Editor: Á bì
Mấy ngày sau đó, cũng chỉ có người phụ nữ kia chăm sóc cho Dung Huỷ San, không phải, chắc giờ cô nên đổi tên lại là Trình Cốc Tâm rồi. Trong thời gian mấy ngày qua, cô thông qua mấy cuộc nói chuyện với mẹ, cũng đã moi ra được chút tin tức. Chẳng hạn như năm nay cô hai mươi bảy tuổi, so với tuổi trước kia của cô thì lớn hơn vài tuổi, nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Còn có mẹ cô tên là Hà Tố Mẫn, bố cô tên là Trình Bác Hải. Bố cô là Phó tư lệnh của quân khu B, cho nên thời gian ở nhà hàng năm cũng rất ít. Có điều bối cảnh như vậy cũng có chút doạ cho cô sợ, nếu bố cô là Phó tư lệnh như lời nói, vậy thì cô chẳng phải là con của cán bộ sao. Đây là điều cô chưa từng nghĩ tới, nhưng khuôn mặt này, sinh ra trong gia đình như vậy, cô đã ý thức được cuộc sống sau này của cô chắc chắn sẽ không đơn giản. Cô thà rằng kiếp này của cô vẫn giống như kiếp trước, sinh hoạt trong một gia đình vô cùng bình thường.
Rốt cuộc Trình Cốc Tâm cũng đã gặp được bố bây giờ của cô. Đó là không bao lâu sau khi cô và Hà Tố Mẫn ăn cơm xong, một thân quân phục, Trình Bác Hải xuất hiện ở trong phòng bệnh. Dáng người uy vũ, lông mày anh tuấn, đôi môi vểnh lên, không có chỗ nào là không phát ra đặc chưng của quân nhân, chỉ có trên trán và khoé mắt là có vài nếp nhăn do năm tháng để lại. Cẩn thận quan sát một lúc, Trình Cốc Tâm cảm thấy gương mặt cô giống bố cô nhiều hơn.
"Khụ khụ." Trình Bác Hải mất tự nhiên ho khan hai tiếng, nhưng Trình Cốc Tâm vẫn nhìn chăm chăm vào ông như cũ.
"Cốc Tâm, có phải lâu rồi không gặp bố nên đã quên gọi bố như thế nào rồi phải không?" Hà Tố Mẫn nhắc nhở làm cho cô ý thức được mình đã quá thất lễ.
"Bố."
"Ừ, thân thể của con bé đã hồi phục chưa?" Ông chuyển qua hỏi Hà Tố Mẫn.
"Cũng tốt rồi, bác sĩ nói qua vài ngày nữa thì có thể xuất viện."
Nghe được thân thể của con gái đã hồi phục, Trình Bác Hải cũng lập tức trở nên nghiêm túc, "Hừ, không biết con đã nghĩ như thế nào mà nhảy xuống hồ nước hả? Con không biết làm loại chuyện như vậy rất dễ doạ người khác sao?"
Thanh âm lạnh nhạt xông vào tai của Trình Cốc Tâm, làm cho cô chấn động một phen, vừa rồi không phải còn tốt sao, sao giờ lại thay đổi bất thường rồi?
"Con..." Trình Cốc Tâm không nói ra lời, có trời mới biết người nhảy hồ không phải là cô mà.
"Cốc Tâm chỉ là nhất thời nghĩ luẩn quẩn trong lòng, ông cũng đừng trách con bé nữa." Hà Tố Mẫn giúp cô giải thích.
"Luẩn quẩn trong lòng? Nó lớn như vậy rồi thì còn luẩn quẩn gì trong lòng, nói ra còn không phải để cho người ta cười sao."
Đây thật sự là bố ruột của cô sao, cô vẫn còn nằm trên giường bệnh đấy, một câu quan tâm vẫn chưa có mà toàn tới đây trách mắng cô. Trình Cốc Tâm dứt khoát chôn ở trong chăn quyết không hé răng, không thèm quan tâm tới ông.
