Hồn Ma Che Dù

Chương 79

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáu tên đồng bọn nhỏ kia mới là điểm mấu chốt.

Tôi cũng tới làm chút bia, uống một hơi, bởi vì tôi thật sự là khát nước.

Dịch Khôn tiếp tục nói: “Lần đầu tiên khi nhìn thấy bọn họ, tôi thật sự rất hồi hộp, sợ hãi, nhưng sau khi tiếp xúc lâu mới phát hiện, bọn họ có thể mang đến cho tôi vận may, mỗi lần đánh bài, mua xổ số, bọn họ đều có thể giúp tôi thắng được rất nhiều tiền.”

Trong lúc Dịch Khôn nói, trên mặt là tràn đầy vẻ đắc ý.

Tôi cũng chỉ biết cười nhạt.

“Có cái gì mà đắc ý chưa, anh cho rằng là bọn họ ở cùng để giúp anh hay sao?”

Dịch Khôn nghe được trong lời nói có một chút tức giận của tôi, khó hiểu, hỏi tôi: “Chẳng lẽ không đúng sao? Giúp tôi kiếm tiền chẳng lẽ không phải là giúp?”

Tôi cầm lấy bia uống hết một ngụm, vì để kìm nén lửa giận bên trong, tôi từ trong dây đeo lưng lấy ra kẹo cao su, một bên bóc để cho mình bình tĩnh lại.

Sau hai phút, tôi cảm thấy được chính mình bình tĩnh lại, mới nói với anh ta: “Anh nhớ kỹ, thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí. Tôi hỏi anh như thế này, có phải sau khi mỗi lần bọn họ giúp anh, anh sẽ lại gặp được những chuyện không may mắn…”

Dịch Khôn rất kinh ngạc, hỏi: “Đúng vậy đúng vậy, anh làm sao mà biết được.”

Tôi làm sao mà biết được? Loại chuyện như thế này dùng đầu óc suy nghĩ kỹ sẽ biết.

Tôi giải thích cho Dịch Không năng lực của ma quỷ tồn tại như thế nào, nói: “Thực ra ma quỷ cũng không thể thay đổi được số mệnh của con người, nó chỉ có thể thay đổi được số mệnh tạm thơi mà thôi.”

Dịch Khôn vẻ mặt nghi hoặc, hiển nhiên là nghe không hiểu lời tôi nnois.

Tôi cũng biết anh ta không hiểu, vì thế nói kỹ hơn một chút.”Con người cả đời số mệnh đều ổn định, giống như là những định luật bảo toàn vật chất trong hóa học, hoặc là những định luật bảo toàn của vật lý, vận mệnh cũng tồn tại như một định luật, tên cả nó là định luật bảo toàn số mệnh.”

Dịch Khôn không cũng chưa từng đi học, nên cũng không hiểu được, càng nghe càng không hiểu.

Tôi cười cười, lắc lắc đầu, nói: “Giống như là một chai bia này, bên trong đựng số bia nhất định, không nhiều không ít. Con người chúng ta giống như là một chai bia, số mệnh là số lượng nước bia trong chai.”

“Khi chúng ta vừa sinh ra, đã quyết định trong cơ thể, số mệnh có bao nhiêu. Giống như một chai bia khi được tạo ra, số lượng rượu bia trong chai đã được quyết định rồi.”

Tôi nhìn Dịch Khôn đã hiểu một chút, tiếp tục nói: “Mà mỗi lần chúng ta gặp may, gặp được chuyện tốt, sẽ tiêu hao một chút số mệnh. Cho đến khi chúng ta chết đi, số mệnh cũng hoàn toàn cạn kiệt.”

Tôi nhổ kẹo cao su ra, không muốn ăn, bây giờ nhai kẹo cũng đã hết vị.

“Ma làm, chẳng qua là khiến chó rượu bia bên trong bình ít đi nhanh hơn cho anh sử dụng, mà không phải rót thêm rượu bia vào bình. Khi đó giống như là anh gặp vận may liên tục, luôn gặp được chuyện tốt, thật ra số mệnh của anh đang bị tiêu hao, cả đời anh sẽ không gặp được vận may nữa, sẽ chỉ toàn là những thứ không may mắn mà thôi.” (ND: tác giải thích logic đấy =)))

Tôi vừa nói như vậy, Dịch Khôn đã nghe hiểu, dù sao thì giải thích như vậy đã rất dễ hiểu rồi, nếu như mà anh nghe xong còn không hiểu, tôi thật sự không biết nên tiếp tục giải thích cho anh ta như thế nào nữa.

“Anh muốn nói, sáu con ma nhỏ vẫn tiêu hao nhiều số mệnh của tôi, làm cho tôi có vận may, nhưng thực ra là bọn họ chỉ làm cho tôi có vận may sớm hơn, sau này sẽ chỉ còn lại cuộc sống khổ cực?” Dịch Khôn cuối cùng hỏi một câu đúng vấn đề.

Tôi gật gật đầu, đúng vậy, Nếu như anh ta vẫn cứ tiếp tục như vậy, nửa đời người sau này sẽ chỉ có thống khổ chứ không có hạnh phúc.

