Nghe được lời nói này của Lâm Phong, mấy tên côn đồ lập tức dàn trận xung quanh Lâm Phong.
Tên đầu bờm ngựa ngay lập tức rút từ sau lưng một cây gậy sắt, vung tới Lâm Phong định đánh vào sau lưng hắn.
Nhưng Lâm Phong lóe lên một cái, bàn tay tựa như du long xuất hải nhẹ nhàng chấn rơi cây gậy sắt, sau đó là một cú lên gối, vặn một cái, bàn tay gã giang hồ này lập tức ngoặt ra phía sau, hoàn toàn bị phế nhìn rất ghê rợn.
Chưa hết, Lâm Phong thân hình nhoáng lên một cái, lập tức một đám giang hồ thảm thiết nằm dưới vệ đường kêu gào.
Lâm Phong phủi phủi tay, sau đó bước tới chỗ gã tài xế đang ngơ ngẩn bất động, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nói:
Trả tiền cho tao. Tiền lãi bọn kia trả thay rồi, coi như tiền thuốc men. Lần sau thấy mặt tao thì tránh xa ra.
Gã tài xế run rẩy gật gật đầu như gà mổ thóc rồi móc trong túi ra toàn bộ số tiền mình có. Gã trong lúc hoảng sợ còn tưởng Lâm Phong muốn trấn lột ngược lại.
Lâm Phong cười cười, rút ra hai trăm đồng, còn lại thì trả lại cho gã, để lại một câu rồi quay lưng đi một cách tiêu sái.
Giữ lại hai trăm tiền xe đi.
Thực ra Lâm Phong cũng định ra tay trị gã tài xế này một phen, nhưng hắn chợt nghe mùi khai khai của nước tiểu nên té gấp.
Móc điện thoại ra gọi một cú, sau đó đưa mắt tìm kiếm, Lâm Phong liền thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trước một băng ghế đá, vẫy tay nhìn hắn.
Lâm Phong thấy vậy thì vui mừng bước tới. Nhưng bước tới hai bước thì nhìn thấy một bóng dáng khác đang đi ra, cũng quen thuộc không kém gì em gái hắn, chính là cô nàng Triệu Mẫn.
Lâm Phong sờ sờ mũi, mỗi lần gặp tiểu Mẫn, hắn lại thấy khá ngại. Bởi vì tâm ý của cô nàng này dành cho hắn rất là trong sáng, nhưng trong lòng Lâm Phong thừa hiểu hai người thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cho nên Lâm Phong dứt khoát đóng vai ác ngay từ đầu, tránh gây đau khổ khó chịu cho con gái người ta.
Tuy nhiên, đó là ý nghĩ của riêng Lâm Phong mà thôi. Chỉ thấy Triệu Mẫn sau khi thấy Lâm Phong thì đã đỏ mặt ngay, mỉm cười nhìn hắn.
Tiểu Mai chạy tới một quãng khoác tay Lâm Phong vui vẻ nói:
Anh hai, cuối cùng anh cũng chịu tới thăm bọn em. Đi, em dẫn anh đi uống nước, vui chơi một bữa nhé.
Đúng là con sâu lười, học không học chỉ nghe toàn rủ chuyện đi chơi.
Nói xong, Lâm Phong không khách khí véo mũi em gái mình một cái. Trong lòng cũng cực kỳ cao hứng khi gặp được nàng.
Chào Phong ca.
Chào em tiểu Mẫn. Sao em biết mà ra đây đón anh vậy?
Lâm Phong cười hỏi.
Em không có đón anh, em chỉ cùng đi với tiểu Mai thôi, ra đây mới biết là anh tới. Anh lên Bắc Kinh mà cũng không báo em biết trước, thật đáng ghét!
Tiểu Mai ngây thơ trong sáng nói. Lâm Phong nghe lời này liền ho khan, thì ra là hắn tưởng bở. Nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ anh hai, nói:
Được rồi, hai đứa có lòng thì anh có dạ. Nếu hôm nay không có tiết mục gì thì chúng ta đi chơi chút đi. Sẵn tiện anh cũng mua cho tiểu Mai laptop và điện thoại mới để tiện cho việc học. Đồng ý chứ?
Đồng ý, nhưng chỉ có mình tiểu Mai, còn em theo làm nền cho hai người tỏa sáng à?
Triệu Mẫn nghe vậy thì cũng bất bình lên tiếng.