Trình Bác Hải căn bản cũng chẳng nghĩ tới chuyện Trình Cốc Tâm sẽ trả lời ông, "Mỗi lần nói con hai câu thì sẽ thành bộ dạng như vậy, hừ."
"Bác Hải, ông cũng bớt nóng đi, lần này Cốc Tâm cũng biết sai rồi, đúng không?" Hà Tố Mẫn cố ý nâng giọng ra hiệu cho Trình Cốc Tâm, cô đành phải ở trong chăn hừ một tiếng.
"Chuyện lần này coi như cho qua, về sau đừng để cho tôi biết mấy cái chuyện não lệch như vậy nữa, an phận mà làm việc cho tổ chức đi." Tư lệnh Trình nói xong những lời này thì cũng rời khỏi phòng bệnh, cho đến khi Trình Cốc Tâm xuất viện cũng chẳng xuất hiện lấy một lần.
Thời gian sau này có hai nhóm khách tới thăm Trình Cốc Tâm.
Ngày đó Trình Cốc Tâm đang ngủ trưa, lại bị Hà Tố Mẫn đánh thức dậy, khó hiểu mở mắt ra, một màu xanh biếc hết cả phòng làm cho cô giật mình đến hết cả ngủ.
"Cốc Tâm, nhóm học trò của con tới thăm con đó." Hà Tố Mẫn dịu dàng nhìn những học sinh đứng trước giường.
"Học trò?" Trình Cốc Tâm có chút khó hiểu, nhìn thấy mấy đứa học sinh mặc đồng phục xanh quân đội đứng trước giường, chẳng lẽ trước kia cô là giáo viên sao?
"Báo cáo cô giáo Trình, ban máy tính 113 đại diện cho các bạn tới thăm cô, chúng em chào cô!" Tiếp theo một đám cùng nhau làm một cái quân lễ, cảnh tượng trước mắt làm cho Trình Cốc Tâm cảm thấy rất trang nghiêm, loại tình huống này trước kia cô chỉ được thấy ở trên ti vi thôi.
"Chào xong!" Bạn học sinh nam dẫn đầu cất cao giọng nói, "Cô giáo Trình, chúng em mong cô sớm hồi phục, mau trở lại trường."
Nói xong, còn có một học sinh nam khác đưa một bó hoa tới.
"Cảm ơn." Tuy Trình Cốc Tâm còn chưa nắm rõ lắm về tình huống bây giờ, nhưng dù sao cô cũng nên biểu đạt sự cảm ơn của mình.
Sau khi tiễn nhóm học sinh đi khỏi, Trình Cốc Tâm mới biết được nghề nghiệp của cô rất giống với kiếp trước, đều là giáo sư của trường đại học, mà rất khoé bọn cô đều dạy khoa máy tính. Có điều thân phận bây giờ của cô so với trước kia thì lớn hơn nhiều, đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hơn nữa còn dạy học trong trường quân đội, bản thân cô cũng là quân nhân.
Thân phận và bối cảnh hiện tại làm cho cô cảm thấy rất áp lực, nhưng mà những vị khách sau đó đã làm cho áp lực của cô tăng cao.
Người tới là một nhóm quân nhân, nhưng mới nhìn qua thì nhóm này so với nhóm trước già hơn nhiều, hơn nữa Trình Cốc Tâm cũng đã nhìn quân hàm trên vai bọn họ, đều là thượng tá thượng cấp, lòng của cô không khỏi lạnh run.
"Cốc Tâm, thấy chú Đổng và bác Viên tại sao còn không chào hả?" Hà Tố Mẫn đẩy Trình Cốc Tâm đang ngẩn người.
"A? Chào chú Đổng, chào bác Viên." Cô vội vàng mở miệng.
"Không sao, không sao, Cốc Tâm à, chúng ta chỉ là thay mặt cho tổ chức tới thăm cháu, thân thể đã thấy khoẻ chưa?" Trong đó có một người lớn tuổi với khuôn mặt hoà ái lên tiếng nói.
"Đã khoẻ rồi ạ." Tạm thời Trình Cốc Tâm không suy nghĩ được gì nên chỉ có thể mơ hồ trả lời lại.
