Hồn Ma Che Dù

Chương 37

Tôi đi ngang qua, vỗ vai Vu Phong Ngân và hỏi: "Này, anh không có chuyện gì chứ, tại sao lại khóc?"

Anh lau vội những giọt lệ quanh mắt và nói, " Không có gì cả, người ta đã nói là không có gì, người ta là con người cứng rắn làm sao có thể khóc được.”

Tôi đè nén đi ra chỗ khác, nổi hết cả da gà da vịt. Đây là những lời mà một người đàn ông cứng rắn có thể nói hay sao. Vậy trên đời này làm gì có ai cứng rắn nữa? Ngay khi Vu Phong Ngân lau nước mắt, tôi vô tình phát hiện ra rằng móng tay của anh ấy có vẻ hơi dài, hơn nữa còn biến thành màu đen.

"Anh có bị bệnh nấm móng không?"

Vu Phong Ngân nhanh chóng đưa tay ra sau lưng anh ta, “ Phiền chết đi được, không thèm để ý đến anh nữa." Rồi anh ta bỏ đi.

Ha ha, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người như vậy. Tôi không hiểu nổi nội tâm của người đồng tính rồi. Dù cho có đánh chết tôi, tôi cũng không yêu một người đàn ông. (ND: đến đây thì yên tâm rồi:v cứ sợ tác bẻ sang Đam:v)

Đêm nay, trời mưa to bầu trời tối đến nỗi tôi không thể thấy mặt trăng.

Tiếng mưa đang rơi tí tách, tí tách.

“Tí Tách." Vu Phong Ngân ngồi ở trên sàn nhà, cũng không ngại bẩn và chẳng nói câu nào.

"Anh ta có phải bị ngốc không?" Dư Bân ngồi cạnh tôi và khẽ thì thầm. Tôi dang hai tay ra, "Ai mà biết được, thế giới của đồng tính, tôi cũng không thể hiểu."

Đông, Đông, Đông. Truyền ra ba tiếng không lớn cũng không nhỏ.

Dư Bân và tôi bước ra ngoài, khi chúng tôi còn chưa ra đến cửa, đã nhìn thấy người bị biến thành cương thi Viên Quân, người thanh niên đó đang vật lộn trong hố, gặm cổ một con gà lớn.

Máu gà chảy dọc xuống miệng và cổ cương thi, cảnh tượng lúc này trông cực kỳ khủng khiếp và vô cùng kinh tởm.

"Nhanh, chuẩn bị pháp khí." Tôi nhắc cho mọi người một câu, tất cả người trong phòng đều hành động.

Tôi và Dư Bân tự mình cầm một đầu dây trong nguyên mực, và muốn áp dụng phương thức cũ, tấn công vào phần dưới của cương thi. Nhưng con cương thi đó đã sớm phát hiện ra hành động của chúng tôi.

Mặc dù mắt của hắn khó có thể nhìn thấy được gì, nhưng khứu giác của cương thi rất là nhanh nhạy. Sau khi ngửi thấy hơi thở của chúng tôi, nó không do dự ngừng tấn công và nhanh chóng lao về phía tôi.

Tôi lăn một vòng tại chỗ và lấy ra lá bùa từ trong ngực, thế nhưng bởi vì trời mưa, lá bùa vừa lấy ra đã bị ướt hết.

"Đậu phộng chiên bơ:v." Tôi ném lá bùa đi, chơi mèo vờn chuột với cương thi.

Nó có sức mạnh vô cùng khủng khiếp, nhưng hành động thì ngược lại, rất chậm Chạp, cẩn thận đối phó với nó là vẫn có thể được.

Tôi hét lên với Dư Bân: "Nhanh lên, đi lấy nước tiểu đồng tử dội vào cho nó bị choáng váng."

Dư Bân nghe thấy những lời đó, khuôn mặt anh ta nhăn lại trở nên vô cùng khó nhìn, trời ạ, yêu cầu anh đi cầm nước tiểu đồng tử so với việc giết anh ta còn khó chịu hơn. Nhưng lúc này, tôi đã bị cương thi đuổi theo, không thể thoát thân, vì vậy chỉ có thể làm phiền tới anh ta mà thôi.

Bất đắc dĩ, Dư Bân đành bước vào nhà, đột nhiên Vu Phong Ngân lao vào anh ta.

Tôi nhìn thấy hai chiếc răng nanh rất dài mọc trong miệng của Phong Ngân, hơn nữa ở hai bàn tay những cái móng tay mọc ra rất dài, chuyển thành màu đen, đôi mắt của anh ta đã dần mất đi thần sắc mà con người bình thường nên có, nói đúng hơn là con mắt không có cảm xúc gì nữa.

Anh ta há to miệng hướng vào cổ Dư Bân để cắn.

Tôi hét lên với Dư Bân: "Hãy cẩn thận, Vu Phong Ngân đã biến thành cương thi rồi!"

Dư bân choáng vang, quay người một cách khó khăn để né ra, rồi mắt một câu: " Tha mà thu mà, tên này đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhớ lại những hành động kỳ lạ hai ngày nay của Vu Phong Ngân, tôi hiểu rằng, ngay từ đầu, anh ta biết mình có thể trở thành cương thi, cho nên mới cố tình nấu bánh chưng để ăn.

