Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 193

Ở tu luyện khu trong học viện, trên một ngõ nhỏ bình thường, Lôi bàn tử bị năm thiếu niên cùng năm học vây chặt.

"Dịch Thừa, ngươi định làm gì?" Thiếu niên mặt nhọn dẫn đầu là Dịch Thừa bị Diệp Phong giáo huấn trong rừng lúc xưa.

"Hắc hắc, Lôi bàn tử ngươi khẩn trương cái gì?" Dịch Thừa cười vang: "Dù sao chúng ta cũng cùng quê, nên giúp đỡ nhau mới phải."

"Đa tạ, Lôi Hoành ta không dám, xin tránh ra, ta còn phải tu luyện." Lôi bàn tử xoay người định đi nhưng bị chặn cả trước lẫn sau. Ở quê, y không ít lần bị Dịch Thừa bắt nạt, lần trước nếu Diệp Phong không xuất thủ thì ít nhất y cũng bị làm nhục một phen. Đối với Dịch Thừa, Lôi bàn tử không hề muốn qua lại.

"Lão đại bọn ta nói với ngươi là coi trọng ngươi rồi. Tên mập ngươi còn không biết điều." Một thiếu niên hung hăng đẩy y.

"Ngươi tìm ta làm gì, định báo thù việc lần trước?" Thấy không thoát được, Lôi bàn tử hừ lạnh. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một lý do khiến Dịch Thừa tìm y. Hắn không đủ khả năng đối phó Mộc Phong nên trút giận lên y.

"Đương nhiên không phải, đối thủ của ta là Mộc Phong, tên mập ngươi sao đáng cho ta động can qua." Nhắc lại việc lần trước, Dịch Thừa sầm mặt, mắt đầy oán độc.

"Chỉ bằng ngươi?" Lôi bàn tử bật cười. Mộc Phong hiện tại là học viên cao cấp, thực lực hơn Dịch Thừa mấy bậc, chỉ bằng mấy thủ hạ là tân sinh mà hắn định đối phó thì đúng là chết cười.

"Hừ, bằng vào ta đương nhiên không đủ, nhưng ta có biện pháp đối phó hắn."

"Thế ngươi tìm ta làm gì? Muốn ta đưa giúp chiến thư hả?" Lôi bàn tử bĩu môi.

"Nói thẳng luôn, hôm nay tìm ngươi là vì mang lại lợi ích lớn cho ngươi…" Dịch Thừa nỗ lực nở nụ cười giả dối: "Nghe nói quan hệ của ngươi và Mộc Phong không tệ, nếu ngươi làm nội ứng cho bọn ta, ta sẽ tiến cử ngươi vào Lục Lâm xã."

Vân Châu các đại thế lực đều hình thành lên xã đoàn tại học viện. Lục Lâm xã tất nhiên thuộc phe Lục Lâm bang, vào xã đoàn này có nghĩa là sau đó có nhiều cơ hội gia nhập Lục Lâm bang. Lọt vào xã đoàn của một trong tứ đại thế lực là điều nhiều học viên mơ ước. Lôi bàn tử chỉ là học viên lớp chậm tiến, nếu chỉ dựa vào y thì mười đời cũng không được người ta nhìn đến.

"Muốn ta làm nội gian? Đừng mơ hào nữa." Lôi bàn tử hiểu rõ đối phương định thế nào, liền cự tuyệt.

"Tốt nhất ngươi đừng đưa ra quyết định nhanh thế…" Dịch Thừa lại sầm mặt: "Nói cho ngươi biết, Mộc Phong đã chạm vào người không nên, sau này sẽ khó sống ở học viện, ngươi theo hắn chỉ tổ chịu tội."

"Ngươi không nên chạm vào? Là ngươi hả?" Lôi bàn tử lại vênh mặt, nhạt nhẽo giễu cợt.

"Không phải ta…" Dịch Thừa đỏ mặt rồi phẫn nộ: "Tóm lại sau lưng ta còn học trưởng khác lợi hại hơn, ngươi thông minh thì ngoan ngoãn vâng lời."

"Ta không cần ngươi làm chuyện đó."

"À…" Lôi bàn tử vừa dứt lời liền bị thiếu niên đứng đằng trước tung cước đá ngã.

"Ta bàn với ngươi là nể ngươi rồi, không uống rượu mời lại uống rượu phạt." Dịch Thừa lạnh lùng liếc Lôi bàn tử dưới đất uy hiếp.

"Học trưởng sau lưng ngươi thật sự lợi hại như thế thì cứ đường hoàng đi đấu với Mộc Phong, cần gì sử dụng thủ đoạn hạng bét này." Lôi bàn tử tuy thường cợt nhả nhưng lúc này tỏ ra rất cứng rắn.

"Đánh hắn." Dịch Thừa nộ hỏa xung thiên ra lệnh, bốn thiếu niên bắt đầu tung đòn với Lôi bàn tử.

