Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 277

"Sao ngươi lại biết ta bị Vương Bá bắt?" Mắt Yến Ny đỏ lên, cảm kích hỏi Diệp Phong.

"Học đệ không biết." Gã phất tay giải trừ khí hải bị phong bế cho cô: "Vì sao học thư lại bị hắn bắt?"

Yến Ny nghi hoặc nháy mắt, không biết sao gã lại đến đây cứu ta? Cô không hiểu rằng gã vừa hay đến đây giết Vương Bá.

"Ta làm thủ tục ở học viện xong xuôi, trên đường về nhà thì bị Vương Bá phái hai võ sư mai phục bắt sống. Nếu không phải ngươi…" Cô cắn môi, suýt nữa rơi lệ.

"Không sao… hiện tại đệ đưa học thư đi." Cũng may Vương Bá lệnh cho đội tuần tra không được quấy nhiễu nên tuy có chút động tĩnh nhưng không ai phát hiện. Mang cô theo tuy hơi phiền hà nhưng không khó lắm.

"Đây là một giọt linh dịch đề cao thực lực, chắc đủ giúp học thư tấn nhập võ sư." Gã cho cô một giọt linh dịch nồng độ một phần trăm nhưng nói rõ là gì. Yến Ny nắm trong tay, lòng ấm hẳn.

Yến Ny là bạn thân của Mộ Dung Tử Thanh, cho cô một giọt linh dịch đã pha là việc nên làm. Mộ Quang thành sắp đại loạn, cô tấn nhập võ sư thì có thêm thực lực để tự bảo vệ mình. Phụ thân cô, Yến Sơn, đóng vai trò quan trọng trong vở kịch này.

oOo

Hôm sau, thi thể Vương Bá bị phát hiện, Đồ Lang bang đều kinh hãi, không chỉ lão bang chủ bị kinh động mà cả võ sư Lục Lâm bang cũng chú ý.

"Gọi lão tam đến đây." Lão bang chủ Vương Thiên Long, người đã lập ra Đồ Lang bang, năm xưa nhân lúc Tô Chiến Thiên dấy phong vân tại Vân Châu, đã chiếm lấy miếng đất màu mỡ Mộ Quang thành rồi nhanh trí quy hàng Lục Lâm bang nên có được huy hoàng ngay nay. Cả Vân Châu, trừ tứ đại thế lực, Đồ Lang bang tuyệt đối xếp trong nhóm năm thế lực đứng đầu.

Thoáng sau, Vương Khuê dẫn bọn Lý Ngọc gồm hơn mười người hắc y bịt mặt vào nghị sự quảng trường ở tổng bộ, thấy Vương Thiên Long mặt mày xanh lét thì y giật mình, định thần lại hỏi: "Cha tìm con có việc gì?"

Ở quảng trường nghị sự, trừ ba trưởng lão Đồ Lang bang còn có bốn cao giai võ sư của Lục Lâm bang và mấy đầu mục địa vị cao, tương đương với Yến Sơn.

"Ngươi còn định giả hồ đồ trước mặt ta hả." Vương Thiên Long gầm lên như sấm, chỉ vào Vương Khuê mắng: "Nghiệt tử, vì đoạt vị mà dám giết cả đại ca."

"Sao cha nói vậy? Con giết đại ca lúc nào?" Vương Khuê ra vẻ không biết.

"Ngươi không thừa nhận?"

"Con không hiểu cha nói gì, sao con thừa nhận được?"

"Được, khiêng lên." Mắt Vương Thiên Long ánh lên đau đớn, phất tay.

Một cái qua tài gỗ sơn đỏ được mấy lâu la khiêng lên, nắp còn chưa khép hết, trong đó đặt thi thể Vương Bá.

"Ngươi còn dám nói cái chết của đại ca ngươi không can hệ đến ngươi?" Vương Thiên Long nổi giận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Đại ca chết rồi? Có liên quan gì đến con?" Vương Khuê giả hồ đồ. Lý Ngọc cho y biết người giết Vương Bá đã an toàn thoát thân, không có chứng cứ thì y đương nhiên không nhận.

"Trước khi đến đây con không biết việc đó, sao cha lại bảo là con làm?" Vương Khuê thầm phẫn hận, theo y thì đại ca đã chết, tất y danh chính ngôn thuận ngồi lên cái ghế người kế thừa mới đúng, nhưng phụ thân không phân trắng đen cho y là hung thủ. Tuy y đích xác là chủ mưu nhưng phàm việc gì cũng cần chứng cứ chứ? Vạn nhất Vương Bá thật sự không chết trong tay y mà cứ đổ tiệt lên đầu y sao? Cha, cha quá thiên vị rồi.

