Edit: Diệp Lưu CátMộ Diễn Đình đơn giản cúi người xuống, cuộn tròn chăn bế cô lên.
Thần Ngàn Ấm sợ tới mức thò đầu ra ngoài:"A, chú làm gì vậy?"
"Cháu vừa nói gì?"
Anh nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt ẩn chứa đầy cảnh báo.
Thần Ngàn Ấm giật mình, vội vàng thừa nhận:"Cháu dậy, cháu dậy. Chú đặt cháu xuống, để cháu đi rửa mặt."
"Không muốn ngủ nữa sao?"
"Không muốn."
Mộ Diễn Đình nghe vậy, lúc này mới nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Lúc đầu, anh nghĩ sẽ trực tiếp bỏ cô từ trên cao xuống, nhưng vẫn là không đành lòng, mà chính vì sự không đành lòng này mới khiến người nào đó thừa cơ giở trò xấu.
Anh vừa đặt cô xuống, chuẩn bị rút tay, đột nhiên cô dùng sức kéo anh lại, Mộ Diễn Đình không đề phòng, thân hình cao lớn thuận thế lao về phía trước, giây tiếp theo, cô từ bị động thành chủ động, nhanh nhẹn xoay người để khuỷu tay lên lưng anh, ép anh xuống giường.
"Ha ha, đánh lén thành công."
Mộ Diễn Đình:"..."
"Cháu trốn đây."
Trò đùa kết thúc, sợ Mộ Diễn Đình trả thù, trong lúc anh chưa phản ứng, Thần Ngàn Ấm liền trở mình chạy xuống giường tìm chỗ trốn.
"Hừm."
Mộ Diễn Đình bất đắc dĩ lắc đầu, khóe môi nhịn không được lộ ra nụ cười yếu ớt.
Thật sự là...càng ngày càng nghịch ngợm.
______
Mười phút sau, Thần Ngàn Ấm ăn mặc gọn gàng xuống tầng, liền thấy Mộ Diễn Đình hai tay đút túi dựa vào cửa đợi cô.
"Chú à..."
Cô chột dạ gọi anh một tiếng, khuôn mặt cười đến rạng rỡ, dù sao thò tay không đánh người tươi cười, cô tin anh sẽ không mang thù trong lòng.
Nhưng không lâu sau, cô liền phủ định suy nghĩ này...
"Cái gì? Ba vòng?"
Vừa nghe Mộ Diễn Đình yêu cầu chạy 3 vòng mỗi ngày, ánh mắt Thần Ngàn Ấm trừng lớn hơn so với chuông đồng.
Trả thù, đây chắc chắn là trả thù!
"Cháu chỉ đùa một chút thôi, chú lại nhỏ mọn như vậy, muốn trả thù cháu sao?"
Mộ Diễn Đình có chút tức giận trả lời:"Yêu cầu của Đại học Bắc Kinh là 5km mỗi ngày, thể lực của cháu một nửa cũng không đạt, không muốn học nữa?"
"Cái này..."
Được rồi, lý do này quả thực rất đúng, ngăn cô không thể lên tiếng phản bác.
Bất quá, cô mới không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Tròng mắt chuyển qua chuyển lại, cuối cùng cô cũng tìm được cớ để trốn tránh:"Nếu chú đáp ứng cõng cháu chạy một vòng, cháu cũng sẽ đồng ý đề nghị của chú."
E hèm, cô ít nhất cũng phải 45kg, chắc chắn anh sẽ không đáp ứng.
Thần Ngàn Ấm suy đoán hết sức tốt đẹp, đáng tiếc, cô đã đánh giá thấp quyết tâm của Mộ Diễn Đình về việc giúp cô rèn luyện.
Cô vừa nói xong, anh không quá hai lời đi tới trước mặt cô ngồi xổm xuống:"Lên đi."
"Cái gì?"
"Không phải muốn chú cõng sao?"
"Chú... chú nói thật?"
Đột nhiên, trong lòng Thần Ngàn Ấm có chút hối hận.
Cô có thể nói mà không làm không?
Đáp án tất nhiên là không thể.
Bởi vì, cuối cùng cô đành phải bất chấp khó khăn leo lên lưng anh, hai tay ôm lấy cổ anh, giọng nhỏ nhẹ nói:"Chú chạy chậm một chút nhé, không sẽ mệt."
Nói đến đây, cô vẫn đau lòng, cảm thấy bản thân có điểm quá đáng.
"Yên tâm, mười người như cháu đều cõng được."
Khuôn mặt Mộ Diễn Đình một chút nhăn nhó cũng không có mà còn vô cùng vui vẻ.
Thần Ngàn Ấm bật cười:"Haha, toàn nói dối, cẩn thận chiếc mũi của chú dài ra đó."
Cô vừa nói, vừa nhéo mũi anh, cũng không biết là ăn gan hùm hay tâm báo mà lại can đảm như vậy.
Mộ Diễn Đình rất thích sự đụng chạm của cô, hoàn toàn thấy thoải mái.
Anh cõng cô chạy xung quanh hồ, dáng người mạnh mẽ rơi vào đáy mắt của ai đó, so với khung cảnh rực rỡ, có người nhìn thấy tất cả, nét mặt già nua trở nên u ám.