"Khoẻ là tốt rồi, cho tới bây giờ tổ chức vẫn luôn coi trọng cháu, một người tuổi trẻ như cháu xem như là rất xuất sắc. Tuy lần này...dù sao Tư lệnh Trình cũng đã ra mặt giải thích rồi, cho nên chúng ta chỉ có thể chờ cháu hồi phục rồi xuất viện, trở lại tổ chức một lần nữa." Nghe thấy câu trả lời của Trình Cốc Tâm, trên mặt ông cũng vui vẻ tươi cười.
"Đúng vậy, chúng ta không thể thiếu cô giáo Trình là cháu đâu, mỗi ngày học sinh đều nhắc tới cháu." Người ngồi bên cạnh ông cũng mở miệng nói.
"Ha ha." Được rồi, Trình Cốc Tâm cũng chỉ có thể cười, xem ra đây chỉ là lãnh đạo tới hỏi thăm thôi.
"Thật ra tổ chức cũng hiểu một cô gái lớn ở trong trường làm việc cũng rất cực khổ, bởi vì mỗi ngày đối mặt toàn là học sinh nam, quả thật đã làm chậm trễ chuyện tình cảm yêu đương của cháu. Cho nên lần này...tổ chức cũng có một phần trách nhiệm vì đã không quan tâm tới cháu." Vị lớn tuổi lại mở miệng, nhưng nói xong những lời này, ông lại ngừng lại, mặt lộ vẻ khó xử, như là muốn biểu đạt sự áy náy của ông, "Cho nên lần này sau khi chúng ta đã bàn bạc tỉ mỉ với tổ chức, nhất trí an bài cho cháu một đối tượng để làm người yêu."
"Cái gì?" Trình Cốc Tâm cho rằng bản thân mình nghe lầm.
"Đúng vậy, chờ sau khi cháu hồi phục, thì sẽ chuẩn bị cho cháu một cái đám cưới, người yêu của cháu chính là Đồng Hàn Thành, thiếu tướng trẻ tuổi nhất ở trong quân khu của chúng ta."
"Không thể nào." Cô vẫn nghĩ vị lãnh đạo này đang nói đùa với cô.
"Tên Đồng Hàn Thành này là một nhân vật rất nổi tiếng ở trong khu của chúng ta, chắc chắn cháu cũng đã nghe về sự tích trước đó của cậu ấy, cho nên giao cháu cho cậu ấy, tổ chức cũng rất yên tâm." Ông vỗ ngực cam đoan, tự nhận đó chính là một biện pháp cực kỳ thông minh.
Trình Cốc Tâm vẫn còn thất thần, những lời nói vừa nãy cô vẫn còn chưa tiêu hoá kịp.
"Ha ha, Cốc Tâm à, cháu cứ yên tâm, chuyện này chúng ta đã nói chuyện với Tư lệnh Trình rồi, ông ấy cũng rất yên tâm giao cháu cho Đồng Hàn Thành, cháu thấy sao cháu dâu?"
"Cốc Tâm, chuyện này ba người bọn họ đã nhắc qua với mẹ, chúng ta biết con đã đến tuổi lập gia đình, huống hồ nghe ba con nói, Đồng Hàn Thành quả thật là một người rất ưu tú." Hà Tố Mẫn cũng ở một bên khuyên cô.
Người nọ lại nói xen vào, "Chỉ ưu tú thôi hả, Đồng Hàn Thành ở quân khu của chúng ta biểu hiện không phải chữ xuất sắc có thể diễn tả được, thậm chí cả nước cũng chẳng có vài người được như cậu ta."
Giọng nói kiêu ngạo của ông làm cho Trình Cốc Tâm sau khi nghe xong liền cảm thấy gả được cho Đồng Hàn Thành là phúc phận của cô vậy, chẳng lẽ cô không xứng với anh như vậy sao. Ở trong khái niệm của cô, nếu một người ở trong quân đội biểu hiện xuất sắc như vậy, làm được tới chức thiếu tướng, vậy thì sẽ rất già hay là rất xấu. Cô nhất định phải nghĩ biện pháp đẩy cuộc hôn nhân này ra xa, làm sao cô có thể giao tương lai của mình cho một người không quen, huống hồ diện mạo của người đó còn có thể là rất già nữa.