Con đường mòn này tuy vắng vẻ nhưng thỉnh thoảng vẫn có học viên đi qua đến tu luyện khu. Bất quá họ thấy Lôi bàn tử bị đánh cũng không buồn can dự. Tại học viện, thực lực kém cỏi mà bị đánh tất không ai đứng ra bênh vực, quy tắc này cũng giống như ở đại lục: lấy thực lực làm đầu. Hà huống, Dịch Thừa và Lôi bàn tử đều đeo huy chương sơ cấp, cùng ở một bậc thì gây hấn va chạm với nhau là việc quá bình thường. Chỉ cần không gây ra thương tích hoặc án mạng thì không ai xen vào. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Thế nào? Nghĩ thông chưa?" Bảo chúng nhân dừng tay, Dịch Thừa tóm tóc Lôi bàn tử, cười nanh ác hỏi.

"Có bản lĩnh cứ việc đánh chết ta." Lôi bàn tử thở hồng hộc.

"Đồ không biết điều." Dịch Thừa điên tiết, hắn đã đảm bảo với người đó là khiến cho Lôi bàn tử phản lại Diệp Phong, giờ không hoàn thành nhiệm vụ, mất mặt là việc nhỏ, nếu bị Lục Lâm xã khai trừ mới là đáng sợ.

Tên mập đáng chết. Hắn không thể đánh chết y, xem ra chỉ còn cách dùng chiêu sau chót đó.

"Ta cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, làm nội ứng cho bọn ta, ta không chỉ đảm bảo cho ngươi gia nhập Lục Lâm xã mà miễn luôn khoản nợ 30 tinh tệ. Thứ hai, sau này mỗi lần gặp ngươi là ta lại đánh cho ngươi không dậy nổi."

Món nợ 30 tinh tệ là con số cực lớn với nhà hắn. Bất quá người đó đã đảm bảo chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ, khi tốt nghiệp sẽ được tiến cử vào Lục Lâm bang làm thủ hạ, dù chỉ là tiểu lâu la thì thân phận cũng rất phong quang, 30 tinh tệ bỏ ra cũng đáng.

"Ha ha." Lôi bàn tử đột nhiên bật cười, trước khi gặp Mộc Phong, món nợ đó từng là gánh nặng trong lòng y, nếu Dịch Thừa cho y cơ hội trả được thì có lẽ y sẵn lòng làm bất cứ việc gì. Nhưng bây giờ… khác rồi.

Y chỉ là một tiểu nhân vật xuất thân bình dân, có đôi chút thiên phú tu luyện nhưng không lấy gì làm lợi hại. Mộc Phong ít ra cũng là đệ tử thế gia, thực lực và thiên phú đều kinh người, nhưng gã chưa từng coi y là tiểu nhân vật hèn mọn, thái độ luôn ôn hòa khiến người khác rất dễ chịu, dù thường ngày y đùa nghịch mạo phạm thì gã chỉ mỉm cười, hơn nữa còn ra tay giúp y giải quyết món nợ - chướng ngại lớn nhất trong lòng y. Lôi bàn tử từ lâu đã coi Mộc Phong thành lão đại của mình.

Mộc Phong cho y không chỉ là 30 tinh tệ mà còn là ấm áp và tôn nghiêm, còn cả … "tình cảm". Mộc Phong lúc nào cũng thần bí nên y không biết gã có coi mình là bằng hữu thật sự hay không, nhưng như thế cũng không ảnh hưởng đến lựa chọn của y. Tiếng "lão đại" đó do y tâm cam tình nguyện gọi.

"Ta chọn cách thứ ba, đánh cho ngươi không bò dậy nổi." Há miệng nhịn đau, Lôi bàn tử đáp lời với vẻ trào phúng cực độ.

"Tên mập đáng chết." Dịch Thừa giơ chân lên đá Lôi bàn tử văng xa bốn, năm thước.

Y lăn lông lốc đến chân ba tốt nghiệp sinh đi qua, mặt dính đầy máu và đất cát. Ba tốt nghiệp sinh liếc nhìn rồi định đi qua, việc này quá bình thường ở Võ Dung học viện.

"Vì Mộc Phong mà dám chống đối Lục Lâm xã, tên ngu xuẩn ngươi nhất định sẽ phải hối hận." Dịch Thừa làm lơ mọi người qua lại, chỉ vào Lôi bàn tử dưới đất mắng.

Mộc Phong? Lục Lâm xã? Ba tốt nghiệp sinh chợt dừng chân nhìn sang. Người đi giữa là Lý Ngọc, bên phải y là người gặp mặt Diệp Phong ở Võ kỹ các, còn bên trái là một học viên dáng vẻ khá dữ dằn, dưới mí mắt hiện rõ một vết sẹo.

Thấy hai thủ hạ của Dịch Thừa xông lên định cướp Lôi bàn tử về, mặt sẹo vội lắc chân chặn giữa.

Chát, chát! Cả hai không kịp phòng bị, va vào đối phương, như va vào bức tường, ngã xuống rên lên đau đớn.