Lâm Phong vốn là dân chơi miệt vườn, tiêu tiền như rác, liền không chút do dự cười nói:
Em cũng có phần, thích gì cứ nói, hôm nay anh chi tất!
Quả thật, đàn ông khi có tiền thì nói chuyện cũng hùng hồn hơn, tự tin hơn. Lâm Phong mặc dù trải nghiệm qua cảm giác này nhiều lần nhưng lần nào cũng làm cho hắn cảm thấy thoải mái. Tiền đối với hắn chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là để xài.
Hai cô nàng nhìn nhau cười vui vẻ, sau đó cũng không hề khách khí mà tận tình mua sắm, còn Lâm Phong thì chỉ có hai nhiệm vụ chủ yếu là trả tiền và xách đồ. Mà tất nhiên, loại nhiệm vụ tháp tùng người đẹp này sẽ không có phần thưởng như trong hệ thống ban thưởng rồi.
Chẳng mấy chốc, hai tay của Lâm Phong đã xách đầy đồ, nhưng theo quan sát của Càn Khôn Nhãn một cách kỹ lưỡng mà Lâm Phong vừa phóng ra thì hai cô nàng này dường như vẫn chưa tận hứng, điều này làm cho Lâm Phong một phen kinh hồn bạt vía. Cũng không phải hắn tiếc tiền, mà là bái phục khả năng mua sắm của phái nữ.
Rất nhiều lần Lâm Phong từng đọc đâu đó câu chuyện có những cô gái nhịn ăn nhịn uống, có khi chỉ ăn mì gói uống nước lã nhưng khi ra đường vẫn phải xài đồ hiệu, mua sắm vẫn phải đều như vắt chanh. Lúc ấy Lâm Phong còn cười khẩy không tin, bây giờ thì hắn mới thấy thì ra trước nay đối với chuyện này, hắn chỉ là con ếch ngồi trong cái đáy giếng mà thôi.
Cuối cùng, cơn bão mua sắm cuốn Lâm Phong quần quật cả buổi cũng chịu dừng lại. Lâm Phong nhìn đống đồ chật ních, cười khổ hỏi:
Hai em mua chi nhiều vậy, có dùng hết không?
Dùng hết, thực ra mấy thứ này bọn em muốn mua lâu rồi nhưng chưa có dịp, nay có người chịu chi thì ngại gì không mua. Anh cũng thấy đó, đa phần là máy móc, dụng cụ phục vụ cho việc học mà thôi. Cơ mà lúc trước anh nói hùng hồn lắm mà, bây giờ tiếc tiền sao?
Tiểu Mai nghe Lâm Phong hỏi thì giả vờ cả giận nói.
Thực ra hai nàng cũng biết Lâm Phong là một phú ông nứt đố đổ vách, cho nên mới phóng tay mua sắm như vậy.
Lâm Phong nghe nhạc chuông liền đoán được hình nền, anh em bao nhiêu năm sống bên nhau, Lâm Phong chỉ cần thấy thái độ này liền biết tiểu Mai đang giả vờ trêu chọc hắn mà thôi. Nhưng nhất quyết hắn không được qua loa, nếu không sẽ là cơn giận thật sự, bèn giả vờ xuống nước nói:
Không phải anh tiếc tiền, sợ hai em mệt mà thôi. Dù sao chúng ta bận rộn cả buổi còn chưa ăn uống gì. Hay là đi ăn nhé?
Được, ý kiến. Xì, tạm tha cho anh!
Tiểu Mai quả nhiên không ngoài dự đoán của Lâm Phong, thích ngọt không thích mặn, thích mềm không thích cứng, đó chính là bản tính của cô em gái tinh nghịch này.
Xem hai mắt em như cái đèn pha kìa, chúng ta đi thôi!
Lâm Phong cười lớn nói, nhìn bóng dáng hai người đẹp đi trước mắt, Lâm Phong bật cười vui vẻ.
Sau khi dẫn hai cô bé đi đến một nhà hàng ăn uống no nê, Lâm Phong liền đặt một khách sạn rồi nghỉ qua đêm. Những đồ đạc mua sắm thì Lâm Phong cũng rất tận tình mang tới tận ký túc xá cho hai nàng rồi mới trở về khách sạn.
