầu thang.
Xe của Phó Dư Dã đang ở cổng bãi đậu xe, chiếu đôi đèn chớp về phía tôi.
Cậu ấy luôn thích những chiếc xe được thiết kế tinh xảo, và chiếc xe này cũng không ngoại lệ, ngay cả trong bãi đậu xe cũng có thể nhìn thấy sự khác biệt so với những chiếc xe còn lại.
Tôi kéo cửa ghế sau, nhưng nó không mở.
Chỉ đành ngồi ở ghế phụ.
Tôi cảm thấy mình giống như một đứa trẻ con đang giận dỗi với người lớn, những người lớn thậm chí còn không quan tâm đến đứa nhỏ đó đang giận dỗi điều gì.
Phó Dư Dã nhẹ giọng nhắc nhở, "Dây an toàn."
Tôi dù đang bực bội cũng không dám lấy tính mạng mình ra đùa, cũng cài dây an toàn.
Tôi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không biết "tài xế" bên cạnh.
May mắn thay, "tài xế" cũng không hỏi tôi một câu nào, trực tiếp lái xe đến chỗ ăn.