Long tộc vốn là một tộc đàn cực kỳ dũng mãnh, là thần thú trong truyền thuyết. Ở tu tiên giới, Lâm Phong cũng từng nghe nhiều truyền thuyết về Long tộc nhưng khi ấy với tu vi yếu ớt của hắn thì chỉ nghe được vài chuyện mơ hồ mà thôi.
Nghe nói mỗi một con Rồng đều có một cái vảy ngược trên người, đây cũng chính là điểm yếu duy nhất trên người nó. Hầu như chỉ cần ai đụng đến chỗ này thì đều bị nó truy sát đến không chết không thôi. Cái vảy ngược này được gọi là Nghịch Lân.
Rồng có nghịch lân, thì Lâm Phong cũng có vảy ngược của hắn.
Những lời mà Đàm thiếu ngông cuồng nói ra lúc nãy đã chọc đến sát khí của Lâm Phong.
Lúc này, Đàm thiếu đang ngồi trên một chiếc xe sang, phía trước là một tài xế và một gã vệ sĩ cao cường nhất.
Tên vệ sĩ này chính là một cao thủ quân đội xuất ngũ, được cha của gã bỏ số tiền lớn thuê về để bảo vệ gã cả ngày lẫn đêm. Hầu như chỉ trừ lúc đi wc và làm tình, không lúc nào người này không ở bên cạnh gã.
Đàm thiếu vốn dĩ định ghé vào Đại hội phỉ thúy để quan sát tình hình, nhưng bởi vì chuyện vừa rồi, tâm trạng mất hết nên cũng không còn tâm tư nữa, bèn bảo gã tài xế chạy đi chỗ khác.
Xe chạy vòng vèo suốt nửa giờ cuối cùng rẽ vào một khu nhà sang trọng bí mật, nơi này là nơi mà Đàm đại thiếu dùng để dẫn gái về chơi đùa mà không sợ ai phát hiện.
Đối với nơi này, tài xế và vệ sĩ của gã cũng quen thuộc, cho nên bộ dáng cũng không có gì bất ngờ, hơn nữa còn tỏ ra thích thú. Dù sao thì sau những lúc vui đùa, trong lúc cao hứng Đàm thiếu còn chia cho họ chút lộc lá, làm cho những gã này cũng phần nào thỏa mãn thú tính trong người.
Căn nhà này phía ngoài có tường gai bao bọc, phía trong sân lại có camera an ninh cực kỳ ẩn dật, là nơi mà Đàm thiếu gia dùng để dẫn các em tiểu thư đú đỡn đến để ăn chơi hút chích, cực kỳ trác táng.
Chiếc xe chạy vào trong sân thì cửa cổng đóng lại, nhưng lúc này trong nhà cũng không có ai khác ngoài mấy gã bảo vệ và Đàm thiếu mới đến.
Đàm thiếu bước vào nhà, sau đó móc điện thoại ra nhìn nhìn gì đó, cười lạnh rồi đi vào bên trong, đi lên căn phòng riêng của gã ở tầng trên.
Alo, mày đã điều tra nó chưa? Hừ, Nam Kinh à? Kệ con mẹ nó, nhất quyết phải điều tra ra cho tao. Xem nó với Trần đại thiếu có quan hệ gì.
Nói xong, Đàm thiếu bực tức cắt ngang điện thoại bước vào trong. Vừa bước vào phòng, bất ngờ có một gã thanh niên khác có dáng vóc mấy phần tương tự như Trần Hùng chờ sẵn, liền bước tới ôm lấy Đàm thiếu, miệng cười nói:
Đàm Đàm mới về đấy à, là ai chọc giận em vậy cưng?
Cút! Hôm nay tao không có tâm trạng. Con mẹ nó, Trần đại thiếu, mày nghĩ từ chối tao thì mày có thể yên ổn hạnh phúc với thằng đó sao? Mày nhầm to rồi. Khặc khặc…
Gã Đàm thiếu cười lên điên cuồng. Tên thanh niên thấy vậy liền biết Đàm thiếu đang lên cơn điên, liền cúp đuôi chuồn thẳng, chỉ để lại Đàm thiếu đang đập phá đồ đạc trong phòng để phát tiết.
Thì ra, Đàm thiếu mấy năm qua luôn yêu thầm Trần Hùng. Mấy lần tỏ tình, thậm chí không tiếc thề độc chỉ cần Trần Hùng cho gã một cơ hội, hắn liền sang Thái Lan sửa sang lại.
