Hôn Nhân Chớp Nhoáng: Quấn Quýt Chồng Yêu

Chương 89



Hứa Nhược Thần không trực tiếp trả lời cô mà mỉm cười nói: “Mối quan hệ giữa tôi và Tần Như Thâm cũng xem như không tồi.”
Điều này có nghĩa là anh ta đã gián tiếp thừa nhận.
Hoa Hiểu Bồng cảm thấy rất kinh ngạc: “Cậu Hứa, năng lực của anh thật sự vượt xa tưởng tượng của tôi đấy.”
“Từ trước đến giờ người như tôi luôn có thể lên núi đao xuống biển lửa vì bạn bè, không hề ngần ngại gì cả.” Hứa Nhược Thần nở một nụ cười quyến rũ, đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.
Hoa Hiểu Bồng cũng cười lên, ở Long Thành, người mà cô đồng ý tin tưởng nhất chính là anh ta.
“Tôi biết anh đối xử rất tốt với tôi, nhưng mà tôi không muốn liên lụy đến anh, lỡ như để cho Lục Cẩm San biết được thì chắc hẳn sẽ gây chuyện với anh đấy.”
Hứa Nhược Thần lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi cũng không đến mức sợ một bình hoa di động đâu.”
Trong lòng Hoa Hiểu Bồng thầm thở dài một cái.
Lục Cẩm San không chỉ là một bình hoa di động, rất có khả năng làm mưa làm gió đấy, bây giờ cô ta còn hợp sức với Hoa Mộng Lê để cùng nhau đối phó với cô, cũng không biết sẽ diễn ra bao nhiêu vở kịch rắc rối nữa đây.
“Tôi thật sự hy vọng chị ta có thể dừng lại một chút, tập trung tinh thần vào anh rể, đừng ảo tưởng tôi thành tình địch của chị ta mà bới lông tìm vết ở khắp nơi nữa.”

“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, có tôi ở đây, cô không cần phải lo lắng về điều gì cả.” Giọng điệu trầm thấp của Hứa Nhược Thần tràn ngập sự an ủi khiến cô cảm thấy không chỉ có bản thân đơn thương độc mã chiến đấu, vẫn có người có thể cho cô tin tưởng, cho cô dựa dẫm.
Ngày hôm sau, Lục Cẩm San vừa trở về đã khóc lóc ầm ĩ ở trước mặt bà Lục.
Tần Như Thâm yêu cầu hủy bỏ hôn ước, không muốn kết hôn với cô ta nữa.
Bà Lục cực kỳ sợ hãi, bà ta biết ngay lần trước khi Tần Như Thâm dẫn theo một người phụ nữ đến đây chính là một ngòi nổ rồi.
Sự nhẫn nhịn của Tần Như Thâm đã vượt quá giới hạn rồi.
Ngày hôm nay Lục Vũ Hàm có bữa tiệc ở bên ngoài, bà ta phải giải quyết êm xuôi chuyện này trước khi Lục Vũ Hàm biết, nếu không thì hôn sự này sẽ không thể thực hiện được rồi.
Bà ta nhanh chóng kêu người đến đón Tần Như Thâm, bảo anh ấy đến nhà ăn cơm.
Hoa Hiểu Bồng tan làm về nhà, cô vừa mới đi đến trước cửa thì đã bị Lục Cẩm San chặn đường: “Đứa đê tiện không biết xấu hổ nhà cô, đứa nghèo nàn hèn hạ này, đều do cô làm hại, cô cút khỏi đây cho tôi, cút ra khỏi nhà họ Lục cho tôi, tôi không cho phép cô bước vào đây.”
Hoa Hiểu Bồng căn bản không biết mình đã làm sai chuyện gì, lại chọc cô ta nổi trận lôi đình, dường như cô ta một ngày không cãi nhau vài trận với cô thì trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu vậy.
“Tôi vừa mới trở về, hình như vẫn chưa đụng chạm gì đến chị hai nhỉ?”
“Đều do cô vừa gặp mặt đã tán tỉnh Tần Như Thâm mới làm hại anh ấy cãi nhau với tôi.

