Hỗn Luân Ký

Chương 5 - Chương 5: Thiên Hộ Kinh

Chương 5: Thiên Hộ Kinh

" Ồ! Cha nó có lắm sách ghê."

Hắn hết lấy quyển sách này xuống xem, lại ngó ngay quyển khác. Đi dạo hết mấy kệ sách đầy ứ, thì hắn chợt dừng bộ.

Phía trước hắn, là một kệ sách khá thưa nhưng được mỗi cuốn sách đều được sắp xếp phi thường bắt mắt. Mỗi quyển được để ở một nơi riêng biệt trên kệ, lại có một tấm gỗ nghiêng bên dưới nâng lên, trang trí tinh xảo vô cùng trang trọng.

" Xem ra đây chính là mấy tác phẩm của cha Vũ. Không biết, ổng viết thế nào ta?" 

Vừa nhìn qua, hắn liền để ý ngay quyển sách khá cũ trên kệ . 

" Mấy quyển sách khác đều là sách mới, được in rồi để lên kệ. Còn quyển này lại trông rất cũ. Chắc chắn là biển viết tay hay là bản đặc biên nhỉ." Nham nhở cười rồi nhanh tay đưa cuốn sách lên xem. 

" Uầy vừa to vừa nặng ghê nha." 

Cầm lên cuốn sách, ập vào nhãn quang là một màu nâu bất đồng trên mặt sách, khi hắn sờ thử qua bàn tay liền thấy mặt sách không trơn bóng, mà là một cảm giác sần sùi, nhám nhám như làm bằng da. Lại nói, cuốn sách quả thật là vừa dày vừa to. Mặt bìa to hơn cả quyển sổ kế toán, trên chỉ có họa tiết đơn giản, ngôi sao sáu cánh, còn dày những nửa bàn tay.

" Nặng thật!" 

Hắn mở trang đầu ra. Hiện lên trong mắt là một dòng chữ to, được nắn nót viết cách điệu rất đẹp.

" Thiên Hộ Kinh! Nghe hay nhỉ? Trời bảo vệ kinh? Tên xàm ghê, không biết truyện bố nó viết thế nào đây nhỉ?"

" Thượng cổ xa xăm, Hắc Ám thời đại. 

Đại chiến thần ma kinh động Thời Không. Vô số thế giới, vũ trụ chấn động.

Tối Thượng Thánh Thần Savia trong lúc tử chiến mấu chốt, bị hầu cận Thượng Thần phản bộ một chiêu chí mạng lại phá bỏ Đại Chú Khôi Lỗi Trận. 

Thất thế nguy nan, cán cân sụp đổ.

Buộc dùng tối sách, hi sinh thân mình và vô số Thượng Thánh cùng 12 cuốn sách toàn năng tạo ra Thiên Lao phong ấn toàn bộ quân đội Vô Thượng Ma Thần ( Thần ) Oranca. 

Tối Thượng Thánh Thần cùng Vô Thượng Ma Thần từ đó biến mất khỏi Chơ Rin!

Vũ trụ nơi đó ngày sau được đặt tên là Tây phương Cực Lạc..."

"Này nhóc." Thanh thúy nữ tử thanh âm chợt vang, khiến hắn giật mình quay lại.

Cao gầy nữ tử, quần jean áo phông, còn đeo trước ngực một trương tạp dề màu hường chói sắc. Không biết từ bao giờ đã đứng phía sau hắn lưng.

Người con gái thấy hắn giật mình, liền vui vẻ nói :" Có biết vào phòng người khác đọc sách, mà không xin phép là bất lịch sự không nhóc?"

Trông qua thiếu nữ, da trắng tựa hoa ban, môi đỏ như hoa hồng, eo thon dáng cao, khuôn mặt thanh tú. Lại phối hợp thân thể y phục, liền hiện lên năng động sức sống, lại có phần dễ thương nữ tính nhưng không mất đi dáng vẻ đứng đắn. Chắc hẳn, hai mươi ba phía trên tuổi. Chắc hẳn có khi đây là chị Vũ.

Một giây thất thần trước mắt thiếu nữ, hắn ái ngại cất tiếng:" Hi hi em xin lỗi. Tại em thấy nhiều cuốn sách hay quá, nên quên mất không xin phép mà vào đọc. À mà, chị có phải là chị Vũ không ạ?" 

Thiếu nữ tiếu dung ôn hòa, ấm ấm lòng người :" Không, chị chỉ là giúp việc thôi, mà em coi chị như bảo mẫu nó cũng được."

Hắn bỗng cảm giác kỳ lạ trong lòng. 

Thiếu nữ nhìn qua, đã chẳng khác gì người mẫu. Nay còn cất tiếng cười duyên, quả thật lộng lẫy khôn xiết. Nam nhân bình thường chắc đã vô thức mà mất hồn. 

Nhưng hắn lại mới mười bốn tuổi thiếu niên. Nhìn kia xinh tươi thiếu nữ mỉm cười, lòng đà cảm thấy khác lạ. Chẳng lẽ...

" Mình muốn phát dục. Không, hình như là dậy thì mới đúng ." Hắn vuốt cằm lẩm bẩm.

Ánh mắt nữ tử bấy giờ mới để ý quyển sách trên tay Đạt, lập tức có chút co lại, nhưng rất nhanh liền hồi phục. 