"Thôi được, hôm nay chúng tôi đến đây ngoại trừ muốn hỏi thăm sức khoẻ của Cốc Tâm, chính là đến thông báo chuyện này cho Cốc Tâm. Trong khoảng thời gian này trước hết cháu cứ ở trong bệnh viện bồi dưỡng sức khoẻ cho tốt, chờ cháu xuất viện là có thể kết hôn rồi." Sau khi người nọ vui vẻ đưa ra quyết định, thì đã đi ra ngoài với Hà Tố Mẫn.
Trình Cốc Tâm không có cách nào tưởng tượng tin tức này mang đến cho cô bao nhiêu chấn động và tuyệt vọng. Thật vất vả cô mới được trọng sinh, tại sao bây giờ lại chạy ra một cái đám cưới chứ?
Một người đàn ông mặc trên mình bộ quân phục xanh biếc bước ra từ trong xe việt dã, dưới mày kiếm là đôi mắt như chim ưng, đôi mắt có chứa sức hấp dẫn rất lớn, làn da như màu lúa mì làm cho người ta cảm thấy có một cổ hơi thở cuồng dã, dáng người hoàn mỹ đến mức không ai có thể soi mói.
"Thùng thùng thùng..."
"Vào đi." Trong phòng truyền tới tiếng mời.
"Báo cáo thủ trưởng, Đồng Hàn Thành đến báo cáo." Giọng nói trầm ổn và mạnh mẽ phát ra từ trong cổ họng anh, thân người đứng thẳng tắp, làm một cái quân lễ đầy tiêu chuẩn.
"Là Hàn Thành à, lại đây ngồi đi." Một sư trưởng lớn tuổi hiền lành tiếp đoán anh.
"Dạ, thủ trưởng." Khi Đồng Hàn Thàng mở miệng cũng không quên quy củ ở trong quân đội.
"Hàn Thành, năm nay cậu cũng chỉ có hơn ba mươi thôi."
"Báo cáo thủ trưởng, năm nay tôi đã 34 tuổi."
"À, hồi tôi bằng cỡ cậu bây giờ thì cũng đã có con gần hai tuổi rồi." Nói tới đây, sư trưởng già lại nhớ về khoảng thời gian ngày xưa.
Đồng Hàn Thành im lặng không nói chuyện.
Đột nhiên, sư trưởng lại nghiêm mặt nói, "Hàn Thành à, là tổ chức làm chậm chuyện hôn nhân của cậu, tôi đối với chuyện này cũng cảm thấy vô cùng áy náy."
"Thủ trưởng, báo đáp quốc gia là trách nhiệm mà tôi phải làm, tổ chức cũng chưa từng bạc đãi tôi."
"Ài, cậu có thể nghĩ như vậy tôi thật sự rất vui, nhưng tôi cũng biết rõ Bí thư Đồng cũng đã lớn tuổi, cũng muốn ôm cháu trai đã lâu, tôi thật sự cảm thấy rất áy náy với ông ấy." Nói tới đây, trong lòng sư trưởng lại cảm thấy rất hổ thẹn, cũng ngừng nói chuyện lại. Đồng Hàn Thành đang muốn trả lời, sư trưởng lại nói tiếp, "Cậu là lực lượng nòng cốt thế hệ mới của quân đội, tổ chức hết sức coi trọng cậu. Đối với vấn đề hôn nhân của cậu, tổ chức đã mở một cuộc họp riêng, cuối cùng quyết định gả con gái của Tư lệnh Trình cho cậu."
"Cái gì?"
Sư trưởng đi tới bên cạnh vỗ nhẹ vai anh, "Đúng vậy, con gái của Tư lệnh Trình là một cô gái tốt, cậu nên đối xử tốt với người ta."