Cô còn gây chia rẽ ở trước mặt bố tôi khiến ông ấy đóng băng tiền tiêu vặt của tôi, tịch thu quần áo của tôi, khiến tôi không có cách nào ăn mặc đẹp đẽ, Như Thâm đã ghét bỏ tôi nên mới hủy bỏ hôn ước với tôi.” Lục Cẩm San vừa nói vừa nhào tới đánh về phía Hoa Hiểu Bồng.
Cô dùng hết sức đẩy cô ta ra: “Lục Cẩm San, tôi nói cho chị biết, sự nhẫn nhịn của một người là có giới hạn đấy, chị đừng có ăn hϊếp người quá đáng.”
Lục Cẩm San nghiến răng nghiến lợi, cô ta cực kỳ muốn lấy dao rạch nát gương mặt của Hoa Hiểu Bồng, để xem cô còn tán tỉnh đàn ông bằng cách nào nữa.

Nhưng mà cô ta không dám, cô ta vẫn còn sợ lời cảnh cáo của Lục Cẩn Ngôn.
Một khi anh nổi giận thì căn bản sẽ không để cô ta vào trong mắt, lần trước đã làm phỏng chân cô ta, lần sau còn có thể tạt axit đấy.
Điều mà cô ta có thể làm chính là nhào tới tiếp tục cấu véo cô, đánh cô: “Tôi cứ muốn ăn hϊếp cô đấy, ai bảo cô cứ mặt dày mày dạn ở lại nhà họ Lục không chịu đi hả, cô chỉ là một đứa thế thân, người nên gả cho Cẩn Ngôn là Hoa Mộng Lê chứ không phải cô.

Một đứa nghèo kiết xác như cô chỉ biết làm mất mặt nhà họ Lục chúng tôi, tôi nói cho cô biết, mỗi ngày nhìn thấy cô đều khiến tôi không thể nuốt trôi cơm.
Hoa Hiểu Bồng lại đẩy cô ta ra và nói: “Lục Cẩm San, nếu như chị còn nổi điên nữa thì tôi sẽ đánh trả đấy.”

“Cô dám à!” Lục Cẩm San khẽ quát lên một tiếng, ở trong mắt cô ta, cô chỉ là một con côn trùng, là một con gián.

Cô ta muốn giẫm đạp như thế nào thì giẫm đạp như thế đó, muốn bóp như thế nào thì bóp như thế đó.
Gương mặt của Hoa Hiểu Bồng tràn ngập sự tức giận.
Chuyện này còn có thể nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa chứ!
“Lục Cẩm San, tôi nhịn chị không có nghĩa là tôi sợ chị đâu đấy!”
Cô siết chặt nắm đấm, chỉ cần Lục Cẩm San chạm vào cô một lần nữa thì cô sẽ đấm cô ta ngay lập tức.
Bà Lục nhìn ra Hoa Hiểu Bồng đã cực kỳ tức giận rồi, con thỏ nóng lên cũng biết cắn người.
Bà ta bước tới ngăn cản hai người bọn họ, kẻo con gái mình bị cô đánh bị thương.
“Được rồi, Hiểu Bồng, hôm nay tâm trạng của Cẩm San không được tốt lắm, khó tránh khỏi cảm xúc trở nên kích động.