Thiếu nữ trông hắn, cúi đầu nhăn mày mà suy nghĩ khổ sở, lại lẩm bầm miệng trong. Ngỡ hắn sợ bản thân trách phạt suy nghĩ xin lỗi. 

" Chị không trách phạt gì em đâu. Chỉ là nói thế thôi, trước sau thì cha Vũ viết ra là để người người đọc mà. Thấy em chú tâm mà đọc, chị cũng vui mừng thay cho ông ấy. Hầy..."

Nặng nề không khí liền đè lên cả căn phòng.

Im lặng !!

Không ai nói gì nữa. Thiếu nữ quay qua mà sắp xếp, vài ba quyển sách mà hắn làm rối tung lúc trước. Hắn thì cũng biết chuyện cha Vũ, nên cũng hiểu vì sao người kia liền thở dài.

" À mà, chị tên gì ạ?" Hắn nhanh liền phá vỡ không khí nặng nề.

" Chị à? Giang Thị thúy Vân là tên chị." Mi mắt không rời kệ mà đáp lời. " Còn em? Chết quên, mấy đứa đang ở nhà dưới đợi em đó." 

Nhanh chân , hắn chạy vội đi và cười nói :" Em tên Đạt. Em xuốn nhà đây. Chào chị ."

Bước chân nhỏ đần. Căn phòng lặng im. Chỉ nghe tiếng sột soạt sách kêu trên kệ và nụ cười méo xệch cảu Vân.

" Tiên Đế chúng ta sẽ còn gặp lại!"

Hắn vội chạy , liền quên cầm luôn "Thiên Hộ Kinh" quyển này dày sách. Lại thấy, lời tựa cũng hay .

Hắn thật cũng đọc nhiều thứ, giả như khoa học, lịch sử, sinh học, vũ trụ học,.... Mỗi lúc hắn ngồi nét chán trường . 

Nhưng, truyện lại khác, hắn ít đọc đến thương cảm. Không hiểu sao lần này, vài chữ đọc qua liền cảm thấy muốn đọc tiếp.

Bước đến Vũ kế bên người, đang chăm chú vùi mắt vào màn hình .

" Ê, mi ơi."

" Sao?"

" Tao mượn quyển sách này của bố mi đọc nha?"

Vũ quay người nhìn lại . 

Hắn giật mình mà nhìn kia đỏ hoe mắt.

" Sao thế? Mới bị Hoàng hiếp hay sao mà khóc đỏ mắt thế này?"

" Đùa, tao ngồi đây xem nãy giờ . Nãy thấy nó la toáng lên, đi ra đã vậy rùi ." Hoàng giật mình phản bác.

" Sao nói tao nghe nào? Thương thương." 

" Thương đầu mày à. Bị bà bảo mẫu cho ăn hành." 

" Ai thế? Mày giỏi thế còn bị ăn hành. Mà trong nhà ngoài mày, tao chỉ thấy chị Vân thôi mà "

" Ai giỏi thế?". Hoàng cũng vội hóng theo.

" Đó, bà chằn đó đó. Kiêm luôn sư phụ tao. Cứ làm sai ý là nhét ngập mồm hành." 

" Đâu thấy chị hiền mà, lại xinh nữa." 

" Xinh thì đúng nhưng hiền thì... Cho con xin đi. Đừng nhìn bên ngoài, chết có ngày đó."

Vũ thở dài rồi để ý ngay quyển sách trên tay hắn :" Đây là?" .

" À, tao định mượn mi quyển sách này này . Được không?" Vũ kia ánh mắt, lại thêm phần buồn bã." Sao mi nhìn tao kinh dị thế ? quyển sách thôi mà."

" Không chỉ là, quyển sách kia là quển sách cha tao viết ngày trước. Cũng là quyển sách cuối cùng ông đang viết dở. Tao còn nhớ, ngày xưa ổng còn nói, quyển sách này sẽ là quyển sách để đời của ông. Nhưng viết chưa được bao thì ông thành ra như giờ."

" Èo, thế còn mượn được không? "

" Được chứ. Tao có quan tâm mấy quyển sách vớ vẩn này đâu, mày biết tao ghét đọc sách mà. Nhất là sách của ổng ."

" Hehe. Ok, thế tao chôm luôn."

"Kệ mi, nhìn tao có giống đang quan tâm không." Thẳng tưng ngón giữa tay, trước mặt mà trêu đùa.

" À, dám chửi tao? Chết này." Vừa dứt lời hắn liền nhảy vào mà cù léc Vũ. Hoàng thấy thế cũng nhảy vào ăn hôi.

"Á... á... hự... Đừng mà ớ... hơ...hơ... ha... ha..." Từng âm thanh vui vẻ, có chút dâm dục cứ thế mà vang lên. 

Vài điểm sau , liền thấy Vũ kia, y phục xộc xệch, mồ hôi ướt đẫm áo để lộ phần cơ bắp chuẩn gym, phía sau hàng "cúc" bị cưỡng mở gần hết . Khuôn mặt có chút sương sướng điểm, nhè nhẹ rên, bệt nằm dưới sàn.

Mọi người thích truyện nhớ cho mình thêm lai và com mừn lấy động lực he ^^

Bình Luận (0)
Comment