Hôn Nhân Ấm Áp: Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời

Chương 22

Nguyệt Tố Song ngồi trên taxi gương mặt trắng bệch, cô tức giận siết chặt hai tay, móng tay ghim vào da thịt đến chảy máu. Đến bệnh viện, cô nhanh chân chạy vào tìm người phụ trách, rất nhanh cô đã tìm được hắn.

"Ngài giám đốc, tôi muốn biết tại sao các người lại để cho người khác đưa mẹ tôi đi, mà lại không hỏi ý của tôi?" Cô giận dữ chất vấn ông ta.

"Cô Nguyệt, người đến tự xưng là ba ruột của cô, và còn là chồng của bệnh nhân, cho nên tôi phải đồng ý cho ông ấy mang người đi!" Ông ta

không hề cảm thấy bản thân mình sai, ngược lại còn nghênh ngang đáp trả.

"Ông ta đã không còn là chồng của mẹ tôi nữa, bây giờ ông ta cũng đã có gia đình riêng của mình rồi! Nếu như sau này có người lạ đến muốn đưa bệnh nhân đi, bệnh viện của ông cũng không cần phải xác nhận lại sao? Đây là bệnh viện lớn của thành phố, mà các người lại làm ăn tắc trách như thế à?" Đôi mắt cô đỏ hoe, giọng cô run run gầm lên.

Giám đốc bệnh viện đôi mắt âm lãnh nhìn cô, ông ta lại lên tiếng thoái thác.

"Đây là chuyện riêng chúng tôi không biết, vả lại người đàn ông đó có mang bằng chứng chứng minh thân phận đến đây, cho nên tôi cũng không còn cách nào khác!"

Nhìn sắc mặt ông ta dửng dưng, Nguyệt Tố Song uất ức muốn khóc. "Vậy tại sao các người lại không gọi cho tôi? Tôi chính là người giám hộ của bệnh nhân, các người sao có thể không gọi cho tôi xác nhận?"

"Cô Nguyệt, đó là chuyện nhà của cô, chúng tôi không có nghĩa vụ phải gọi! Giờ tôi có việc không thể tiếp cô nữa, mời cô về nhà tự giải quyết với nhau!" Đến lúc này một câu xin lỗi cũng không có, ông ấy còn nói ngang để trốn tránh trách nhiệm.

Nguyệt Tố Song vô cùng ấm ức, nhưng cô chỉ là một người thân cô thế cô, cơ bản không thể nào mà đấu lại những người như ông ta được.

Không còn cách nào khác, cô buộc lòng phải gọi cho Nguyệt Hùng để nói chuyện phải trái với ông ta.

"Ôi con gái ngoan, cuối cùng con cũng chịu gọi cho ba rồi! Sao nào, có phải bất ngờ quá không?" Ông ta gian xảo cười nói.

"Ông đưa mẹ của tôi đi đâu rồi? Mau trả mẹ lại cho tôi!" Cô điên cuồng hét lớn vào điện thoại.

Bên kia Nguyệt Hùng đột nhiên lại im lặng, ông ta để cho Nguyệt Tố Song sốt ruột không thôi. "Ông mau nói đi chứ? Ông đưa mẹ tôi đi đâu rồi?" Cô gấp không kịp thở gào lên.

Lúc này Nguyệt Hùng lại phá lên cười lớn.

"Hahaha, nếu như muốn biết mẹ của mày ở đâu, thì mày phải giúp tao một chuyện. Mày yên tâm, tao không bảo mày phải giết người hay gì đâu, chuyện này nằm trong khả năng của mày đấy thôi!"

"Rốt cuộc là ông muốn cái gì?" Giọng cô nghẹn lại hỏi.

"Nguyệt thị hiện tại đang có một dự án muốn hợp tác cùng Vương thị, nếu như mày có thể giúp tao lấy được hợp đồng này, thì tao sẽ nói cho mày biết chỗ mà mẹ mày đang ở!" Bấy giờ ông ta đã lộ ra gương mặt tham lam của mình đáp.

"Ông thật đúng là vô sỉ mà!" Nguyệt Tố Song thất vọng kêu lên.

"Mày nghĩ thế nào cũng được, nếu như mày không chịu giúp, vậy thì cả đời này cũng đừng mong gặp lại bà ta!" Nguyệt Hùng lạnh lùng nói, với ông ta tình thân ruột thịt chẳng là cái gì cả.

"Ông..." Nguyệt Tố Song còn muốn nói gì đó, nhưng ông ta đã nhanh chóng tắt máy.

