Chương 8: Các Đạo Hữu Trai Đẹp Trở Về Rồi Đây!
fgas978FNJMAH#^ hfuV&^@# ib9(&8HNGASF(0VAJSFKB
Mộng Giới, Tân Thế Lịch năm 6736, Huyết Nhãn Nguyệt Lễ, Hộ Thiên Thần Điện.
Hộ Thiên Thần Điện, nơi nối trời và đất, nơi mà các sứ giả trao xuống chân ngôn của Thần.
Đình đài kiến trúc trải dài đến chân trời, lầu tháp cao vót chọc thủng thiên khung. Từng toà thiên đảo phiêu dù trong mây. Vô số thần khí liên miên tỏa xuống hơi ấm chư thánh. Khiến cho người người đều phải rung động, từ tận đáy lòng dâng lên kính ý, thần thánh vô lượng.
Ấy vậy, giờ đây chỉ còn lại sự đổ nát, hoang tàn, khói lửa không dứt. Lầu đài bể nát, đại địa nứt gãy, thiên đảo tan hoang, từ trời đổ sụp xuống đại địa, cuốn lên lớp lớp dài cả vạn dặm bụi mù.
Đại Điện Chân Ngôn!
Từ trời tới đất vây kín vô vàn cường giả đại lục. Chính giữa vòng vây chỉ còn lác đác vài người, khí thế hiên ngang khí phái mà đứng.
" Khự khự... Đại ma đầu, ngươi đúng là rất mạnh Khự... nhưng con người rồi cũng có giới hạn! Nếu bây giờ người đầu hàng, ta có thể tha chết cho ngươi..." Một lão giả râu tác bạc phơ, khí phái thần thánh, mang bộ bạch y, giữ chặt vặt vết thương khả ái mà cười.
" Lão già, đầu ngươi bị lừa đá? Hàng vạn cường giả chết trong tay hắn, không giết hắn thì lỗi với thiên hạ anh hùng!" Một lão đầu cao lớn giáp trụ màu hường hung hăn quát lại.
" Đúng! Giết hắn! Giết hắn!"
" Băm thây hắn ra cho chó ăn!"
" Từng xẻo hắn đến chết, không cho hắn một ngày bình yên!"
" Băm vằm tên đại ắc nhân này, đày hắn xuống 10 vạn tầng địa ngục!"
" Đúng! Hiếp dâm hắn tới chết mới thôi!"
"...." Ầm ầm thanh âm phẫn nộ, căm hận kẻ kia tới tận xương tủy vang lên không dứt.
" Khự khự... chư vị bình tĩnh! Thành thật mà nói hắn cũng không phải kẻ đại ác, chỉ là đạo bất đồng..." Bạch y lão nhân lên tiếng khuyên ngăn.
" Con mẹ ngươi! Chó ăn lương tâm cả họ ngươi! Linh thu hiếp râm cả nhà ngươi! Bất đồng em gái ngươi!..." Thân cao mét rưỡi, thân thể gầy đến trơ xương, lão nhân hung hăng bắn ráp...
" ** má mày!"
Vù... Một tiếng thét ầm vang, linh lực mạnh đến bên ngoài trọng thương người xuýt nữa thổ huyết.
Đứng giữa đại điện vây hãm, một thiếu niên khuôn mặt vô cùng vô cùng bình thường hỳ hục ngoáy mũi quét mắt từng kẻ từng kẻ một trên chiến trường.
" Này thằng già kia, má mày đút @@ nhầm lỗ à? Sao mồm miệng thiếu văn hóa thế hả? Thằng già bê đê kia nữa, ngon thì lên solo này, giết giết cha mày chứ lắm mồm! Còn sứ ngôn giả lão nhân, quả thực trong các kẻ ta từng kết giao, ta cũng rất thích suy nghĩ của ông, nhưng ông già rồi quá bảo thủ rồi, có nhiều việc không thể nhìn được bản chất!"
" Hãy dừng tay buông bỏ vũ khí, dùng Tâm Ma Đại Thệ thề nguyền trọn đời phụng sự cho Tiên Đế, thì ta hứa sẽ cố gắng bảo vệ ngươi!" Sứ ngôn giả buồn bã lên tiếng.
" Ha Ha... Chết cười chết cười ta mất. Muốn chủ nhân thề nguyện đi phụng sự Tiên Đế kìa ha ha ha..." Dưới đất một thiếu niên mười tám, ôm bụng lăn lộn cười.
Bốp... " Ưm.. Ưm..." Bỗng, một bàn chân dẫm lên mặt hắn mà chà.
" Cái con thằn lằn hai phai thần kinh này! Biết giờ là lúc nào hay không mà còn cười được!" Vừa nói một kẻ tuổi độ tứ tuần, nhấn nhá bàn chân chà mặt thiếu niên kia đến vỡ nát xung quanh gạch ốp.
Mất kẻ bên cạnh thấy thế, trong lòng chửi thề đào bới mười tám đời tổ tông bọn họ, uể oải lao tới ngăn cản.
Nhưng dù bọn hắn có xàm hay thoạt trông sơ hở đầy mình, không ai, không một ai dám lao vào.
Từ một góc tối, một kẻ như vô hình bước ra: " Thế chúng ta đánh tiếp nhỉ? Ma Quân!"