Anh ta còn hỏi nếu như bị cương thi cào sẽ như thế nào, lúc đó tại sao tôi lại không nghĩ ra tên này bị cương thi cào nhỉ?

Rắc rối lớn rồi, bây giờ bạn phải đối phó với hai cương thi cùng một lúc.

May mắn thay, Trần lão bá đã lấy nước tiểu đồng tử ra, tôi hét to: "Nhanh lên, mau hất lên người Viên quân."

Trần lão bá nghe theo, nhanh chóng hất vào người Viên Quân, nước tiểu đồng tử dội đúng mục tiêu. Thế nhưng, cái thời tiết chết tiệt này.

Mưa rơi càng ngày càng lớn hơn, khiến cho nước tiểu dính trên người Viên Quân bị trôi đi không ít, khiến cho nó không bị tổn thương mấy. Nước tiểu đồng tử và bùa chú đáng thất bại, lúc nãy muốn dùng dây trong nghiên mực cũng không có cơ hội, kiếm gỗ đào cũng đã sớm bị gãy, lẽ lẽ hôm nay chúng tôi nhất định sẽ phải chết ở chỗ này sao?.

Nếu chỉ có một cương thi, thì có thể dễ dàng để xử lý. Bây giờ hai con cương thi cùng tiến lên, không có cách nào để trốn thoát.

Đợi đã, còn chưa đến lúc buông bỏ được, tôi vẫn còn gạo nếp!

Tôi quanh co vòng vèo né ra sau lưng Viên Quân, chạy hướng vào trong nhà, Viên quân đuổi sát theo sau. Thật không may là Vu Phong Ngân tình cờ chắn ngay ở trước mặt tôi.

Tôi muốn đẩy Phong Ngân ra, nhưng tôi đã đánh giá quá thấp sức mạnh của một cương thi, anh ta suýt chút nữa đã khiến tôi ngã xuống đất.

Một ở đằng trước một ở đằng sau, tôi bị kẹp ở giữa hai con cương thi, mắt thấy khó có thể giữ được tính mạng.

Dư Bân hét lên một tiếng, phi thân ra, đẩy tôi bay ra ngoài, tự mình thay thế vị trí cho tôi. Sau đó Viên Quân cùng Phong Ngân một trước một sau vồ vào.

Vu Phong ngân cầm thấy hai chân của Dư Bân, Viên Quân thì cầm lấy hai cánh tay, đồng thời cùng kéo ra, giống như muốn cướp lấy thân thể Dư Bân vậy.

Trái tim tôi dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, nếu cứ tiếp tục như thế, Dư Bân nhất định sẽ bị kéo thành hai nửa mất.

Dư Bân không chịu được đau đớn, kêu gào một cách thảm thiết, tiếng hét của anh ấy vang vọng cả trời đêm dài đằng đẵng.

Không biết có phải là vừa bị biến thành cương thi hay không cho nên mới không hoàn toàn đánh mất nhân tính, hay là do lòng hâm mộ khiến cho thứ tỉnh lại nhân tính, Vu Phong Ngân trong chốc lát ánh mắt đã có cảm xúc chan chứ tình cảm.

Vu Phong Ngân, khôi phục nhân tính.

Anh nhanh chóng buông tay ra, khiến cho Viên Quân bị ngã, sau đó bổ nhào lên người của Viên Quân.gắt gao ôm chặt không bỏ ra, cố hết sức nói với Dư Bân: "Chạy đi."

Viên Quân muốn đấy Vu Phong Ngân ra. Nhưng Phong Ngân cũng không thả ra.

Viên Quân nóng này lên, buông Dư Bân ra, lấy móng vuốt dài đâm vào trong bụng của Vu Phong Ngân xé ra. Thế nhưng Phong ngân cũng không buông tay ra, còn mở miệng cắn vào cổ của Viên Quân.

Mà Dư Bân cũng nhân cơ hội lập tức né ra.

Viên Quân gào thé, cũng mở miệng cắn lại Vu Phong Ngân, hai con lại biến thành hai con cương thi cắn nhau. Cuối cùng, Vu Phong ngân mới biến thành cương thi đã thua, nằm ngã xuống đất không nhúc nhích, nhưng ánh mắt nhìn về phía Dư Bân đầy xúc động, trong ánh mắt hoccs mắt tràn ra những giọt nước mắt lăn xuống.

Vu Phong Ngân đã chết, nhưng anh ta vẫn ở nhưng giây phút cuối cùng của mình mà chiến đấu để vào vệ cho người mà anh ta yêu thương, anh ta đã chết rất có ý nghĩa. ( ND: Hỏi thế gian tình là chi:v haha)

Dư Bân nhìn vào thi thế của Vu Phong Ngân không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên trong đời, có người đã hy sinh vì anh ta.

Mà lúc này, tôi cũng đã mở ra mười năm cân gạo nếp, nắm một ít vung về phía Viên Quân.

Ngay khi Gạo nếp tiếp xúc với cơ thể của cương thi Viên Quân, liền phát ra tiếng xì xèo, cơ thể con cương thi còn tỏa ra những làn khói trắng. Nhìn vào thi thể cương thi, mủ đã bắt đầu chảy ra và cơ thể bắt đầu thối rữa.

Có hiệu quả!

Dư Bân con hung ác hơn, trực tiếp cầm hết túi gạo nếp đổ hết lên người cương thi, từ đầu đến tận chân.
Bình Luận (0)
Comment