Người đứng trên khán đài, tiên phong đạo cốt, dáng vẻ xuất trần, một thân pháp y trắng như tuyết, thình lình lại là một cô gái.
Cô gái này hai mắt yêu dị, bước tới, dùng ngôn ngữ của chính bọn Hồn tộc nói:
Các bạn hữu kính mến, xin dâng lên các vị một vạn hồn phách nhân tộc. Chúng ta mãi mãi là bạn bè tốt nhất!
Nói xong, cô gái yêu dị này nhìn thoáng qua toàn bộ, bỗng nhiên, hai mắt như có như không liếc qua chỗ Lâm Phong đang đứng.
Lâm Phong cảm thấy lạnh toát, nhưng cũng không có phản ứng gì mà cũng vỗ tay hoan hô cùng những tên bên cạnh.
Cô gái hơi híp mắt, cuối cùng bỏ qua đi vào trong. Tên thủ lĩnh cũng nói mấy câu rồi đi vào trong, tất cả liện tự động giải tán.
Thông qua ký ức của tên lính, Lâm Phong biết được bọn Hồn tộc này sinh sống hoàn toàn nhờ một loại hồn lực có trong hồn phách con người khi chết. Đặc biệt, người càng nhiều oán khí, càng nhiều cảm xúc hỗn tạp, nhiều tri thức trong đầu thì Hồn tộc càng ưa thích.
Còn cô gái kia, dáng vẻ hoàn toàn là nhân tộc, nhưng với dáng vẻ kia, Lâm Phong cho rằng người này chắc chắn có mang thuật pháp gì đó trên người. Lúc cô ta nhìn tới chỗ Lâm Phong, hai tròng mắt tựa như thực chất chiếu thẳng tới làm cho Lâm Phong một trận hết hồn.
Quả nhiên theo lời tiền bối Hóa thần ở Việt Nam nói, tu vi chưa đủ tìm hiểu càng sâu thì càng nguy hiểm.
Lâm Phong chỉ mới đột nhập vào mà đã gặp loại quái vật như thế này, nếu tìm hiểu sâu thêm thì chắc chắn khó giữ tính mạng.
Ngay lúc Lâm Phong đang suy tính tìm đường trở ra thì thần thức vô tình đảo xuống dưới chân như một quán tính, bỗng hắn như không tin vào mắt mình.
Phía bên dưới vậy mà lại có thêm một tầng rỗng, mà ở giữa tầng này, một vật to lớn không thể tưởng tượng nổi đang chậm rãi xoay tròn.
Lâm Phong nhìn thấy thì là một bề mặt cầu đang xoay chầm chậm xa xa, cho nên Lâm Phong ước tính vật này chắc chắn rất lớn.
Quả cầu đỏ rực, sáng chói phát ra từng đạo hào quang chói mắt.
Nhưng thứ làm cho Lâm Phong kinh hãi không phải điều đó, mà là vậy mà hắn mơ hồ phát hiện khí tức của Hỏa Linh.
Hỏa Linh, tên như ý nghĩa chính là do hỏa chủng trải qua thời gian dài dòng tuế nguyệt mà sinh ra linh tính, từ từ theo đó một đường tu luyện. Chỉ nói sơ sơ như vậy cũng đủ thấy việc sinh ra loại Hỏa Linh khó khăn như thế nào. Thông thường, đối với Hỏa Linh, tất cả tu sĩ hỏa hệ đều xem nó tựa như thần linh, là thần vật chỉ xuất hiện trong giấc mơ.
Vậy mà hôm nay nó xuất hiện trước mặt Lâm Phong.
Cũng không phải Lâm Phong tài cao sức lớn gì, mà vô tình lúc nãy, Lâm Phong sau khi đảo thần thức qua liền thấy một đôi mắt do hỏa diễm hình thành như đang nhìn hắn, làm cho hắn hết hồn.