Thiếu niên bình thường kia ngoái đầu mỉm cười nói: " Chứ chẳng nhẽ ngươi tha ta? Ha ha thật không ngờ sống đến ngần này tuổi thế mà vẫn bị một kẻ như mày dắt mũi. Óc chó thật ha ha!"
Kẻ kia nhún vai đáp lại bằng nụ cười rợn người.
Tách... Tách tách... Tách tách tách...
Mưa, cơn mưa nặng hạt như thác trút. Chỉ còn tiếng mưa, tiếng rì rào từ đại ngàn cổ thụ.
Bỗng! Ầm! Ầm! Ầm!
Ấn Linh Thiên Phong Sát!
Linh trận nổi lên, cả vạn cường giả đồng loạt xuất chiêu. Hào quang sáng rực cả Ấn Quyển Lưu, sát khí hóa thành thực chất ào ạt đổ xuống nuốt chửng cả mặt đất.
Không gian vỡ nát, thiên địa bị xé toạc.
Giờ phút này, mấy kẻ kia mới thôi cãi cọ, chẹp miệng nhìn lấy.
" Kinh phết nhể? Ê, mấy đứa ta hỏi câu này nè! Eo..." Thiếu niên bình thường vừa nói vừa gãi nách vừa đưa lên ngửi ngửi.
" Tởm quá mày ơi! Sắp chết rồi giữ đức hạnh cho con cho cháu đi!"
" Này nha này nha! Tao còn trinh thì kệ tao, tao sắp chết mày còn khịa đến cả trinh tiết là sao? Lương tâm mày bị chó tha à? Tao hỏi là hỏi đệ tử tao không hỏi mày OK?"
" Ok! Ok!"
" Này mấy đứa, nếu có khiếp sau mấy đứa có còn muốn làm đệ tử của một người đẹp trai như ta không?" Hắn dừng một chút rồi nói tiếp" Đẹp trai là vấn đề chính khiếp sau là phụ, tự nghĩ mà trả lời!"
Bên cạnh hắn mấy kẻ kia, khóe mắt co giật, cười khổ đến uất ức đành mở miệng đáp lại.
" Nếu có khiếp sau nhất định con sẽ vẫn là đệ tử của người, lại lần nữa tu luyện đập chết mất kẻ giả nhân này!"
" Còn vấn đề nhan sắc?"
" À ùm... à... Ờ... Đẹ..p... Ve.. Ve ri đẹp ạ!" Vừa nói hắn vừa che mặt, cố rặn ra từng chữ, đau đến xé lòng.
" Chỉ cần có khiếp sau, nhất định con sẽ vẫn là đệ tử của trai đẹp người hihi"
" Vâng, vâng, người là đẹp trai nhất, con sẽ mãi mãi đi cùng người!"
" Ủa, mọi người gu mặn thế à? Theo như tương quan tỉ lệ về nhan sắc của đại bộ phận nữ nhân đại lục, chỉ xét ở nhân loại, con thấy nhan sắc của người chỉ là..."
" Thiên!!! Mô Phật, con không cần trả lời, ta tự biết từ tận trong đáy lòng con ta đẹp trai nhất thế gian này!"
" Ớ... Ơ con..."
" Thôi, theo sự nhận xét của các con ta biết ta vô cùng đẹp trai!"
" Đâu có."
" Thầy lạy con Thiên! Cho ta chút thể diện đi chết đi mà! Được chứ? Hửm"
Trong giây lát, toàn bộ bọn hắn dừng lại nhìn lấy bốn bề sát trận.
" Ô là lá! Bắt đầu rồi ha! Ha ha các con của ta đi thôi, cùng ta thoát khỏi đây nào! Các người biết không chúng đệ tử bảo ta là trai đẹp đấy. Vì ta là trai đẹp nên các người sẽ không thể nào đánh bại ta, vì ta là trai đẹp nên ta mạnh vô đối, vì ta là trai đẹp nên các người đi chết đi, ta là trai đẹp, ta là trai đẹp, tà là... trai... đ.ẹ..p..."
Nhất định ta sẽ quay về giết hết các ngươi!
Trong tiếng gào thết thê lương bọn hắn một lần nữa cầm lên huyết kiếm, biến mất giữa con mưa buốt giá.
Thiên Không Đảo, Lịch Tịch Đế năm 5823, tây Xung Xuyên Bích Hải.
Ầm! Ầm! Ầm!
" Cung Nghênh Tiên Đế Trở về!" Bảo Châu, Thiên Hộ đồng thanh hô.
" Ta... là.. Trai Đẹp!!!"
"..."
"..."
Hả???
Bảo Châu, Thiên Hộ ngây người, khóe mắt co giật, bất tri bất giác ngoái cổ nhìn nhau cười khổ.
" Ahihi ý haha ta đã trở về! Ta trở về! Trở về! Hahaha... "
Hắn cười, cười đến chảy nước mắt, cười đến nước mắt thành dòng, cười đến khuôn mặt co rúm, cười đến điên điên khùng khùng.
Đột ngột, hắn ngừng cười hét lên một tiếng.
"Các Đạo Hữu Trai Đẹp Trở Về Rồi Đây! Hahaha..."
Tiếng thét xé lòng như muốn phá vỡ tất thảy thiên đạo, tất thảy thời không để nói với những kẻ kia rằng.
Các ngươi đã chuẩn bị đón tiếp ta chưa?
Các đạo hữu nếu ưa thích tác phẩm của tại hạ, thì sao không like và cm cho tại hạ có động lực nhỉ ^^
Đa tạ!