Nhưng Trần Hùng vốn không hứng thú, cũng không phải vì chê gã giới tính thứ ba, mà là vì con người Đàm thiếu sống rất độc ác phóng túng, xem thường người khác.
Giới tính thứ ba hay thứ tư cũng được, Trần Hùng vốn tính tình cởi mở phóng khoáng, hắn thừa hiểu mỗi người đều có lựa chọn và con đường của mình, nhưng như Đàm thiếu, thì hắn lại tự chọn cho mình cách sống độc ác và tự cô lập chính mình.
Sau một hồi đập phá, Đàm thiếu cũng xả bớt được chút oán khí trong lòng, liền lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Mày không cần gọi nữa. Mau kêu tụi nó đến đây.
Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên không chút báo trước. Một bóng người theo đó mờ mờ hiện ra.
Đàm thiếu nghe xong giật bắn mình, nhìn lại thì thấy một thanh niên đang ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau lạnh nhạt nhìn nhìn ra vẻ như đây là nhà của hắn, còn Đàm thiếu đang diễn hài cho gã xem vậy.
Mày…mày sao lại có thể…
Đàm thiếu lùi lại mấy bước, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt người thanh niên.
Người này không ai khác chính là Lâm Phong sớm đã đi vào, cũng chứng kiến mọi việc và hiểu được nguyên nhân mà gã Đàm thiếu này điên cuồng như vậy.
Đừng nói chuyện có thể hay không thể với tao. Tình yêu không có lỗi, nhưng con mẹ mày dám tính kế trên đầu tao thì đúng là chán sống!
Lâm Phong cũng không lớn tiếng, chỉ nhàn nhạt nói như vậy, sau đó cũng không thấy hắn làm động tác gì, chỉ vẩy nhẹ một cái lập tức Đàm thiếu cả người cứng ngắc, cái điện thoại của gã từ từ bay vào tay của Lâm Phong.
Không chút khách khí, Lâm Phong liền gọi dãy số mà Đàm thiếu vừa bấm, chờ cho người bên kia vừa bắt máy liền nói:
Mày đang ở đâu?
Dạ, em đang….ủa, mày là ai?
Tao là ai mày không cần biết, cái chính là lúc này Đàm thiếu chủ mày đang trong tay tao ở căn nhà mà mày biết là ở đâu rồi đó. À, mày cứ gọi cho những ai mà mày cho là có thể giúp mày cứu chủ mày đến đây luôn cả thể.
Nói xong, Lâm Phong miết nhẹ một cái, cái điện thoại bị nghiền thành bột phấn rơi xuống mặt đất. Hắn cười gằn nhìn Đàm thiếu:
Những bộ hài cốt bên dưới sân này, xem ra chắc là cũng do mày gây ra. Nếu hôm nay tao không biết, chắc mày cũng định làm như vậy với tao phải không?
Lâm Phong lúc đi vào đây, theo thói quen đảo thần thức thăm dò, vô tình phát hiện sân sau ở dưới đất là mấy cái hố chứa hài cốt người, xem ra là đều bị độc thủ của gã thiếu gia ác độc mất hết nhân tính này hại chết.
Đáng tiếc, Đàm thiếu từ đầu đã bị Lâm Phong dùng thần thông tỏa định, chỉ trừng mắt đứng yên tại chỗ, môi mấp máy nhưng không thể nói nên lời.
Lâm Phong vốn cũng không muốn nghe gã giải thích gì, cho nên trực tiếp để gã câm miệng lại cho nhẹ đầu.
Hắn nhàn nhã đứng lên chắp hai tay sau lưng, đi vòng quanh căn phòng, bỗng dưng nhíu mài nhìn về phía két sắt.
Lập tức, hắn bước nhanh tới, bàn tay không chút khách khí chuyển thành quyền đấm một cái, vách két sắt không chịu nổi một kích tựa như tờ giấy mỏng bị xé toạc ra, sau đó Lâm Phong lôi cánh cửa sắt quăng qua một bên.
Xoảng~
Đồ vật bên trong tủ hiện ra.
Ngoài một số lượng lớn tiền mặt thì còn có mấy cái bình, bên trong thình lình lại là…
Đồ tàn độc, ngay cả thứ này mày cũng dám làm. Xem ra Đàm gia nhà mày không phải thứ gì tốt lành, loại thủ đoạn ma đạo này cũng dám sử dụng. Hôm nay tao sẽ tự mình đến hỏi thăm nhà mày một chuyến! Còn mày, sẽ dẫn đường tao đến đó!