Dịch Khôn cúi đầu mắng một câu: “Tôi biết ngay mà, khó trách tôi vẫn thắng tiền, lại luôn muốn nhiều thứ, thì ra là sáu con ma kia căn bản không phải giúp tôi, mà là biến đổi phương pháp hại tôi.”

Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra chuyện, tôi cũng rất vui mừng, dừng cương trước bờ vực, đi đôi với thời gian vẫn chưa muộn. Hy vọng anh ta có thể sớm ngày siêu thoát sáu con ma nhỏ kia, sống tốt một đời người. Sau này khổ một chút cũng không sao, nếu như một người sau này toàn việc không may, cũng đã xong luôn rồi.

Dịch Khôn hơi kéo gian nhỏ ra một chút, nhìn hé ra, sau một lúc lại lấy quần áo che đi.

“Lần này tới tìm anh, chính là muốn mời anh giúp tôi một chút, giúp tôi đuổi bọn họ đi.”

“Oh? Thì ra là anh đã sớm muốn để cho bọn họ ra đi.” Chuyện này làm cho tôi kinh ngạc, lúc đầu tôi nghĩ anh ta ham phú quý, không chịu tiễn ma nhỏ đi.

“Vì sao?” Tôi vẫn là nên hỏi nhiều một câu.

Dịch khôn cười khổ, nói: “Còn không phải bởi vì dương khí bị hấp thu nhiều quá sao, nếu tiếp tục cùng bọn họ thế, không tới một năm, không phải dương khi hao quá nhiều mà chết ư. Từng có mấy lần, tôi đã nghĩ tiễn bọn họ đi, thế nhưng bọn họ nói đó là tâm nguyện, không chịu đi. Tôi hỏi là tâm nguyện gì, bọn họ lại không nói, tôi cũng không có bản lĩnh ép bọn họ đi, nên cũng không còn cách nào. Lỗ Hậu, anh chính là Tán Nhân chính tông, pháp thuật nhất lưu, anh nếu giúp tôi, rất dễ dàng?”

Đối với lời nhờ cậy như thế, tôi làm sao có thể cự tuyệt.

“Được, như vậy đi, anh vẫn là thu bọn họ vào trong túi kia, giống như là là chưa xảy ra chuyện gì hết. Đêm mai tôi mang pháp bảo đến, xem xem rốt cuộc bọn họ có tâm nguyện gì.”

“Cứ quyết định vui vẻ như thế đi!”

Trong lòng tôi cuối cùng cũng buông được tảng đá xuống, Dịch Khôn nhìn qua lại càng thêm tinh thần.

Sau đó, chúng tôi mỗi người một cái chăn, ở trong gian nhỏ ngủ.

“Lỗ Hậu.”

“Nghe?”

“Anh buổi tối có ngáy to không?”

“Không ngáy.”

“Vậy là tốt rồi, tôi ngủ rất văn minh, chỉ sợ anh buổi tối ngủ ngáy to làm ảnh hưởng tôi.”

Mười phú sau….., trong gian nhỏ vang lên tiếng Dịch Khôn ngáy rõ to…. (ND: mình cũng bị khó chịu vụ ngáy này lắm :v )

……………..

Tôi một bên bịt lại lỗ tai, trong lòng tức giận, hay lắm cái tên này, anh còn không phải ngáy to sao? Ha ha!

Tôi ôm chăn, trằn trọc, như thế nào cũng không ngủ được. Vừa nghĩ về chuyện của Dịch Khôn, một bên còn nhớ thương cho Quách Linh Linh đã chết, còn có cái hình nhân bằng cỏ, cũng với những hành động quái dị của Nhâm Lão Thái.

Cũng không biết suy nghĩ bao lâu, hai mắt của tôi nặng trĩu, nhịn không được mà thiếp đi.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, liền cảm giác bên tai có tiếng gió, trực tiếp thổi vào cổ của tôi.

Hắt xì ~ ~ tôi hắt xì một cái thật to, thật lạnh.

Mở mắt khỏi buồn ngủ, tôi nhìn xem gió này là từ đâu thôi tới.

Sau đó tôi liền phát hiện, trong phòng có quần áo che, cửa đóng cực kỳ chắc chắn, nhưng không biết khi nào thì của nhỏ đã có một khe hở, quần áo cũng rơi trên mặt đất.

Rốt cuộc là ai mở cửa?

Bên trong gian được cài từ bên trong, nói cách khác, ngoại trừ tôi và Dịch Không ra, không thể có người thứ 3 ở tình huống bình thường có thể mở ra được cửa gian nhỏ.

Mà không phải tôi mở ra, thì cũng sẽ là Dịch Khôn? Tôi nhìn Dịch khôn đang ngủ say, ngáy khò khò, nghĩ thế nào cũng không phải là do anh ta mở.

Có lẽ là anh ta buổi tối mở ra đi WC, sau khi trở về, nhất thời quên đóng cửa.

Tôi liền tự đi qua cánh cửa kia,, ánh trăng xuyên qua phòng khách chiếu xạ vào gian phòng, tôi nhìn thấy ẩn nấp ở trong góc, có một gương mặt người già đầy nếp nhăn.
Bình Luận (0)
Comment