Tuy nhiên, sau khi quan sát kỹ, Lâm Phong liền thấy có một điểm kỳ lạ, đó chính là có một vầng hào quang ánh sáng tựa như hàng nghìn, hàng vạn sợi xích bao vây lấy quả cầu kia.
Với thể tích của quả cầu, tính sơ sơ thì số lượng dây xích bao quanh chắc chắn đạt tới số lượng không thể tưởng tượng nổi.
Tất nhiên, thứ làm Lâm Phong thèm thuồng để ý cũng không phải Hỏa Linh này, Lâm Phong cũng không tự phụ đến mức cho rằng mình đủ khả năng thu thập con Hỏa Linh này, mà cái hắn quan tâm chính là một tia Cực Dương chi khí.
Ở những chỗ có Hỏa Linh lâu ngày, chính là nơi tốt nhất, có khả năng cực kỳ cao xuất hiện Cực Dương chi khí. Cho nên, dù thế nào đi nữa Lâm Phong cũng phải tìm cách lẻn vào dò xét gần hơn.
Lâm Phong tìm trong ký ức của tên lính canh cũng không có chút nào hay biết về vật ở bên dưới này.
Nhưng thần thức Lâm Phong đang quan sát thì nhanh chóng triệt tiêu, sau đó giả vờ bình thường gia nhập vào đám đông, lẩn vào bên trong đám người ở bên trong những kiến trúc kỳ dị như một tòa thành ở phía sau.
Nếu nói con đường dẫn Lâm Phong tới đây là một cái đường hầm, thì chung quanh và bên trên tòa thành này, có khoảng vài chục cái như vậy, nằm rải rác khắp các phương hướng.
Nhưng điều đặc biệt mà Lâm Phong quan sát được, đó là chính giữa tòa thành thình lình lại có ba cây trụ khổng lồ dựng đứng, bên trong là những sợi dây xích sắt tương tự với thứ đang cuốn lấy quả cầu dưới lòng đất.
Những cái cột trụ này tỏa ra ánh sáng rực rỡ, soi sáng khắp cả tòa thành một thứ ánh sáng màu đỏ yêu dị vô cùng.
Vốn đã thông thuộc được ngôn ngữ của Hồn tộc, không mấy chốc Lâm Phong đã tìm được một chỗ nghỉ chân.
Nơi này cũng tương tự như một quán trà lâu, nhưng thay vì những cốc trà thì người phục vụ lại mang ra một thứ chất lỏng sềnh sệch như máu, mang theo hương vị tanh tưởi nồng đậm. Lâm Phong chỉ ngửi qua cũng muốn buồn nôn, nhưng mạnh mẽ áp xuống, giả vờ trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
Lát sau, Lâm Phong dường như muốn tìm hiểu chuyện gì đó, liền móc ra một viên tinh hạch hình thoi, là đơn vị tiền tệ của Hồn tộc để thanh toán tiền, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Lâm Phong bước thẳng đến phía ba cây cột khổng lồ sừng sững này.
Đối với Hồn Tộc, ba cây trụ này chính là tượng trưng cho sức mạnh bất diệt, cho nguồn năng lượng của sự sinh sôi nảy nở của họ.
Sau khi đến nơi, Lâm Phong liền đi vòng vòng từ xa quan sát ba cây cột trụ này, nhưng ngoại trừ ánh sáng do nó phát ra có chút quái lạ thì cũng không còn tìm được chuyện gì khác.
Hiện nay, Lâm Phong quan tâm nhất là tìm cách đột nhập xuống chỗ kia.
Vì theo hắn thấy, Hỏa Linh kia chắc chắn đang bị phong ấn bởi thứ này. Nếu không, với sự kiêu ngạo và thần thông của Hỏa Linh, chắc chắn nó không bao giờ tình nguyện để Hồn tộc khai thác sức mạnh của nó như thế này.
Nhưng điều rắc rối nhất, chính là bọn Hồn tộc này vậy mà lại cực kỳ cảnh giác. Luôn luôn có người tuần tra, túc trực.
