Editor: Á bì
Đỗ Tư Tuấn liền cắn lên đôi môi ướt át của cô, Trình Cốc Tâm liều mạng trốn tránh, chính là không muốn tiếp xúc với hắn. Cô lui từng bước về sau, hắn liền bước từng bước ép tới, cho đến khi đầu Trình Cốc Tâm đụng tấm ván gỗ đầu giường, rốt cuộc không có đường lui.
Đỗ Tư Tuấn cũng không giận khi thấy cô trốn hắn, hắn lại càng tuỳ hứng bám theo, coi như đang chơi trốn tìm với cô. Bởi vì hắn tin rằng hắn bỏ ra nhiều tâm tư như vậy bắt cô tới biệt thự ở ngoại ô, cô không thể trốn khỏi lòng bàn tay của hắn, hắn có đủ thời gian chậm rãi chơi đùa với cô.
Trước mặt có một khuôn mặt đầy kinh tởm làm cho cô phải trốn tránh, môi của Đỗ Tư Tuấn liền rơi trên mặt cô. Từng bước tới gần môi cô, cuối cùng cô vẫn không thể nào chống lại miệng hắn ở trên môi cô. Mặc dù lưỡi hắn cứ muốn vào, ý muốn thăm dò trong miệng cô, nhưng Trình Cốc Tâm vẫn thuỷ chung cắn chặt đôi môi.
Thấy cô vẫn kiên trì, Đỗ Tư Tuấn đành thay đổi vị trí. Trình Cốc Tâm cảm thấy tay hắn di chuyển lên ngực cô, bởi vì là mùa hè nên cô chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, chắc chắn hắn sẽ chiếm được tiện nghi.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
Đỗ Tư Tuấn không e dè xoa nắn ngực cô, cách bởi áo sơ mi đẩy áo ngực cô lên, Trình Cốc Tâm hít không khí, lưỡi của hắn thừa cơ hội đẩy mạnh vào. Lưỡi của hắn ở trong miệng cô đảo tới đảo lui, mãnh liệt kích thích ý muốn nôn mửa của cô, giống như có một trận a xít dạ dày muốn phun ra.
Bởi vì biểu hiện của cô quá khó chịu, Đỗ Tư Tuấn cũng buông môi cô ra, giơ tay lên lau nước miếng ở bên khoé môi, "Trình Cốc Tâm, cô đừng cho rằng giả bộ như vậy thì tôi sẽ bỏ qua cho cô, bộ tôi làm cho cô cảm thấy ghê tởm sao?"
"Đúng vậy, đối với một người ghê tởm như anh chẳng lẽ tôi không được phép ghét bỏ sao." Vừa rồi cô sử dụng lực rất lớn, nên giờ người cô không còn lực nữa.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
"Xâm phạm sao?" Ngược lại Đỗ Tư Tuấn cười to, "Nếu là cô tự nguyện, thì sao tôi đây cần phải xâm phạm?" Không biết hắn lấy tự tin ở đâu ra.
"Anh cột hai tay của tôi lại thì không phải là hành động xâm phạm hay sao? Muốn tôi tự nguyện, anh đừng nằm mơ giữa ban ngày!" Trình Cốc Tâm không dám tưởng tượng hắn sẽ làm gì cô.
"Được, tôi sẽ cởi trói cho cô." Ngược lại làm cho cô khó tin khi thấy hắn nghe theo lời cô.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
Hành động này làm cho cô có dự cảm không được tốt, dây thừng vì trói quá chặt làm cho tay cô có dấu, nhìn thấy như vậy Đỗ Tư Tuấn cũng chẳng thấy xấu hổ, nắm tay cô lên đưa tới bên miệng hắn thổi, biểu cảm tràn đầy thương tiếc. Cô không chút do dự nào rút tay về, hai tay chà xát lẫn nhau, câm hận nói, "Tôi không cần anh hư tình giả ý."
