Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 214

Ba môn cơ sở Thần thông thuật, tuy không quá phức tạp nhưng Diệp Phong không luyện bí pháp về Vu võ, sau mấy ngày nghiền ngẫm mới từ cơ sở tuần hoàn nguyên nguyên lực của bản thân nắm được sơ sơ.

Hiện tại gã là tam giai võ sư, nếu dung hợp thể kỹ với nguyên lực sẽ ngang với ngũ giai, lục giai võ sư, còn khi thi triển Thần thông thuật thì dù thất giai điên phong võ sư cũng không phải đối thủ. Hiện tại gã dù không ỷ trượng vào Tru Thần cung, từ võ tông trở xuống hiếm có địch thủ.

Còn về võ tông, tuy gã hiểu rất ít nhưng tình cảnh Thương Ẩn dùng khí thế áp bức Bạch Thủy Nham còn rờ rỡ trước mắt khiến gã rùng mình. Gã tự nhận dù mình dốc toàn lực thì đối phương cũng dễ dàng đánh thành trọng thương.

Võ tông cách biệt xa lắc võ sư, một khi tấn nhập võ tông là có thể lợi dụng nguyên lực trong thể nội dẫn động thiên địa chi khí hóa thành sức mạnh cho mình. Không tính chuyện võ tông có thực lực hơn xa võ sư, cộng thêm thiên địa chi khí, nên dù là nhất giai võ tông, gã cũng khó lòng đấu nổi. Đương nhiên... sử dụng Tru Thần cung là việc khác.

Nhưng dù thế nào, gã vừa tấn nhập võ sư, trở thành nhân vật tuyệt đỉnh cùng lứa, tốc độ tiến bộ đáng sợ đó dù nói ra cũng không ai dám tin.

Nên kỳ rèn luyện của học viện trở thành chuyện nhỏ với gã. Với thực lực hiện thời, dù gặp tam giai yêu thú, gã không cần dùng Tru Thần cung cũng dễ dàng giết được.

Học viên quanh đó đều vội vàng chọn mục tiêu thích hơp với tổ đội của mình. Diệp Phong một mình suy tính, nếu một cá nhân giết được nhị giai yêu thú sẽ được điểm "ưu", gã không quen ai trong lớp cao cấp, cũng không thích lập tổ đội, chi bằng sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi thuận tiện thăm Tiểu Hôi.

"Mộc Phong!" Giọng nói trong như chuông bạc đột nhiên vang lên sau lưng, gã ngạc nhiên ngoái lại, thấy ngay gương mặt tú mỹ tuyệt luân cùng con ngươi trong veo tinh ranh đang cười cười nhìn gã. Mộ Dung Tử Thanh thong thả đi đến chỗ gã, mặc cho tất thảy đều nhìn vào với ánh mắt kinh diễm.

Từ khi bí mật của gã bị cô phát giác, quan hệ hai bên gần gũi hơn hẳn, cô là người gã thân nhất, trừ Tụ Nghĩa xã. Thỉnh thoảng gặp nhau, hai người cũng trò chuyện vài câu, gã cố nhiên muốn đối phương sớm đưa ra điều kiện để mình nhanh chóng hoàn thành lời hứa, còn Mộ Dung Tử Thanh là ai? Dĩ nhiên đời nào để gã như nguyện. Cô đường đường là Mộ Dung gia đại tiểu thư, việc tầm thường cần gì gã giúp?

Cô nêu ra yêu cầu đó chỉ nhằm tìm lý do trói gã lại. Càng tiếp xúc với gã, cô càng thấy hiếu kỳ và bất phẫn. Hiếu kỳ vì sao một thiếu niên còn ít tuổi hơn mình mà lại mang nhiều bí mật đến thế. Bất phẫn vì gã trốn biệt trong túc xá cả nửa tháng không ló mặt ra, thỉnh thoảng mới thấy là lại cắm đầu vào Vụ Ẩn sơn mạch. Nửa năm nay hai người gặp nhau mấy lần, lần nào cũng do cô cố ý gặp gã trước.

Dù gì cô cũng là đại mỹ nữ thiên kiều bách mị, tìm mọi cách tiếp cận một nam sinh như thế khiến cô hổ thẹn lắm rồi, mà gã như loại đầu đất, trừ khách khí hết mức ra thì tựa hồ không coi dung mạo cô ra gì. Điều đó khiến lòng tự tôn và hư vinh của cô bị đả kích nặng nề.

Ta nhất định cho ngươi thấy mị lực của bản tiểu thư. Ngạo khí từ lúc sinh ra đã có cùng tính tình cứng cỏi, Mộ Dung Tử Thanh quyết ăn thua đủ với Diệp Phong.

"Mộ Dung học thư cũng định tham gia rèn luyện?" Gã nhìn với vẻ lạ lùng, tỏ ra bực bội. Tuy rèn luyện có thể tăng kinh nghiệm chiến đấu nhưng với thực lực và bối cảnh của cô, rõ ràng không cần tham gia.