Vì vậy mà Lâm Phong dù có cố gắng tìm hiểu, quan sát đến mấy thì cũng bất lực.
Nhưng trời xanh không phụ lòng người, rốt cục, mấy ngày sau, một cơ hội đã xuất hiện rất tình cờ trước mặt Lâm Phong.
Trong khi Lâm Phong đang vẩn vơ đi trên đường phố quan sát động tĩnh mọi thứ, chờ một cơ hội thì bỗng nhiên từ bên dưới lòng đất vang lên từng trận rung chuyển dữ dội, kèm theo đó là tiếng động ầm vang.
Ầm~~
Uỳnh~
Ngay lúc đó, một số lượng lớn binh lính liền bao vây lấy ba cái cột trụ, sau đó là một lỗ hổng trên mặt đất xuất hiện, một cột sáng chói mang theo năng lượng to lớn từ đó xuất ra, kèm theo tiếng quát:
Linh Tộc, các ngươi dám vi phạm hiệp ước, chết đi cho ta~
Tiếng nói này cực kỳ giống tiếng của vị thủ lĩnh hôm trước.
Cũng không nghe âm thanh gì mà bỗng Uỳnh một tiếng, một bóng người lao ra khỏi mặt đất, khóe miệng tràn ra một chất dịch màu xanh, người này chính là vị thủ lĩnh.
Chỉ thấy người này sau khi văng ra khỏi cái hố thì một bóng trắng phiêu dật khác cũng bay lên, trong tay cầm một viên cầu màu trắng đục. Gã thủ lĩnh gầm lên bằng thứ âm thanh đặc trưng của Hồn tộc:
Pháo hồn, lập tức sử dụng pháo hồn.
Chỉ thấy sau tiếng quát của gã, hơn hai mươi gã binh lính Hồn tộc hợp sức lại thành một trận thế kỳ lạ, hét một tiếng, tất cả cùng thi triển toàn bộ sức lực bản thân, tạo thành một cột pháo tựa như lôi phong kết hợp, mang theo năng lượng gầm thét đánh tới cô gái đang cầm viên cầu.
Cô gái thấy cảnh này thì cười nhẹ, sau đó vung viên cầu lên.
Lập tức viên cầu tựa như một vòng xoáy năng lượng cực lớn, há cái mồm rộng của nó nuốt chửng tất cả Pháo hồn đánh tới không còn một mảnh. Rung rung một cái liền bay trở về tay cô gái.
Mắt thấy cảnh này, gã thủ lĩnh như nghĩ tới gì đó, vội vàng xuất ra một thứ lệnh bài đen thui, lầm bầm gì đó.
Cô gái thấy cảnh này thì than nhẹ, như tiếc nuối gì đó liền phiêu nhiên bay lên cao, chui vào một cái thông đạo phía trên cùng.
Lâm Phong thấy cảnh này thì âm thầm ghi nhớ thông đạo mà cô gái chui vào.
Nhưng bỗng nhiên, ánh mắt cô gái như có như không chiếu tới Lâm Phong, khóe miệng hơi nhếch lên nhẹ như một cơn gió thoảng ra, rồi chui vào thông đạo biến mất trong màu đen sâu thẳm.
Lâm Phong giật mình, không chắc có phải cô gái này nhìn hắn hay không, hay chỉ là vô tình, hoặc giả do hắn tự huyễn hoặc bản thân mà ra.
Tuy nhiên, cơ hội của Lâm Phong cũng theo chuyện này mà xuất hiện. Bởi vì đối với loại công việc sữa chữa và trùng tu lại các vết tích này tất nhiên là cho những binh lính thấp kém nhất đến làm.
Mặc dù loại công việc này không ngon lành gì, nhưng Lâm Phong tin rằng, hắn sẽ có cơ hội lẩn vào đến chỗ Hỏa Linh, từ đó tìm cách thu một tia Cực Dương chi khí.
Đây chính là cơ hội tiến lên Kết Đan Kỳ mà Lâm Phong mơ ước bấy lâu.