"Học trưởng muốn gì?" Dịch Thừa biến sắc, bình thường trừ phi có giao tình, bằng không sẽ không ai ra mặt vì người không quen. Lôi bàn tử bất quá là một tân sinh nhỏ xíu, không có bối cảnh gì để có giao tình với một tốt nghiệp sinh.

"Không có ý gì hết, thấy các ngươi không thuận mắt thôi." Mặt sẹo lạnh lùng bước lên một bước.

"Bọn… bọn ta là người Lục Lâm xã." Lục Lâm xã tương đối có tiếng tăm tại Võ Dung học viện.

Thần sắc mặt sẹo lạnh lại, phi thân nhấc cổ áo Dịch Thừa giơ lên, lạnh lùng hỏi: "Dám lấy Lục Lâm xã ra dọa ta?"

"Hừ, mặt sẹo, chỉ là tân sinh thôi mà, đừng dọa hắn sợ." Một tốt nghiệp sinh cạnh Lý Ngọc mỉm cười, lắc đầu bước lên nhìn Dịch Thừa sắc mặt trắng nhợt: "Lục Lâm xã hiện tại xuống cấp quá, loại tân sinh này cũng chịu thu nhận."

"Lăng Vân! Lục Lâm xã bọn ta nhận người, từ lúc nào đến lượt Tụ Nghĩa xã các ngươi hoa chân múa tay?" An Phan dẫn mấy đội viên tuần sát đi tới, thần sắc lạnh lùng.

Mặt sẹo hất Dịch Thừa ra, nghênh ngang đến trước mặt An Phan: "Ta biết là tên tiểu nhân ngươi ở sau lưng giở trò, hôm nay Tụ Nghĩa xã bọn ta tuyên bố Mộc Phong là người của bản xã, ngươi dám động tới y là gây hấn với cả bọn ta."

"Các ngươi dám bảo vệ Mộc Phong...?" An Phan nghiến răng. Tụ Nghĩa xã tuy là đối đầu của Lục Lâm xã nhưng với An Phan thì không trọng yếu bằng Mộc Phong. Ra khỏi Võ Dung học viện, Lục Lâm bang là nhất đại thế lực uy chấn Vân Châu còn Tụ Nghĩa xã không là gì cả. Với người nhiều tham vọng như hắn, một đoàn thể nhỏ nhoi không đáng trọng thị.

Mộc Phong thì khác. Ai cũng nhận ra Mộ Dung Tử Thanh ngày càng có hứng thú với gã, không ngại tự thân thử chiêu, tuy thế không nói lên điều gì nhưng dù thế nào Mộc Phong cũng trở thành chướng ngại cho dã tâm đang bành trướng của hắn, không dẹp yên thì không cam lòng. Nếu Mộc Phong về hùa với Tụ Nghĩa xã thì hắn muốn đối phó càng khó hơn. Nên hắn không thể không tức giận.

"Có gì không dám? Tụ Nghĩa xã bọn ta không sợ uy hiếp hơn bất cứ thứ gì, chi bằng chúng ta thử mấy chiêu?" Lý Ngọc bước lên.

Mắt An Phan biến đổi liên tục, thực lực của hắn dĩ nhiên hơn Lý Ngọc nhưng họ Lý một khi giao đấu là như kẻ điên, trước kia muốn thắng tất phải trả giá không ít. Giờ y nhận được một môn ngũ phẩm võ kỹ, thực lực tất nhiên đại tăng, động thủ chỉ e lưỡng bại câu thương. Không đáng tí nào. Hiện tại hắn lại đang đi tuần, không tiện gây ra tranh chấp.

"Hừ! Cảnh cáo các ngươi đừng có thân cận Mộc Phong, bằng không ta sẽ khiến các ngươi hối hận."

"Vô dụng, chả trách Mộ Dung Tử Thanh không thích hắn." Nhưng lời này lọt hết vào tai An Phan chuẩn bị bước đi, ánh mắt hắn trở nên cực kỳ hung ác.

Hãy đợi đấy!

oOo

"Khốn kiếp." Diệp Phong thấy Lôi bàn tử mặt đầy vết thương gần như không đứng dậy được thì cơn giận bốc lên.

Nếu An Phan gây hấn, ám toán hay thậm chí làm nhục gã thì gã đều nhẫn nại được vì gã có mục tiêu quan tọng hơn. Gã sẽ coi đối phương là con rối đang múa may. Nhưng giờ hắn lại hạ thủ với người quen của gã, Lôi bàn tử có thể coi là người thân cận duy nhất của gã tại học viện, vì gã mà bị bắt nạt thành thế này.

Đặc biệt nghe nói Lôi bàn tử vì không đồng ý làm nội gian cho An Phan hạ mình nên mới thụ khổ, lòng gã càng cảm động. Hiện giờ gã đã coi Lôi bàn tử là huynh đệ thật sự, huynh đệ chịu nhục thì nhịn được chăng? Đáp án đương nhiên là không.

"Ngươi muốn chơi thì ta chơi với ngươi." Mắt gã đầy ánh lạnh lẽo.

Bình Luận (0)
Comment