"Được, ngươi thấy quan tài mà vẫn chưa rơi lệ hả!" Vương Thiên Long chưa tan cơn giận, lại trầm giọng quát: "Tứ trưởng lão, ra đây."

Vương Khuê biến sắc ngoái lại, tứ trưởng lão từ từ bước ra.

"Tam công tử... cậu sai rồi. Lão phu đã cho bang chủ biết hết mọi việc."

"Văn Dương, ngươi dám phản bội ta!" Vương Khuê hiển nhiên không biết tứ trưởng lão từng bị bọn Lý Ngọc giam lại.

Bất quá sau khi Diệp Phong thành công, bọn Lý Ngọc đổi người trông coi tứ trưởng lão thành tâm phúc của ông ta, được họ phối hợp, ông ta cho rằng mình thần bất tri quỷ bất giác thoát ra, vội bẩm báo kế hoạch của Vương Khuê cho Vương Thiên Long.

Vương Thiên Long kinh hãi nhưng đã muộn rồi, thi thể Vương Bá được đưa đến theo. Ông ta lập tức triệu tập lực lượng cấp cao trong bang, kéo cả võ sư Lục Lâm bang cùng đến tra hỏi Vương Khuê.

Ông ta biết mục tiêu tiếp theo của Vương Khuê là giam lỏng ông ta.

"Vương Khuê, tuy ngươi là nữ tế của lão phu, muốn đấu với Vương Bá thế nào thì lão phu cũng đứng về phía ngươi nhưng ngươi không nên nhờ người ngoài giết y, càng không nên định đối phó bang chủ! Ngươi đúng là đại nghịch bất đạo!" Tứ trưởng lão thở dài: "Ngươi… bó tay chịu trói đi, bang chủ vì tình ruột thịt mà sẽ chừa đường sống cho ngươi."

Sau lưng Vương Khuê có hơn mười võ sư, phía Vương Thiên Long cũng vậy nhưng bốn võ sư Lục Lâm bang đều là cao cấp. Luận thực lực, Vương Khuê lép hẳn.

"Văn Dương, ngươi làm hỏng đại sự của ta, tuyệt đối ta không tha cho ngươi." Vương Khuê gầm lên, chả trách cha cho rằng y giết lão đại, hóa ra là tứ trưởng lão cáo mật. Nếu lão tặc này không nhúng tay vào thì y chuẩn bị kỹ càng như vậy, sẽ khống chế phụ thân, cả Đồ Lang bang có khác gì vật trong túi.

Tay chân y lạnh buốt. Làm thế nào đây? Tình thế trước mắt thì không còn cơ hội phản kháng. Y nhìn Lý Ngọc và Lăng Vân với vẻ cầu cứu, đợi họ lên tiếng.

"Tam công tử không cần lo lắng, bọn mỗ bảo đảm công tử không sao." Lý Ngọc ung dung nói.

"Nghiệt súc! Ngươi còn bảo ta độc ác nữa hả…"

"Vù!" Một đạo kim quang xẹt ra, xuyên qua óc Vương Thiên Long, tiếng gầm giận dữ của lão tắt ngóm.

"Diệp Phong?" Tròng mắt bốn võ sư Lục Lâm bang co lại, kim nguyên công kích tầm xa như vậy, ở Vân Châu không có người thứ hai. Nhìn theo hướng kim quang, Diệp Phong đứng trên nóc nhà, lạnh lùng nhìn chúng nhân bên dưới.

"Vương Khuê, ngươi dám câu kết với tử địch của Lục Lâm bang! Muốn chết hả?" Bốn cao giai võ sư nổi giận.

"Ta…" Vương Khuê hoang mang, Diệp Phong là ai? Tuy y từng thấy lệnh thông tập Diệp Phong nhưng lúc ấy y không có cả thực lực lẫn thế lực, gần như không để tâm.

"Giết." Lý Ngọc vung đao trầm giọng quát. Toán hắc y nhân sau lưng Vương Khuê cùng vận chuyển nguyên lực, lao vào nhóm trưởng lão và đầu mục của Đồ Lang bang.

"Người Lục Lâm bang đã đến rồi thì đừng đi nữa." Diệp Phong nhảy xuống, tay cầm Huyền thiên như ý bổng

"Cuồng vọng!" Bốn cao giai võ sư gầm lên, nếu chỉ có một người tất chúng sẽ sợ hãi nhưng lại có tới bốn, thực lực của Diệp Phong mạnh hơn nữa thì óc thắng được không? Nếu bắt được gã, cả bốn coi như lập được đại công.