Nhìn nhìn khung cảnh của Bắc Kinh từ trên cao nhìn xuống, cảnh về đêm với những ánh đèn thật đẹp, Lâm Phong liền lấy ra cái laptop mình cũng vừa mua lúc chiều, bắt đầu mở mạng lên xem các thông tin.
Đang lò mò vào trang truyencv.com xem có truyện gì hay hay không, vừa nhấp vào truyện Hỗn Nguyên Hệ Thống của một tay nào đó có cái tên Độc Hành Lão Gia sáng tác thì tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn vang lên.
Lâm Phong liền mở điện thoại ra, thì ra là tin nhắn của tiểu Mai cảm ơn về món quà lúc chiều, còn nhắn cho hắn hình trái tim và một nụ hôn dễ thương. Lâm Phong cười cười nhắn lại gì đó.
Cùng lúc đó, một tiếng chuông tin nhắn khác lại vang lên. Lâm Phong bèn mở ra thì thấy đó là một dãy số lạ, cũng có nội dung đại khái là cảm ơn hắn. Lâm Phong khỏi cần suy nghĩ cũng biết đây chính là tiểu Mẫn. Vì vậy mà cũng nhắn lại vài câu, sau đó lấy cớ mình bận việc rồi không nhắn lại nữa.
Đối với Triệu Mẫn, Lâm Phong trước giờ vẫn luôn xem là em gái, tựa như tiểu Mai vậy. Cho nên, dù thế nào thì Lâm Phong vẫn không muốn phá hư loại quan hệ tốt đẹp này. Tình bạn có thể tiến triển thành tình yêu, nhưng tình yêu thì không thể nào giảm xuống thành tình bạn được, mà cho dù có thì đó cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Đối với người một lòng tu đạo như Lâm Phong mà nói, thời gian chỉ là một cái đơn vị tính, chớp mắt trôi qua năm mười năm, hay trăm năm cũng chỉ là bình thường. Nhất là khi Lâm Phong chuẩn bị tiến vào Kết Đan kỳ, lúc ấy tuổi thọ năm sáu trăm tuổi là bình thường. Liệu khi ấy, những cô bé như Triệu Mẫn này có còn tồn tại không hay chỉ là những hồi ức đẹp đẽ?
Cũng bởi vì điều này, Lâm Phong luôn có ý tứ tránh nhắc đến chuyện tình cảm cá nhân trước mặt mọi người. Mặc dù đối với chuyện này, cha mẹ và cả tiểu Mai luôn có ý tứ thôi thúc hắn.
Lâm Phong lắc đầu không nghĩ tới chuyện này nữa, một bên tiếp tục lướt web đọc truyện, xem tin tức, một bên phân ra một tia thần thức vào Linh thú viên thì thấy tiểu Bạch vẫn đang say ngủ, nhưng khí tức lại có chút kỳ lạ. Lâm Phong thấy vậy thì lắc lắc đầu, chuyển sang Linh điền, gọi con Kim Linh Khâu ra, sau đó nhìn mảnh linh điền gọn gàng ngăn nắp, liền thưởng cho nó một cây linh thảo.
Kim Linh Khâu quả thật cũng rất biết nghe lời, dưới sự hấp dẫn mê người của linh thảo nhưng nó không hề động tới mà chỉ chăm chú cải tạo đất đai trong linh điền mà thôi. Thấy Lâm Phong hào phóng thưởng một cây linh thảo quý giá, nó vui vẻ nhai ngấu nghiến rồi cọ cọ cả người vào má Lâm Phong như nịnh nọt lấy lòng vậy, hắn thấy dáng vẻ con linh thú này càng ngày càng nhân tính hóa thì cười vui vẻ.
Còn ở bên ngoài, Lâm Phong vẫn đang xem tin tức. Hắn nhìn thấy rất nhiều tờ báo đều đăng thông tin về viên phỉ thúy của hắn sắp được đem bán đấu giá.
Nhìn tin tức và số lượng người quan tâm đông đảo, Lâm Phong thầm tấm tắc khả năng PR của công ty châu báu Diệp Thị, đồng thời trong lòng lại có chút chờ mong với cuộc đấu giá này.
Bởi vì Lâm Phong dự định, sau khi đấu giá xong, hắn sẽ tìm mua một khu đất rồi xây dựng nó theo ý mình, tạo một không gian u nhã để cha mẹ được an nhàn, thoải mái. Cũng xem như chút tâm ý Lâm Phong dành cho họ.