Cô chán nản ngồi gục xuống khóc không thành tiếng, cuộc sống yên ổn chưa được bao lâu, sóng gió lại ập đến. Ông ta kêu cô giúp thế nào đây? Chuyện này cô làm được sao?

Mặt trời từ từ lặn, màn đêm buông xuống dần, Nguyệt Tố Song lúc này thất tha thất thểu trở về biệt thự. Trong đầu cô bây giờ rất loạn, không nghĩ ra được cách gì cứu mẹ cả.

"Chị xinh đẹp, chị làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe ở chỗ nào sao?" Thấy cô tâm trạng khác thường, Tiểu Nghiêm từ trên ghế sofa chạy đến hỏi han.

Nguyệt Tố Song lòng bây giờ nặng trĩu, nhưng vì không muốn để cậu bé lo lắng, cô chỉ lắc đầu nói không có việc gì cả. "Bảo bối nhỏ, chị chỉ là hơi mệt mà thôi, không có chuyện gì đâu!" Cô ôm cậu bé vào lòng, bàn tay nhỏ nhẹ vỗ về.

Nhưng Vương Nghiêm rất thông minh, cậu bé không mấy tin những lời của cô nói, cậu chắc chắn là cô lại bị người khác ức hiếp, cho nên sau khi cô trở về phòng thay đồ, cậu nhóc liền cầm lấy điện thoại liên lạc với Vương Kiên.

"Daddy, chị xinh đẹp hình như lại bị ức hiếp nữa rồi! Bây giờ chị ấy trông rất buồn, con cũng không biết làm sao để cho chị ấy vui hơn!" Cậu nhóc lanh lẹ nói.

"Daddy biết rồi, chuyện này daddy sẽ cho Vệ Trạch đi điều tra!" Anh nghe xong liền gật đầu trả lời, chỉ cần là chuyện liên quan đến Nguyệt Tố Song, anh sẽ cho người làm đến nơi đến chốn.

"Vâng, ba phải xử hết đám người xấu kia đi!" Cậu nhóc tỏ ra khó chịu đáp.

Sau khi cúp máy, Vương Kiên gọi Vệ Trạch vào phòng làm việc, anh giao cho hắn đi điều tra chuyện của Nguyệt Tố Song. Vệ Trạch nhanh chóng nhận lệnh đi làm, chỉ ba mươi phút, hắn đã tra ra mọi chuyện.

"Sếp, là do Nguyệt Hùng đã đến bệnh viện đưa mẹ của Nguyệt tiểu thư đi, hiện tại vẫn chưa biết ông ấy mang người đi đâu!" Vệ Trạch thuật lại những gì hắn đã điều tra được cho anh nghe.

Vương Kiên lãnh đạm xoay nhẹ cây viết trong tay, anh nhìn vào đống hồ sơ trên bàn, len lỏi bên trong có một dự án đến từ Nguyệt thị. Khỏi phải nói anh cũng đã hiểu ông ta muốn làm cái gì rồi, nhưng phàm là chuyện liên quan đến Nguyệt Tố Song bây giờ, anh nhất định phải quản.

"Gọi Vương Nhất Trì đến cho tôi đi!" Anh thấp giọng nói.

Vệ Trạch gật đầu nhẹ, hắn lại xoay người mở cửa ra ngoài tìm Vương Nhất Trì đến.

Vài phút sau.

"Anh hai, anh gọi em đến làm gì vậy? Có chuyện cần em xử lý nữa hay sao? Nói thật em vừa làm xong vài dự án, cơ thể này vẫn còn chưa khôi phục sức lực đâu!" Vương Nhất Trì bộ dạng như trẻ nhỏ chạy vào phòng kêu lên.

"Là chuyện liên quan đến Nguyệt Tố Song, cậu không làm thì ai làm đây?" Vương Kiên âm trầm nhìn hắn hỏi.

"Nếu là chuyện của chị dâu thì em sẵn sàng, anh mau nói đi, em phải làm cái gì đây?" Vương Nhất Trì thái độ thay đổi đến chóng mặt, hắn vui vẻ đáp.

"Vậy thì tốt! Mẹ của Nguyệt Tố Song bị Nguyệt Hùng mang đi rồi, cho cậu thời gian một ngày, tìm bà ấy về và đưa đến bệnh viện tư nhân của Vương gia chữa trị. Nhớ là phải gọi đội ngũ bác sĩ tốt nhất đến chăm sóc bà ấy, cậu rõ chưa?" Vương Kiên không nhanh không chậm dặn dò hắn.