Việc linh dịch bị đoạt ở ngoài Tứ Hải thành, Điền Trí tuy hoài nghi cho Diệp Phong nhưng không dám chắc trăm phần trăm. Việc đó quá kinh nhân, chỉ nửa năm ngắn ngủi mà Diệp Phong đạt tới thực lực có thể chạy trốn khỏi tay võ tông, nên Lục Lâm bang chỉ có những nhân sĩ cấp cao mới được biết tin này. Bốn võ sư này không nằm trong số đó.

"Chết đi." Mộc nguyên khí hải của Diệp Phong đã đạt đến võ sĩ tam giai, như ý bổng dài đến gần một trượng, đầu bổng không khác gì cự chùy.

"Địa long chấn!" Ngọn bổng giáng xuống đất, chấn động kinh nhân cuốn về phía đối phương.

Võ sư Lục Lâm bang tại trường đều không phải hạng giá áo túi cơm, cảm nhận được lực đạo từ mặt đất truyền lên thì cũng biến sắc tản ra.

Diệp Phong đập một bổng xuống, thân hình lắc như ánh chớp, đuổi đến điểm một võ sư đặt chất, hung hãn vũng bổn. "Thập nhị điệp chấn!"

"Phụt!" Năng lượng hộ giáp của hắn bị hủy trong nháy nắt, huyết quản toàn thân nổ tung, máu bắn tứ tán.

"Cái gì!" Ba võ sư còn lại kinh hãi, uy lực ngọn bổng của gã đến mức đó sao? Khí lạnh thấu xương từ sống lưng dâng lên, chưa đấu đã sợ. Một chiêu cũng không tiếp được thì đấu thế nào? Võ sư chết rồi tuy thực lực không mạnh nhất, lại bị đột nhiên tập kích, nhưng cũng không đến nỗi chỉ một đòn đã mất mạng.

"Chạy!" Ba người còn lại nhìn nhau, cũng quyết định.

"Chạy hả?" Diệp Phong nhanh chóng sử dụng tấn tật thuật, lao vút đến chỗ một người.

"Ngươi là tên thứ hai." Như ý bổng vung lên quét ngang vào eo hắn. Hắn không tránh kịp, vận nguyên lực ngạnh tiếp.

"Bịch!" Thân thể hắn lăn như hồ lô mười mấy vòng, trọng thương gục xuống.

Vút đi như đạn pháo, Diệp Phong lại bắt kịp một võ sư khác, giết chết tại trận. Võ sư sau cùng đã chạy xa hơn trăm thước, gã nhếch môi cười, không đuổi theo mà vòng về.

Chỉ thoáng chốc, bọn Lý Ngọc đã chiếm thượng phong toàn diện. Vương Thiên Long, cao giai võ sư duy nhất của Đồ Lang bang bị Diệp Phong bắn chết, còn lại chỉ là ba trung giai võ sư, nhân số cũng kém hơn nên không chống chọi được bao lâu. Đặc biệt thấy Diệp Phong thể hiện uy thế, diệt gọn ba cao giai võ sư thì họ không còn đấu chí.

Mười phút sau, bốn trưởng lão đều chịu chung số phận, só tiểu đầu mục cũng chỉ còn lại ba người.

"Các… các ngươi!" Vương Khuê ngẩn người, nghĩ ra Diệp Phong là ai, lập tức hàn khí dâng lên trong lòng.

"Tam công tử, hiện tại công tử không còn đường lùi nữa." Nụ cười của Diệp Phong với Vương Khuê khác nào ác ma.

Màn giết chóc này chỉ trong phạm vi cao cấp của Đồ Lang bang, nhiều bang chúng thậm chí không biết chuyện gì xảy ra. Vương Khuê theo lệnh của Diệp Phong, nhanh chóng chỉnh đốn bang phái, nhưng cũng lại, hơn ngàn bang chúng giờ chỉ còn năm trăm người.

Nhưng lúc đó y không còn lòng dạ nào chú ý vì Lục Lâm bang như lôi đình tràn đến báo thù. Hai võ tông trưởng lão cùng hơn hai mươi cao giai võ sư, khí thế hung hung tràn về Mộ Quang thành.

Đề kháng tượng trưng một chốc, tổng bộ Đồ Lang bang nhanh chóng quy hàng. Vương Khuê, và hơn mười hắc y mông diện nhân thân tín, toàn bộ bị phát hiện chết trong tổng bộ. Thân phận của những người bịt mặt đó trở thành câu đố, còn Diệp Phong đã đi mất.

Bình Luận (0)
Comment