Chương 15: Tân Sinh
" Ồ ra là vậy! Haha? Hửm?!! Cách thủy trận đi tới? Ta nói, hài tử các ngươi là đi tự sát sao? Tuổi nhỏ như thế tại sao như vậy muốn chết?" Tuệ Tĩnh khó hiểu nhìn hai cái hài tử hỏi.
Oanh Ngưu hai người nghe không nổi liền nói:" Phu tử chuyện này để sau, giờ ngươi xem hai cái hài tử này thế nào trước?"
Bảo Châu, Tiến Đạt nước mắt nước mũi thay nhau chảy ra, trên người còn có chút mùi khai, khó hiểu nhìn quanh. Tuệ Tĩnh đi tới, nắm lấy hai cái tay bắt mạch.
" Mạch rất loạn, hô hấp không thông, không có linh khí lưu động? Tiểu tử, các ngươi từ đâu tới như thế y phục kỳ dị? Mà hai người các ngươi tên gọi là gì?"
Hai cái tiểu ấu được lão bắt mạch, như không hiểu nhăn mặt nhìn lấy.
" Ngoại quốc người, thổ dân người? Ta... ta này... Chân Tuệ Tĩnh! Chân! Tuệ! Tĩnh! Ngươi... Ngươi này... Tên! Tên!" Vừa nói lão vừa chỉ chỏ vào chính mình, rồi chỉ vào cái này tiểu ấu.
" Nugyen Tến Đtạ..."
" Tầrn Bao Câhu..."
Hai hài tử lí nhí nói ra. Ba người giật mình, bọn họ có nghe hiểu được, nhưng giống như hẻo lánh Đại Ngu Quốc một vùng thâm sơn, tộc người ngôn ngữ.
" Cổ ngữ sao?!! Nhưng y phục có chút lạ a! Mấy nước lân bang hay môn phái chưa từng thấy thế này y phục a?" Nghĩ một chút Tuệ Tĩnh nói với Oanh Ngưu:" Hai cái đứa nhỏ này không sao! Quá sợ hãi mà thôi, đưa bọn hắn vào trại nghỉ ngơi đi!"
" Tạ phu tử." Hai người cúi người, sau đó rời đi.
Tiến Đạt y nguyên giả bộ nhưng trong lòng vui sướng, hít lấy địa phương này khí tức, thứ mà hơn nửa thiên niên kỷ qua hắn không ngừng nhớ nhung.
Lý Tử Tấn lúc nãy đã cưỡi Tiểu Bằng ngự trên tường đất, đốc thúc xây dựng trận đồ.
Không lâu, trận đồ hình thành, kim sắc phóng lên, đại địa chấn rung. Kim sắc bám lên cao bốn mét thành đất, xung quang có chút lơ lửng đồ trận.
Bốn người một mực ẩn tại một cái lán trại, một vùng đất khô trong đầm. Xung quanh bản địa người có chút ngạc nhiên, đi tới chào hỏi Oanh Ngưu cũng là hỏi thăm hai cái này hài tử. Mấy cái khác khác hài tử có chút hiếu kỳ ghé sát dóm ngó.
Hưu! Ầm! Ầm! Gào!
Bên ngoài hẳn đã đại chiến, thanh âm như sấm truyền tới tận nội đầm. Cư dân làng Cái Vồn nhìn cũng nhiều một chút lại thôi, cũng không lo lắng. Dù sao thành chủ phái tới một cái thượng quân, vài cái trung quân nơi này liền đã như bàn thạch, lo lắng là phí thừa. Không bằng rảnh rỗi, nấu nồi lẩu, cầm ly rượu, thắt chặt thôn làng hữu nghị không hơn sao?
Lúc sau.
Gió yên biển lặng, binh sĩ vui vẻ bưng lấy thu hoạch đóng gói, tấp nập qua lại như trẩy hội.
" Thành chủ, trận này chúng ta chết mất mười sáu người. Trong đó mười ba người đều là dung cảnh đỉnh phong, ba cái khí cảnh. Thụ thương 238 người." Một cái thư lại khúm núm báo cáo.
Lý Tử Tấn nhướng mày, trông ra phía xa đại hải nói:" Lần này thu hoạch khá nhiều, tiền ma chay tăng nhiều một chút. Ba cái khí cảnh không nói, mười ba dung khí chết hẳn là do tham đi. Quân luật như sơn? Hừ đem bọn bắn vệ trưởng, hạ quân trách phạt làm gương toàn quân!"
" Vâng!" Thư lại báo cáo chút trận này kết quả, vừa định rời đi.
" Khoan, đi theo ta một chuyến."
Lý Tử Tấn theo lán trại thôn dân phương hướng phóng đi.
Vừa thấy bọn hắn, một đường Cái Vồn dân làng hướng hắn ra lễ. Trưởng làng trong bàn nhậu ra tới, mời hắn dùng bữa nhưng hắn cười ha hả khước từ đành thôi. Hướng Lý tử Tấn dẫn đến Ngưu Oanh phu thê chỗ nghỉ.
" Đại nhân!" Hai người đồng thanh đáp.
" Ấy không cần đa lễ, việc nên làm mà thôi. Có chút chuyện, nhị vị có thể hay không cho ta gặp hai cái kia hài tử."
Hai ngươi vội vàng đánh thức ngủ say Bảo Châu, Tiến Đạt. Thấy Tử Tấn hài tử e ngại nắm lấy Tô Oanh vạt áo.
" Đại nhân, lúc nãy Tuệ Tĩnh phu tử thăm hỏi có nói hai đứa trẻ này nói bằng cổ ngữ!" Tô Oanh hướng hắn nói ra.