Đối với phản ứng cự tuyệt luôn luôn lạnh lẽo của cô, rốt cuộc Đỗ Tư Tuấn làm sao chịu được, hắn vốn có hứng thú với thân xác của cô, hắn cần gì phải nhượng bộ cô. Vì thế hắn liền túm lấy hai tay cô, áp chặt hai bên người cô, hung hăng gặm cổ cô. Trình Cốc Tâm trốn không kịp, chỉ có thể nghiêng đầu mặc hắn khi dễ.
"Giả bộ thanh cao cũng có giới hạn thôi, bằng không chớ trách tôi dùng sức mạnh." Hắn cắn từng ngụm trên cổ cô, vừa liếm lấy dấu vết hắn để lại, vừa cảnh cáo cô.
Trình Cốc Tâm tuyệt vọng nhắm mắt, thân thể của cô cũng chẳng còn chút sức nào. Sau khi nhắm mắt một lát, cô mở mắt ra thì nhìn thấy trên đầu giường có một cái máy điều khiển ti vi từ xa. Cô một bên buông lỏng cánh tay đang chống cự, để cho Đỗ Tư Tuấn từ từ thả lỏng phòng bị với cô.
Quả nhiên sau khi hai tay cô buông lỏng ra, tay hắn đang nắm chặt hai tay cô cũng được buông ra, mà đổi đến eo và ngực cô. Lúc này Trình Cốc Tâm để hắn tuỳ ý hôn liếm trên xương quai xanh của cô, chậm rãi chui vào quần áo cô làm bậy, một bên lén lút giơ tay lên, thì lấy được thứ mình muốn lấy.
Một giây sau, cô nệm vào đầu hắn một cái. Thân thể hắn chấn động dừng lại mọi động tác, Trình Cốc Tâm nghỉ rằng mình đã thành công, vừa thoát được liền chạy trốn. Bởi vì cô quá mức khẩn trương, làm cho cô rất kích động, không thể giữ được thăng bằng, thoáng cái từ trên giường ngã nhào xuống sàn nhà, chân cô vẫn còn ở trên giường.
Vì có thể chống đỡ được thân mình, cánh tay dùng lực quá mạnh, 'rắc' một tiếng, liền trật cổ tay. Nhưng cô không thể suy nghĩ nhiều vào lúc này, cô tiếp tục chống hai tay leo xuống, ngay khi cô bò được một lát, cô cảm thấy cổ chân của mình bị người ta túm lấy.
Trình Cốc Tâm liều mạng dùng sức đạp một cước, muốn thoát ra. Nếu như cơ hội duy nhất này thất bại, cô thật sự chỉ có thể bị người ta xâm phạm, cho nên cô tình nguyện bị đau đến chết.
Dù cô có dùng lực đến cỡ nào thì vẫn kém so với hắn, sau khi Đỗ Tư Tuấn bị cô nệm cho một phát, choáng váng vài giây, nhưng khôi phục lại rất nhanh. Hắn không nghĩ tới cô sẽ dùng cách này để chống lại hắn, nếu cô đã không nể mặt, thì hắn cũng chẳng cần phải thương hoa tiếc ngọc đối với cô.
Cô bị hắn từng bước túm trở lại trên giường, mắt thấy mọi thứ trước mặt lại thụt lùi, Trình Cốc Tâm cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng. Cuối cùng khi nửa người dưới của cô được kéo trở lại giường thì Đỗ Tư Tuấn dừng lại.
"Cô dám lấy cái điều khiển đập tôi?" Hắn tức giận chất vấn cô.
"Tôi chẳng những muốn dùng nó đập anh, mà còn muốn dùng nó giết anh." Cô lạnh lùng trả lời.
Vẻ ngoài bình tĩnh và thân thể không khoẻ của cô biểu hiện hoàn toàn trái ngược, cổ tay bị trật, và cẳng chân bị túm, cùng với cái bụng ẩn ẩn đau. Nhưng cô vẫn cắn răng tỏ ra bình tĩnh trước mặt hắn.