"Báo cáo thủ trưởng, bây giờ tôi tạm thời vẫn chưa cần phải lo lắng về vấn đề này."
"Nói bậy không, cái gì gọi là chưa cần phải lo lắng về vấn đề này hả? Tôi nói cho cậu hay, thành gia lập nghiệp là một chuyện rất quan trọng đối với con cháu Trung Quốc của chúng ta. Bây giờ sự nghiệp của cậu rất tốt, vậy còn gia đình đâu? Có phải cậu cũng nên lo lắng cho ba mẹ mình hay không. Hơn nữa cậu cũng biết tôi sẽ mau chóng bị điều đến tổng bộ quân khu, lệnh bổ nhiệm cậu làm sư trưởng mới cũng sắp được đưa xuống. So với cậu nhỏ hơn hai tuổi mà Tham mưu Lý đã có con rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn đánh đá suốt cả đời sao?" Sư trưởng bị câu trả lời của Đồng Hàn Thành chọc tức không nhẹ.
“Thủ trưởng…” Đồng Hàn Thành còn muốn cãi lại, nhưng lại nhìn thấy sư trưởng khoát tay với anh.
“Con gái của Tư lệnh Trình có chỗ nào không xứng với cậu chứ, người ta dù sao cũng là giáo viên ở trường quân đội, là giới tri thức, Tư lệnh Trình chịu gả con gái cho cậu thì đó chính là phúc phận đã cậu đã tu luyện được.”
“Thủ trưởng, tôi không phải có ý này.” Anh bị sư trưởng hiểu lầm.
“Không có ý này là tốt rồi, chuyện này chỉ là muốn thông báo cho cậu một tiếng thôi, không được phép cãi lại nữa. Đúng rồi, nghe nói khoảng thời gian trước con gái nhà người ta gần chết đuối, hình như bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện quân khu đó, ngày mai cậu bớt chút thời gian đi thăm đi, cũng coi như đó là lần đầu tiên gặp mặt của hai người.”
“Chết đuối?” Nghe thấy từ này, Đồng Hàn Thành cảm thấy rất quái dị, nhưng lại không nói được là lạ chỗ nào.
“Thôi được rồi, đừng có đứng ở đây nữa, đi mau đi.” Đã nói xong chuyện sư trưởng liền muốn đuổi người.
“Dạ thủ trưởng.”
Ngồi ở trên xe việt dã, Đồng Hàn Thành từ từ tiêu hóa chuyện này. Kết hôn? Từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ tới chuyện này. Loại tình yêu kia anh đã sớm từ bỏ, bởi vì trong quan niệm của anh thứ kia chẳng có ý nghĩa gì, còn không bằng chạy mười kilomet việt dã còn hữu dụng hơn. Nếu tổ chức đã ra lệnh cho anh phải kết hôn, anh chỉ còn cách phục tùng, với anh mà nói dù sao cũng chẳng ảnh hưởng lớn gì cho mấy.
Nghĩ như vậy thì thoải mái hơn, đột nhiên chữ ‘chết đuối’ nhảy lên trong đầu anh. “Khưu Nhĩ.”
“Vâng.” Khưu Nhĩ đang ngồi phía trước bỗng quay đầu lại.
“Cậu giúp tôi đi điều tra tư liệu về con gái của Tư lệnh Trình đi.”
“Vâng.” Tuy là không tên không họ mà đi điều tra thì có chút khó khăn, nhưng mà mệnh lệnh của thủ trưởng anh không thể cự tuyệt.
“Đúng rồi hình như cô ấy dạy học ở trường quân đội.” Đồng Hàn Thành đột nhiên nhớ tới điểm này.
“Dạ thủ trưởng.” Phạm vi cũng đã được rút ngắn đi chút ít, vấn đề cũng dễ hơn một chút.
“Phải đưa báo cáo cho tôi trước trưa mai.”
“Dạ…” Khưu Nhĩ chảy mồ hôi, thời gian một ngày thì quá nhanh,đang tốt lành tại sao Phó sư trưởng lại muốn điều tra về một người phụ nữ chứ.