" Tuệ Tĩnh! Thư lại báo với thông lại đem mấy cái thông hiểu cổ ngữ sư đến đây!" Tử Tấn có chút nhướng mày, đối với thư lại nói ra.
Thông lại mấy cái ngôn ngữ sắc sảo, đủ loại chiêu trò hướng hài tử hỏi thăm. Câu hỏi trông như bình thường lời nói nhưng thực ra ẩn ý rất sâu. Trận này phong ba không tính khó khăn, nhưng là có nhiều khúc mắc. Cũng là có khả năng ngoại quốc người, đem gian tế trong lúc đại loạn trà trộn.
Bọn hắn thực sự khác biệt hai người, dù là Bảo Châu cùng Tiên Đế đời trước chế tạo thành thành hậu nhân, nhưng ngoại hình rất khác bọn hắn. Theo quan điểm nhân loại Địa Cầu tới nói, Đại Ngu Quốc tựa như Nhật Bản người. Mắt một mí, mũi tẹt, mặt tròn, da hơi mịn. Khác biệt một chút là bọn họ có một số lượng không nhỏ người tóc vàng, màu mắt không chỉ có màu nâu còn có nâu đỏ, hổ phách loại màu.
Qua một hồi, không thấy khả nghi nên hắn quay về. Chỉ là Tô Oanh nhân có hắn cùng trưởng làng xin phép nhân nuôi hai đứa cô nhi. Tử Tấn thấy không có việc gì, qua loa gật đầu, ấy vậy nàng tròng mắt đều đỏ, điên cuồng hướng hắn cảm tạ.
Ấn giới, Tân Thế Lịch tháng 7 năm 5837, Đại Ngu Quốc, Bách Ngư Thành.
Nói về lịch, nơi đây lịch chia làm 13 tháng, mỗi tháng 30 ngày, mỗi năm có 3 ngày tế lễ là lễ tết, nên tổng cộng có 393 ngày một năm. Mà cứ 33 năm bầu trời tam nguyệt thẳng hàng, ở giữa đại nguyệt che khuất mặt trời. Vào năm đó tuy chỉ có 2 ngày tế lễ nhưng phi thường trọng đại, dù đang bế quan hay làm gì đều phải dừng lại hướng gia tiên hành đại lễ.
Chớp mắt đã qua nửa tháng, ngày đó được thành chủ gật đầu Tô oanh cứ mơ mơ màng màng, lúc lúc đột ngột người lớn. Làm chút việc cũng không xong, đều là Trương Trấn Ngưu thay nàng làm.
Mấy ngày sau đó nàng bình tâm lại, mỗi ngày đếu nấu bốn bữa, một tay vung tiền mua xuống đều là ngon ngọt thức ăn. Trấn Ngưu xây thêm được một phòng, Tô Oanh lại lần nữa vung tay mua yếu phẩm đồ dùng. Một dường đi theo hắn mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, lừa gạt một hồi mới đem được nàng trở về.
Hôm sau, Trấn Ngưu sáng sớm liền đau tim. Nàng, hướng dân làng quen biết người mời tới, nói là cái gì đám cỗ sinh nhật hai đứa con tân sinh. Thế nhưng lại làm đại cỗ như là hỷ sự, mừng đại thọ như vậy. Còn Tiến Đạt, Bảo Châu một đường ngơ ngác cứ như không hiểu chuyện gì, thấy nhiều như vậy người cười nói rụt rè núp sau Tô Oanh. Tô Oanh ấm áp bồng bế hai đứa nhỏ, không biết có hiểu nàng nói gì hay không, đều hướng thân thiết người giới thiệu. Nhưng cơ bản ý chính đều hướng nhấn mạnh đây là hài tử của nàng. Một trận phong ba sau đó, nàng đưa trưởng làng cùng chức sắc uống sập, nàng cũng không khá hơn phải đi hả hầu mấy lần nhưng vẫn uống là uống.
Cơ bản này làng bình thường sinh long hoạt hổ, sau một đêm liền đìu hiu. Mà có chăng người qua lại, cũng siêu siêu vẹo vẹo kém chút bò đi.
Nàng ngày hôm sau nằm vẫn là nằm, vì Bảo Châu cùng Tiến Đạt một đêm thủ phục đem nàng vụng về chăm sóc. Nàng đến cùng diễn quá kém, nhiều lúc hai mắt híp lại, miệng cong lên, phùng má nhịn cười, đến cùng Trấn Ngưu phải nhảy vào phối hộp đem nàng sung sướng che giấu.
Các ngày kế tiếp, nàng bên cạnh âu yếm dạy bảo hài tử ngôn ngữ. Thế nhưng vẫn là quá kém đành gửi đi Tuệ Tĩnh học đường.
Trong đình nhỏ, kế bên năm sáu tuổi ấu tử là hai cái hài tử mười tuổi cao lớn, ngồi chen bàn học bé xíu. Tuệ Tĩnh vừa dạy bảng chữ cái loại hình vừa cười lớn nước mắt đều ném ra. Hai hài từ ngại đến đỏ mặt không dám nhìn lên.
" Hự hự,... Tiếp tục bài gi... haha..." Tuệ Tĩnh lại nhìn xuống không nhịn được vỗ đùi cười tiếp, cười đến hoa mắt ná thở mới bình tâm lại được.
" Khụ khụ... E hèm, giảng tiếp nha. Hôm nay có bạn học mới nên ta sẽ giảng có chút lâu." Nói xong lão đổi thành cổ ngữ giảng tới.