Cảm giác đau đớn dưới bụng ngày càng mãnh liệt, trán chảy đầy mồ hôi và đôi môi kiên định mím chặt, nhưng Đỗ Tư Tuấn hoàn toàn không nhìn thấy những thứ đó, cứ làm theo ý mình tiếp tục xâm lược đôi chân trắng ngần của cô.
Trình Cốc Tâm đã gần như choáng váng mà ngất đi, hình như cửa phòng bị người ta hung hăng đạp ra, hình như là có người đi vào, nhưng cô lại không thể nhìn rõ hình dáng đang lắc lư trước mặt mình. Không tới vài giây, đôi tay của Đỗ Tư Tuấn đang nắm lấy chân cô được buông ra, cô lại ngã lên đất một lần nữa, trong nháy mắt cảm giác đau đớn đánh vào thần kinh của cô.
Có phải có người tới cứu cô không, là Đồng Hàn Thành tới sao, hình như có người đang ôm lấy cô từ trên đất dậy, vòng tay ấm áp này thật mềm. Nhưng vì sao cô lại cảm thấy hình như giữa hai chân cô đang chảy một dòng chất lỏng nào đó, còn nữa, bên tai của cô rất ồn ào.
Cuối cùng, cô đã ngủ.
Khi Trình Cốc Tâm tỉnh lại phát hiện cô đang nằm trên giường bệnh, trên mu bàn tay còn có ống tiêm, người ngồi trước giường cô chính là Đồng Hàn Thành.
"Dậy rồi à, em có khoẻ không?" Đồng Hàn Thành hỏi cô, biểu cảm rất nặng nề.
"Dạ." Cô nhớ lại, hình như trước đó cô bị Đỗ Tư Tuấn bắt đi, nhưng hắn vẫn chưa có được cô. Vì để thoát khỏi hắn, cô đã bị quăng ngã hai lần, thật sự đau quá. Ngay khi cô rất tuyệt vọng, cô đã chờ được Đồng Hàn Thành tới cứu cô. Bây giờ hình như dưới bụng cô vẫn còn rất đau, tình trạng kỳ lạ này rất giống với lúc cô có (cái này là có kinh nguyệt đấy), "Đồng Hàn Thành, em làm sao vậy?"
Khi muốn nói chuyện, cô mới phát hiện cô không có sức, hơi dùng sức thì bụng rất đau, cổ họng cũng rất khàn.
"Em...cần phải nghỉ ngơi cho tốt." Anh muốn nói lại thôi, cái nhíu mày của anh đã bị cô thấy.
Cô cảm thấy anh đang giấu cô chuyện gì đó, không phải anh đang huấn luyện ở trong quân đội sao, hơn hai tuần đã không gọi điện cho cô, sao bây giờ lại có thời gian ngồi ở đây với cô, càng nghĩ càng sợ, giọng nói của cô hơi lớn hỏi anh, "Rốt cuộc thì em bị làm sao vậy?"
Đồng Hàn Thành trầm mặt thật lâu, cuối cùng mới mở miệng, "Đứa nhỏ trong bụng em đã không còn."
Tin tức này giống như sấm chớp giữa trời quang, nện thẳng vào đầu óc của Trình Cốc Tâm, đứa nhỏ? Không còn? Cô hoàn toàn không biết bản thân mình mang thai, làm sao mà có đứa nhỏ chứ? Cho nên lúc cô ngã từ trên giường, đụng vào bụng, còn bị Đỗ Tư Tuấn quăng qua quăng lại ở trên giường mà hư thai? Còn nữa, bây giờ bụng cô thật sự rất đau là vì nguyên nhân này? Lúc này đầu óc cô rất mờ mịt hỏi, "Em...em làm sao lại có thai?"