Nói xong, Lâm Phong bàn tay thành trảo, không chần chừ chụp vào thiên linh cái của gã.
Đây là chính gã tự ép Lâm Phong sử dụng loại thủ đoạn ác độc này. Nhưng sử dụng nó đối với loại thua cả cầm thú này thì Lâm Phong không hề tỏ ra chút do dự nào.
Bên trong tủ vậy mà lại là những bình chứa tinh huyết và cả một số bào thai, hài nhi nhỏ xíu, được ngâm chung với thứ gì đó mà có phù triện cấp thấp dán bên ngoài. Lâm Phong nhìn qua liền biết đây là một loại tà thuật của ma đạo, chắc để luyện công pháp gì đó vì những lá phù triện này có linh lực kỳ dị dao động, người bình thường chắc chắn không thể sở hữu.
Lâm Phong vốn là tu sĩ nhân tộc, vừa nhìn thấy cảnh này liền tức giận muốn nổ phổi, cho nên liền tức giận sử dụng Sưu Hồn Thuật để xem thêm thông tin những người liên quan.
Mấy phút sau, buông gã Đàm thiếu đã trở thành một tên ngốc ra, vỗ lên đầu gã một cái tiễn gã về với Hồn tộc bầu bạn, Lâm Phong liền trầm ngâm.
Sự việc có chút phức tạp hơn hắn tưởng.
Những thứ này là những thứ được lão tổ tông nhà hắn đích thân căn dặn toàn tộc bí mật thu gom, đã thực hiện được mấy năm nay. Nhưng số lượng lớn như vậy không phải là lão tổ tông nhà hắn sử dụng tu luyện mà để giao dịch gì đó, vì địa vị của gã Đàm thiếu này có chút đặc thù nên cũng biết được những chuyện da lông này.
Lâm Phong cũng biết cả Đàm gia lần này cũng tham gia Đại hội cho nên cả gia tộc cũng đang có mặt khá đầy đủ, là một cơ hội tốt để đến thăm viếng.
Nghĩ đến đây, bỗng bên ngoài cổng vang lên tiếng xe và tiếng người. Lâm Phong đảo thần thức qua liền cười lạnh.
Vốn dĩ ban đầu hắn định sẽ thay hình đổi dạng thành Đàm thiếu, sau đó chờ bọn tay chân đến rồi xử trí, xem ra bây giờ không cần nữa. Bởi vì Lâm Phong cũng không để cho bất cứ tên nào còn sống rời khỏi nơi này.
Bên ngoài căn nhà, hơn ba mươi người cầm theo súng ống vũ trang, lại thêm một gã trung niên tướng mạo có mấy phần rất giống Đàm thiếu vẻ mặt lo lắng bước xuống từ một chiếc xe sang trọng.
Sau khi mấy chục người bao vây chung quanh, gã trung niên liền dẫn theo một nhóm đi vào căn nhà, lớn tiếng nói:
Bằng hữu phương nào, có chuyện gì từ từ nói, mau thả con tao ra!
Đừng vội, lát nữa tao sẽ cho cha con mày đoàn tụ!
Một tiếng cười lạnh vang lên, mấy người theo bản năng định quay lên nhìn thì bỗng nhiên, từ trên bầu trời, một nắm đấm màu vàng mang theo ánh lửa tựa như thiên thạch ầm ầm đánh xuống.
Quả đấm này tựa như một quả cầu lửa mấy chục mét, mang theo tốc độ không thể hình dung bao trọn căn nhà.
Ầm!
Một tiếng va chạm kinh khủng vang lên, kèm theo đó là tiếng hét thảm và tiếng vỡ vụn vang lên.
Chỉ trong mấy hơi thở, toàn bộ căn nhà đã bị cú đấm khổng lồ kia đánh xuống một cái hố sâu vài mét, xác chết ngổn ngang.
Trong khoảng không cách đó mấy chục mét, có một người đang đứng lăng không ẩn mình trong không trung tay vẫy một cái, một quả cầu lửa lao xuống cái hố sâu do nắm đấm tạo thành, đốt cháy như một cái hố lửa địa ngục, lát sau, người này nhìn cái hố sớm đã cháy thành than, tro cốt không còn, gương mặt đằng đằng sát khí bay đi một hướng khác, ngay cả khí tức tu vi khủng bố trên người cũng không thèm thu lại.