Cô khoan hãy vào trong nhà, ra ngoài đi dạo một chút đi, chờ muộn một chút rồi mới về nhà.”
Bảo cô ra ngoài là cách xử lý tốt nhất, con gái mình vừa nhìn thấy cô liền không thể khống chế cảm xúc, đến lúc đó lại chọc Tần Như Thâm không vui, cảm thấy tính tình của cô ta không tốt, vậy thì không còn cách nào bàn về chuyện hôn sự nữa.
Hoa Hiểu Bồng âm thầm thở dài một cái, cô không nói lời nào mà xoay người đi ra ngoài.
Cô không biết bản thân có thể đi đến nơi nào nữa.
Cả Long Thành rộng lớn như vậy nhưng mà căn bản không có chốn dung thân cho cô.
Ở trong mắt bà Lục, Lục Cẩn Ngôn và Lục Cẩm San, cô chính là một đứa ăn mày, sinh sống dựa vào bố thí của bọn họ.
Những tia sáng hoàng hôn cuối cùng đã lặn xuống, cô đi ra ngoài hướng về phía mặt trời lặn, giống như một con chó lang thang không có nhà để về.
Xung quanh yên lặng đến như vậy, dường như cả thế giới chỉ còn lại một mình cô vậy.
Bên ngoài cánh cổng sắt có một băng ghế dài, cô ngồi xuống và chờ đợi ở nơi đó.


Đi ra ngoài một chuyến quá phiền phức rồi, cô cũng không có nơi để đi, không bằng ngồi ở nơi này, còn có thể tiết kiệm tiền xe.
Chiếc xe của Tần Như Thâm lái đến đây, anh ấy lập tức nhìn thấy bóng người gầy yếu đang ngồi trên ghế.
Anh ấy nhanh chóng dừng xe lại, mở cửa xe bước ra.
“Hiểu Bồng, cô ở nơi này làm gì, sao lại không vào nhà?”
Hoa Hiểu Bồng không ngờ bản thân sẽ bị anh ấy nhìn thấy, cô hơi mất tự nhiên nói: “Tôi…… Tôi ở nơi này chờ Cẩn Ngôn, anh ta vẫn chưa trở về.”
Anh ấy hơi sửng sốt: “Hai người đã cãi nhau à?”
“Không có.” Cô lắc đầu.
“Vậy thì tại sao cô phải chờ ở nơi này mà không vào trong nhà chờ chứ?” Anh ấy nhíu mày lại, trực giác nói với anh ấy rằng cô không nói sự thật.
Cô nhếch khóe miệng lên, muốn nở một nụ cười nhẹ nhàng thoải mái với anh, thế nhưng nụ cười còn chưa hoàn chỉnh đã biến mất rồi, giống như bị cơn gió đêm thổi tan đi vậy.
Biểu cảm kỳ lạ này đã bị anh ấy thu vào trong đáy mắt, trái tim của anh ấy nhói lên một cái: “Hiểu Bồng, trời đã tối rồi, một mình cô ở ngoài đây không tốt, cô vào nhà với tôi đi, có chuyện gì thì tôi có thể giải quyết giúp cô.”
“Tôi không sao, anh rể à, anh mau vào trong đi, bà Lục và chị hai đang ở trong nhà chờ anh đấy, anh không cần lo cho tôi.” Cô rũ đôi mắt xuống, hàng lông mi dày tạo nên hai bóng râm đầy bi thương dưới làn da trắng nõn của cô.
Cơ thể gầy nhom của cô trông có vẻ yếu ớt đến như vậy, cả người nhỏ bé ẩn giấu trong bóng tối như chỉ cần một cơn gió thổi tới là có thể cuốn bay đi.
Trái tim của Tần Như Thâm cảm thấy hơi đau nhói, anh ấy có một loại xúc động muốn ôm cô vào trong lòng, che chở cho cô, mang đến sự ấm áp cho cô, không để cho cô ở lại một mình cô đơn đến như vậy.
Thế nhưng anh ấy không thể làm vậy.
Cô là vợ của Lục Cẩn Ngôn.
“Tôi không đi vào nữa, vốn dĩ tôi cũng không muốn vào trong đó, vừa nhìn thấy cô chủ ngang ngược kia đã cảm thấy bực bội.”
“Không được, anh phải vào trong đó, nếu không thì tôi sẽ rời đi đấy.” Cô nói với vẻ mặt cố chấp, đứng dậy đi ra ngoài, cô không muốn tiếp xúc với anh ấy một chút nào nữa..


Bình Luận (0)
Comment