Hôn Nhân Ấm Áp 33 Ngày

Chương 29

Edit: Diệp Lưu Cát

Chiếc váy thiết kế rất đơn giản, cho nên Mộ Diễn Đình rất dễ dàng đem nó cởi ra, ngay lập tức, đường cong tinh tế của cô thu vào tầm mắt anh, khiến tinh thần nhất thời dao động mạnh.

Cô hiện giờ chỉ mặc trên người áo ngực cùng chiếc quần nhỏ màu hồng, ánh đèn chiếu xuống, khiến làn da trắng của cô trở nên rõ ràng hơn.

Mộ Diễn Đình nhắm mắt hít một hơi thật sâu, ước chừng quá vài giây mới mở mắt, hai bên ta đã phiếm hồng.

Mặc dù vài ngày trước, anh cũng đã giúp cô thay quần áo, nhưng lúc đó người cô ướt sũng lại phát sốt, anh không quan tâm đến thân hình này, nhưng hiện tại lại có chút suy nghĩ mờ ám.

Chết tiệt!

Mộ Diễn Đình thì thầm một tiếng, ôm lấy cô, nhanh chóng tới giường, đặt cô xuống.

Thuận tay vòng tay qua bên cạch lấy chăn đắp cho cô, nhưng mà, không biết có phải do động tác của anh quá mạnh hay không, liền khiến Thần Ngàn Ấm tỉnh lại.

Chỉ thấy cô chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm anh, ánh mắt long lanh như ngọc, khuôn mặt xinh đẹp lạ thường.

Không ngờ đến cô đột nhiên tỉnh lại, Mộ Diễn Đình tay lấy chăn phút chốc cứng đờ, cả thân hình cao lớn ngã lên người cô.

Trong không khí yên lặng chỉ có tiếng thở dài, anh mím môi muốn nói gì đó, lại nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của cô:"Hì hì, chú là Harry Potter, đúng hay không?"

Anh là Harry Potter?

Anh giống Harry Potter?

Mộ Diễn Đình trên trán xuất hiện vài vệt đen, thấy cô trở mình ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tiến sát mặt anh, hai mắt chớp chớp nhìn khuôn mặt tuấn tú xem xét một lần, lại nói:"Không đúng, không đúng, chú không phải. Chú là...ừm, cháu nhớ ra rồi, chú là Beckham..."

"Cháu say." Anh thản nhiên mở miệng, một tay kéo chăn che đi cơ thể quyến rũ của cô, cuối cùng cũng cảm thấy rằng nó không quá khó coi.

Nhưng không đến hai giây, Thần Ngàn Ấm đã đem chăn hất ra, phản kháng nói lớn:"Cháu không có say, không có say! Ai nói cháu say?"

"Được, cháu không có say." Anh bất đắc dĩ đồng ý theo, khuôn mặt lộ ra chút dịu dàng"Đắp chăn đi ngủ, được không?"

"Ngủ?" Thần Ngàn Ấm trong nháy mắt mờ mịt lắc đầu, giọng đặc biệt nghiêm túc:"Không được, cháu không thể ngủ."

"Cái gì không thể?"

"Cháu phải tắm. Tắm rửa sạch sẽ mới có thể ngủ." Thần Ngàn Ấm nói xong, nhanh chóng lướt qua anh nhảy xuống giường.

Thấy cô lảo đảo đi tới phòng tắm, thái dương Mộ Diễn Đình như căng lên, sợ cô thật sự sẽ chạy vào bồn tắm.

Một cô bé say rượu có thể tự mình tắm? Ai tin? Có thể còn sẽ chết chìm trong bồn tắm.

Anh nhanh bước đuổi kịp, ở cửa phòng tắm ngăn cô lại:"Quay lại."

"Không được."

"Quay về giường..." Anh nghiêm túc nói lớn, cố ý nhắm hai mắt, không nhìn cơ thể quyến rũ của cô.

Bị anh quát lớn, Thần Ngàn Ấm cắn môi, cảm thấy đặc biệt ủy khuất.

Cô bắt đầu cáu, nước mắt cứ thế tuôn ra:"Chú... chú khi dễ cháu..."

"Chú khi dễ cháu?" Mộ Diễn Đình không khỏi bật cười.

Cô gật đầu liên tục, thở hổn hển nói:"Chú chính là khi dễ cháu! Chú không cho cháu tắm rửa, chú cở quần áo của cháu, chú... chú...còn..." Nói nửa ngày vẫn không nói được.

Mộ Diễm Đình hiếm khi được trêu chọc cô:"Tiếp tục nói"

Không biết vì sao, tại thời điểm này, anh thực sự cảm thấy rằng sau khi say, cô dường như được giải phóng bản tính, rất đáng yêu...

Thần Ngàn Ấm ngoắc ngoắc tay mặc cả:"Chú cho cháu hôn, cháu tiếp tục nói."

"..."

Mộ Diễn Đình nghĩ chính mình nghe nhầm, giây tiếp theo, cô đã nhấc ngón chân lên, hướng môi anh đến gần.
Bình Luận (0)
Comment