"Lẽ nào ta không tham gia được?" Mộ Dung Tử Thanh bất mãn hầm hừ.

"Nếu học thư tham gia rèn luyện tất sẽ hanh thông, yêu thú nào cũng nghe thấy là chạy ngay." Gã mỉm cười trêu.

"Ngươi cười ta." Mộ Dung Tử Thanh hơi giận, đẹp đẽ khôn tả khiến lòng gã rung lên.

Thấy ánh mắt quen thuộc của gã lóe lên rồi tắt, cô thầm đắc ý, rồi hớn hở: "Ta tìm ngươi vì muốn đi cùng đội, thế nào?" Nói đoạn nhìn gã đầy hi vọng.

"Vì sao muốn rèn luyện cùng đệ? Yến Ny học thư đâu? Chẳng phải hai người vẫn đi cùng nhau sao?" Gã lấy làm lạ.

Mộ Dung Tử Thanh giậm chân tức giận, không thèm suy nghĩ buột miệng: "Ngươi quả nhiên chỉ để ý đến ngực Yến Ny…" Giọng cô ở mấy chữ cuối gần như không nghe rõ, nói ra rồi cô mới hối hận, câu nói này sao giống đang ghen tị. Làn da gần như trong suốt trên má cô ửng đỏ, cực kỳ nổi bật.

"Ngất mất." Gã trợn tròng trắng lên, không hiểu mình nói sao ở chỗ nào mà hỏi Yến Ny một câu lại biến thành để ý đến cô?

Liếc xéo ngực Mộ Dung Tử Thanh, gã thầm nhủ: Ny tử này phát dục cũng khá, lẽ nào còn chưa vừa ý nên vẫn hơi tự ti?

"Hai người xưa nay không rời nhau, giờ chỉ thấy một người thì đệ lấy làm lạ nên hỏi, có gì sao?"

"Gia tộc Yến Ny có việc, tạm thời rời học viện." Để bớt ngượng, Mộ Dung Tử Thanh vội đổi chủ đề.

"Dù không có Yến Ny, với thực lực của học thư thì nhị giai yêu thú không uy hiếp được, tìm đệ làm gì?"

"Đấu với nhị giai yêu thú thì có ý nghĩa gì, ý ta là chúng ta đi đấu với tam giai yêu thú! Một mình ta thì hơi miễn cưỡng nhưng thêm ngươi thì không vấn đề gì." Mộ Dung Tử Thanh tỏ vẻ hưng phấn, cô cho rằng ngay cả cao giai võ sư mà gã cũng giết được thì tam giai yêu thú có đáng gì.

"Khiêu chiến tam giai yêu thú có lợi gì cho học thư?"

"Không… chỉ cần thành công thì dù đối tượng của tổ đội ngươi là tốt nghiệp sinh như ta cũng có thể đạt được thành tích cao nhất." Tam giai yêu thú, thực lực ngang với cao giai võ sư, dù học viên lớp tốt nghiệp cũng không mấy ai dám nhắm tới.

"Thế nào, bản tiểu thư đích thân mời, ngươi có thiệt gì đâu." Nếu là nam học viên khác, việc tốt thế này, chỉ cần cô ngoắc tay là có cả đống đến xếp hàng. Nhưng thiếu niên này khiến cô không dám chắc.

Vạn nhất bị cự tuyệt thì thật sự mất mặt lắm.

"Đệ còn nợ học thư một việc, nếu yêu cầu này được tính thì đệ đồng ý." Khiêu chiến tam giai yêu thú, quả thật gã hơi động lòng, nhưng nếu có thêm Mộ Dung Tử Thanh... thì có nhiều bất tiện. Nếu cô đồng ý sử dụng lời hứa của gã thì gã vui vẻ đi cùng một chuyến.

"Không tính." Mộ Dung Tử Thanh điên tiết, tiểu tử này lại nhân cơ hội bắt chẹt.

"Vậy lần này thứ cho đệ không vâng lệnh…" Gã xòe tay, cực kỳ thản nhiên. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Ngươi thật sự không muốn?"

"Quyền quyết định nằm trong tay tỷ, nếu muốn dùng điều đó thì đệ không thể cự tuyệt."

"Được, ngươi đưa tay ra." Mắt Mộ Dung Tử Thanh lóe lên tia tinh ranh, gã không chú ý thấy.

"Đưa tay ra làm gì?" Tuy kỳ quái nhưng gã không thấy có gì không ổn, đưa tay trái ra.

"Xoạt!" Một đạo ngân quang từ tay cô vút ra, chụp vào cổ tay gã.

Không kịp phòng bị, một chiếc vòng kim loại trắng tinh bập vào cổ tay gã, nối lền với da, cơ hồ không có khe hở.

"Cái… cái gì đây?" Gã vận lực lắc mấy lần đều bất động, tựa hồ nó mọc ra trên thịt gã.

"Tử mẫu tỏa tâm hoàn!" Mộ Dung Tử Thanh cười đắc sính.

Bình Luận (0)
Comment