"Ừ...hẳn là lần trước lúc em tới quân khu." Lúc anh nghe bác sĩ nói cô có thai, anh đã kích động vui mừng như thế nào, nhưng sau đó anh lại bị nói đứa nhỏ đã không còn, đối với anh mà nói nó chính là đả kích rất nghiêm trọng. Anh không có ghét bỏ chuyện có con, cũng giống như anh ngăn không cho Trình Cốc Tâm uống thuốc tránh thai vậy. Đối với chuyện này anh vẫn luôn giữ thái độ thuận theo tự nhiên.
"Nhưng không phải lần đó anh nói là không bắn vào sao?" Cô không chút nào nghĩ tới chuyện ngày hôm đó, nhưng dựa theo tính toán thời gian thì cũng chỉ có thể xảy ra vào thời gian đó thôi.
Đồng Hàn Thành khó nhịn ho hai tiếng, "Xin lỗi, anh lừa em."
Chuyện lừa cô vốn là vô ý, anh chỉ là không thích nhìn thấy bộ dáng không muốn có thai của cô. Hơn nữa lần đó anh bắn cũng không có bắn vào sâu, tỉ lệ cô mang thai cũng rất là nhỏ. Chỉ có thể nói tất cả mọi chuyện thật sự rất khéo.
Bất kể là sinh lý hay tâm lý, bọn họ đều quá yếu đuối không chịu nổi trận đả kích này. Sau khi cô phát hiện cô đã yêu anh thì anh lại lừa gạt cô. Sự lừa gạt của anh đã tạo ra một sinh mệnh không nên tồn tại, cảm giác vô cùng thất vọng, cô lạnh lùng chất vấn, "Vì sao anh lại làm như vậy? Anh biết rõ bây giờ em còn chưa muốn có thai mà."
"Là không nghĩ tới hay là không muốn có thai con anh." Đột nhiên Đồng Hàn Thành hỏi vặn lại, hình ảnh lúc anh muốn chạy vọt vào phòng bệnh lại hiện lên trong đầu anh.
"Anh có ý gì?" Giọng nói lạnh lùng của anh làm cho cô ngẩn ra.
Cô không có phủ nhận làm cho tâm của Đồng Hàn Thành rớt xuống đáy vực, anh miễn cưỡng nghiêm nghị nói, "Đây không phải là đang hỏi em sao?"
Mặc dù không biết tại sao anh lại nói mấy lời này với cô, nhưng ý của anh là đang nói cô đang bắt cá hai tay, thà rằng mang thai con người khác chứ không muốn mang thai con anh. Trình Cốc Tâm có thể chịu được sự lừa dối của anh, nhưng tuyệt đối không chịu được chuyện anh nói xấu cô, "Đồng Hàn Thành, bây giờ em không muốn nhìn thấy anh, anh trở về quân đội đi, tiếp tục chuyện huấn luyện của anh đi."
"Được." Bởi vì đang trong cơn nóng giận, nghe thấy cô nói như vậy, Đồng Hàn Thành cũng không muốn đi dỗ cô, ngang ngạnh thản nhiên rời khỏi đó.
Thấy bóng lưng của anh tông cửa đi ra, trong nội tâm của Trình Cốc Tâm không hiểu sao cảm thấy chua xót không nói được. Cho nên, đây chẳng lẽ là ông trời đang trừng phạt cô sao? Cho cô có cơ hội trùng sinh, cũng cho cô có một người chồng thật sự. Ngay từ đầu cô không có quý trọng nó thật tốt, sau khi cô giác ngộ được, thì gặp phải chuyện gần như tuyệt vọng này. Nhưng ngay khi cô được cứu sống, cô vẫn cảm thấy ông trời vẫn đang chiếu cố cô. Mà bây giờ, hạnh phúc lần thứ hai đang lặng lẽ chạy tới tay lại ra đi lần nữa.
Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, loáng thoáng có thể thấy nước mắt trong suốt. Cô hi vọng bao nhiêu giờ tất cả chỉ là công dã tràng, cô vẫn là người vô lo vô nghĩ như vậy, một Dung Huỷ San rất đơn giản.