"Vâng, em rõ rồi! Em đi làm nhiệm vụ đây!" Vương Nhất Trì đứng bật dậy đáp, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài làm việc.

Vương Kiên ngồi ở lại nhìn chằm chằm vào dự án của Nguyệt thị, anh lại đang lên kế hoạch chuẩn bị trả đũa lại ông ta. Anh không muốn bất kỳ ai làm ảnh hưởng cuộc sống của Nguyệt Tố Song và bảo bối nhỏ, ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình của anh.

Nguyệt Hùng anh tạm thời ghim lại ở đó, điều đầu tiên anh phải cho đám người ở bệnh viện kia biết thế nào là lễ độ khi động đến người phụ nữ của anh. Không suy nghĩ nhiều, anh lạnh lùng cầm điện thoại lên gọi cho Huỳnh Lập Ân.

Bởi vì bệnh viện mà mẹ Nguyệt Tố Song đang chữa trị có cổ phần của Huỳnh gia, cho nên chuyện này hắn có thể xử lý được.

"Cậu nói cái gì? Lũ người khốn nạn này, ở bệnh viện của tôi mà dám tác oai tác quái sao? Được rồi, tôi sẽ xử lý bọn họ, cho cậu một cái kết hài lòng!" Biết được chuyện Huỳnh Lập Ân vô cùng tức giận, gã giám đốc kia vậy mà dám ở dưới mí mắt của hắn làm chuyện xằng bậy.

"Tôi rất thích điểm này của cậu! Nhanh gọn, không cần phải nói nhiều!" Vương Kiên hài lòng đáp.

Điện thoại kết thúc, Huỳnh Lập Ân lập tức mở cuộc họp ở bệnh viện, hắn nhanh chóng mang cái tên giám đốc kia sa thải ngay lập tức. Gã giám đốc này không những nhận tiền hối lộ, vậy mà còn dám làm giả giấy tờ để chuyển viện cho bệnh nhân.

Mà theo như bàn bạc với Vương Nhất Trì, thì hắn sẽ báo cảnh sát đến điều tra toàn bộ, bắt ông ta chịu tội trước pháp luật. Nghe đến đây mặt mày ông ta tái xanh, nếu cảnh sát đến thì làm sao ông ta thoát khỏi việc tù tội đây?

"Bác sĩ Huỳnh, mong anh hãy tha cho tôi lần này đi, là do tôi ngu ngốc nên mới bị đồng tiền làm cho mờ mắt! Trên tôi còn mẹ già, dưới còn có con nhỏ, mong cậu hãy tha thứ cho tôi!" Ông ta sợ hãi vội vàng quỳ xuống cầu xin.

"Đừng để tôi nhìn thấy ông nữa, mau cút đi!" Huỳnh Lập Ân lạnh lùng nhìn ông ta nói, đối với hắn nhân từ với những kẻ bại hoại này là không đáng.

Dứt lời, bảo vệ bệnh viện đến lôi ông ta đi, mặc cho ông ta gào thét van xin.

Sau việc này Huỳnh Lập Ân lấy ông ta làm tấm gương, chấn chỉnh lại toàn bộ người làm ở bệnh viện này. "Mọi người cũng thấy kết cục của ông ta rồi đó, nếu tôi mà biết còn ai trong số các người làm những chuyện khó coi như vậy nữa, tôi sẽ không khoan dung đâu!" Hắn nghiêm giọng nói.

Người ở trong bệnh viện lập tức gật đầu, bọn họ ai cũng sợ cái khí chất này của Huỳnh Lập Ân, cứ như hắn có thể giết bọn họ bất cứ lúc nào.

...

Buổi tối Vương Kiên trở về biệt thự đã hơn mười hai giờ đêm. Giờ này trễ như vậy, Nguyệt Tố Song và Tiểu Nghiêm cũng đã lên giường ngủ mất rồi.

Từ ngày Nguyệt Tố Song đến đây, Tiểu Nghiêm hầu như chỉ chạy đến phòng cô ngủ mỗi đêm, còn phòng ngủ của mình thì lại bỏ không.

Anh đi thẳng lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng của cô bước vào trong, quả nhiên hai người đều đã ngủ say. Anh đến gần giường ngủ, cẩn thận nhìn lấy quyển truyện trên tay Nguyệt Tố Song cất đi, sau đó liền kéo chăn lên đắp cho hai người.

"Em nói tôi nghe xem, tại sao tôi lại có cảm giác mãnh liệt với em như vậy?" Vương Kiên cúi người thấp xuống hỏi, rồi anh nhẹ hôn lên trán cô một cái hôn ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment