Hôn Nhân Ấm Áp: Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời

Chương 65

Vương Nhất Trì vẫn là thấy không an lòng, lại lên tiếng an ủi cô vài câu. "Chuyện lúc nãy em đừng nhớ lại làm gì, ngủ một giấc dậy sẽ thấy thoải mái hơn!"

"Tôi biết rồi, cảm ơn anh!" Lê Mai gật đầu đáp, cô hình như cũng thấy bắt đầu có chút cảm tình với hắn.

Vương Nhất Trì nhìn thấy cô đã an toàn đi vào nhà rồi, lúc này hắn mới yên tâm mà đi về, dĩ nhiên là sẽ tiếp tục xử lý gã lái xe khốn nạn khi nãy, chuyện này hắn sẽ không bỏ qua.

Ở đây Lê Mai lén lút đi vào phòng ngủ, nằm trên giường, cảm nhận được sự quen thuộc rồi cô mới thấy yên lòng hơn. Trằn trọc cả đêm cô cũng không ngủ được, nhớ đến cảnh mình suýt chút nữa bị cưỡng bức, cô liền co người lại.

Nhưng sau đó lại nghĩ đến Vương Nhất Trì, lúc hắn đến cứu cô thật sự giống như một người hùng vậy, hình ảnh đó cũng in sâu trong tâm trí cô. Đưa tay sờ lên gương mặt của mình, Lê Mai khẽ mỉm cười, động tác ôn nhu khi Vương Nhất Trì giúp cô bôi thuốc, thật sự làm cô thấy có gì đó rất kỳ lạ.

"Anh ấy, hình như cũng không đáng ghét cho lắm!" Cô nhẹ giọng nói.

...

Nói đến Nguyệt Tố Song, bởi vì thường ngày làm việc mệt mỏi, cho nên có đôi lúc cô không để ý đến hành động của hai đứa trẻ. Mà bọn trẻ lúc này dường như đã không thể hòa hợp được nữa, những lần cãi vả càng lúc càng trở nên nghiêm trọng hơn.

"Này, tôi đã nói là cậu đừng động vào đồ của tôi mà, tại sao cậu dám lấy con gấu mẹ mua cho tôi!" Dương Gia Khang từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Tiểu Nghiêm đang ôm một con gấu bông to, cậu nhóc tức giận kêu lên.

"Đây là đồ của mẹ mua cho tôi mà, không phải của cậu, đừng nhận bừa!" Tiểu Nghiêm nhíu mày không hài lòng, cậu bé không thích bộ dáng ngông cuồng này của Gia Khang chút nào.

"Cậu không muốn trả? Cái tên đáng ghét này, ở đây đồ chơi tất cả đều là của tôi, cậu không có phần đâu!" Gia Khang vẫn không chịu dừng lại, cậu nhóc với tay giật lấy con gấu trên tay Tiểu Nghiêm lại còn hét lên.

"Cậu mau buông tay ra, đây không phải của cậu!" Bảo bối nhỏ nhất quyết không chịu bỏ ra, đối với cậu nhóc những món đồ chơi mà Nguyệt Tố Song tặng cho cậu đều rất quý giá.

Hai đứa trẻ lại bắt đầu náo loạn trong phòng, một bên muốn giật lấy đồ chơi, một bên lại mong muốn giữ lại đồ của mình, không ai chịu nhường nhịn ai. Dương Gia Khang lúc này cực kỳ tức giận, cậu nhóc giơ tay muốn đánh Tiểu Nghiêm, nhưng không may lại nắm trúng sợi dây chuyền cung hoàng đạo của cậu bé, làm cho sợi dây bị đứt rời.

"Cậu...sao cậu dám làm hư dây chuyền của tôi!" Tiểu Nghiêm lần này bị cậu nhóc làm cho phẫn nộ, trong lúc nóng giận, liền đẩy ngã Gia Khang.

Cậu bé ngã ra phía sau, đầu đập vào cạnh giường, máu bắt đầu chảy ra rất nhiều. "Oaa, mẹ ơi cứu con!" Gia Khang thấy máu thì sợ hãi, cậu nhóc nhỏ khóc thét lên.

Lúc này Nguyệt Tố Song nghe thấy tiếng con trai đang khóc, cô vội vàng chạy đến phòng ngủ. Trông thấy cậu bé đầu bị thương, còn chảy rất nhiều máu, cô hoảng loạn kêu lên.

"Gia Khang, con làm sao vậy? Sao lại chảy nhiều máu như vậy?"

"Mẹ...mẹ, là Tiểu Nghiêm...là cậu ấy đẩy ngã con!" Cậu nhóc khóc oà lên đáp.

"Con...con không phải cố ý!" Bảo bối nhỏ sợ sệt nói khẽ.

"Đừng nói nữa, mẹ đưa con đến bệnh viện trước!" Nguyệt Tố Song vì lo lắng cho vết thương của Dương Gia Khang, cô đã vội vàng ôm cậu nhóc đến bệnh viện.

Cánh cửa lớn bị đóng lại, cả ngôi nhà chỉ còn lại Tiểu Nghiêm, Nguyệt Tố Song vì quá vội đã quên mất cậu bé, cô đã để bảo bối nhỏ ở nhà một mình.

"Mẹ xinh đẹp, con không cố ý đâu!" Tiểu Nghiêm tay nắm chặt lấy sợi dây chuyền, miệng mấp máy nói.

Nhìn thấy Nguyệt Tố Song bế Gia Khang đi cậu rất đau lòng, cậu nhóc không biết khi cô trở về, có phải hay không sẽ đuổi cậu đi. Tiểu Nghiêm không muốn như vậy, cậu bé ôm con gấu nhỏ trốn vào tủ quần áo, cả người run lên vì sợ, cậu cũng rất sợ phải ở một mình.

Nguyệt Tố Song sau khi đưa Gia Khang vào đến bệnh viện rồi, cô mới nhận ra là mình đã để lại Tiểu Nghiêm ở nhà. Cô nhờ bác sĩ và chăm sóc cho Gia Khang, sau đó liền bắt xe taxi quay về.

"Bảo bối nhỏ, con ở đâu rồi? Mẹ xin lỗi, con mau ra đây đi!" Nhưng cô tìm mọi nơi vẫn không thấy cậu bé đâu, trong lòng cô lúc này rất lo lắng.

Không biết cậu bé ở đâu, Nguyệt Tố Song lấy điện thoại gọi cho Vương Kiên. "Chủ tịch Vương, Tiểu Nghiêm có đến chỗ anh hay không? Lúc nãy hai đứa trẻ giỡn với nhau, không may Gia Khang bị thương, tôi vì quá lo lắng đã vội đưa con đến bệnh viện! Bây giờ về nhà thì không thấy Tiểu Nghiêm đâu nữa, tôi không biết phải làm sao?"

"Đừng khóc, em ở cứ ở yên đó, anh sẽ đến ngay!" Vương Kiên biết tình hình không ổn, anh thu xếp công việc rồi lái xe đến nhà cô.

Nguyệt Tố Song ở nhà bất lực ngồi trên sàn, cô tự trách bản thân mình, vì đã để con trai ở nhà một mình. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng khóc thút thít ở trong tủ quần áo, cô liền đưa tay lau nước mắt rồi đứng lên.

Lúc cô mở cửa ra, Tiểu Nghiêm ôm con gấu nhỏ nằm lọt thỏm bên trong, đôi mắt cậu bé ướt đẫm nước mắt. Vì bên trong tủ đồ khá nóng, nên làm cậu bé đổ mồ hôi nhễ nhại.

Nguyệt Tố Song liền ôm cậu bé vào lòng. "Bảo bối nhỏ, sao con lại trốn ở đây? Mẹ còn tưởng con đã xảy ra chuyện rồi, con làm mẹ lo lắng lắm có biết không?"

Tiểu Nghiêm lúc này cũng không nhịn được nữa, cậu nhóc khóc to hơn, rồi giơ đôi tay nhỏ ôm cô đáp. "Mẹ xinh đẹp, con không cố tình làm Gia Khang bị thương! Mẹ đừng đuổi con đi có được không? Sau này con sẽ ngoan, không làm mẹ buồn nữa! Con thật sự xin lỗi!"

"Bảo bối nhỏ, mẹ không trách con đâu mà! Mẹ rất yêu con, cho nên sẽ không đuổi con đi đâu, con vẫn mãi là đứa con trai yêu quý của mẹ!" Nguyệt Tố Song cũng rơi nước mắt, hoá ra cậu nhóc là sợ cô giận, cho nên mới trốn như thế này, người làm mẹ như cô cảm thấy rất tội lỗi.

Sau khi cả hai đã bình tĩnh, Nguyệt Tố Song mới ngồi giải thích cho Tiểu Nghiêm nghe. "Bảo bối nhỏ, Gia Khang cũng là con của mẹ, mà con cũng là con của mẹ, cả hai đứa mẹ đều yêu thương bằng nhau! Lúc nãy là mẹ quá lo lắng cho vết thương của Gia Khang, nên mới nhất thời quên mất con, tha thứ cho mẹ nhé!"

"Mẹ biết dạo này mẹ có lo cho Khang Khang nhiều hơn, nhưng tất cả là mẹ muốn bù đắp cho đứa con bị bỏ rơi năm năm qua, điều đó không có nghĩa là mẹ không còn yêu con nữa! Mẹ hi vọng chúng ta sẽ giống như một gia đình, đều yêu thương nhau có được không?"

"Vâng, con đều nghe lời mẹ nói!" Tiểu Nghiêm gật đầu đáp.

Cả Nguyệt Tố Song và cậu cũng hiểu nhau hơn, cậu bé đã không còn lo lắng khi nghĩ cô đã không còn yêu thương mình. Hai mẹ con xúc động mà ôm lấy nhau, vừa lúc Vương Kiên cũng đã đến, nhìn thấy hai người vẫn bình an, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Nghiêm hiện tại không còn thấy ghen tị với Gia Khang nữa, cậu bé còn muốn hai đứa sống hòa thuận với nhau, để Nguyệt Tố Song thấy yên lòng.

Vương Kiên sau đó đưa hai mẹ con đến bệnh viện đón Dương Gia Khang. Cậu bé chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, không có ảnh hưởng đến não bộ, nên xử lý xong liền có thể xuất viện.

Về đến nhà, vì không muốn bọn trẻ lại không vui với nhau, cho nên cô cũng đã dạy dỗ Dương Gia Khang lại. Cậu nhóc nghe cô giảng giải cũng đã hiểu, liền gật đầu đồng ý, còn quay sang xin lỗi Tiểu Nghiêm. Đã không còn hiềm khích, hai đứa trẻ bây giờ có thể vui vẻ chơi cùng nhau.

...

Thiết Tử Huy nhiều lần bị Vương Kiên đến phá đám, cho nên anh ta lại càng muốn nhanh chóng cưa đổ được Nguyệt Tố Song.

Ngày hôm nay, anh ta đã đích thân chuẩn bị một món quà lớn, để tỏ tình với cô. Lần này Thiết Tử Huy đến nhà của Nguyệt Tố Song, anh ấy đứng bên ngoài và gọi điện thoại cho cô.

"Tố Song, anh có chút chuyện muốn nói với em! Em có thể ra ngoài một chút được không?"

"Được, anh chờ tôi một chút!" Nguyệt Tố Song không chút nghi ngờ, cô nhanh chân đi ra ngoài.

Cánh cửa vừa mở ra, trước mặt cô là một khung cảnh vô cùng lãng mạn, xung quanh có rất nhiều hoa hồng đỏ, kèm theo đó là những ánh đèn lấp lánh. Nguyệt Tố Song bất ngờ, cô lui về phía sau trong vô thức, này cũng quá là khoa trương đi.

"Tố Song, lần này anh muốn một lần nữa bày tỏ tấm lòng của mình với em! Đồng ý làm bạn gái anh nhé! Anh sẽ chăm sóc em, cũng như đối xử tốt với Gia Khang như con ruột của mình!" Thiết Tử Huy từ từ bước đến, trên tay anh là một bó hoa hồng rất lớn.

"Thiết tổng, anh thật sự làm cho tôi rất bất ngờ! Nhưng mà...tôi hiện tại chỉ muốn ở vậy, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho con trai mà thôi, thật lòng xin lỗi!" Nguyệt Tố Song đối với chuyện này rất quả quyết, cô đã lập tức từ chối.

"Tố Song, anh biết em mặc cảm vì đã từng sinh con, nhưng mà anh không bận tâm đến chuyện đó! Anh chỉ biết là mình đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, hãy cho anh một lần được quang minh chính đại chăm sóc cho em!" Thiết Tử Huy vẫn không bỏ cuộc, hắn mở chiếc hộp nhỏ trên tay ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.

"Ý của tôi sẽ không thay đổi đâu, anh hãy về đi, sẽ có người hợp với anh hơn là tôi!" Nguyệt Tố Song lắc đầu, cô xoay người đi vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thiết Tử Huy vẫn đứng ở yên đó, anh mong cô có thể suy nghĩ lại, nhưng điều đó là không thể. Năm lần bảy lượt tỏ tình nhưng vẫn bị từ chối, anh ta cảm thấy thất vọng và chán nản, bước đến bên cạnh thùng rác, anh ta thẳng tay ném bó hoa đi, rồi cũng lên xe đi mất.

Nguyệt Tố Song ở trong nhà biết Thiết Tử Huy đã đi rồi, cô lúc này mới cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút.
Bình Luận (0)
Comment