Hôn Nhân Chữa Lành Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 38

Hai má Từ Hi Nhiễm đỏ bừng, lúc trước Từ Hi Nhiễm nói muốn có con muộn một chút, Tưởng Dư Hoài đồng ý, nhìn có vẻ anh cũng không có hứng thú với trẻ con lắm. Nhưng hôm nay đột nhiên anh lại hỏi trực tiếp cô có muốn chuẩn bị mang thai không, Từ Hi Nhiễm cắn cắn môi rồi nói: “Anh Dư Hoài muốn có con?”

“Quyền lựa chọn ở em, không phải anh.”

Từ Hi Nhiễm im lặng một lúc nói: “Cho em thêm chút thời gian, em muốn công việc của em ổn định đã.”

Tưởng Dư Hoài gật đầu nói: “Thời gian không còn sớm nữa, em đi nghỉ ngơi trước đi, anh còn bận việc một lúc đã.”

Tưởng Tri Thu tức giận đẩy cửa vào phòng làm việc của Thẩm Vân Kiêu, lúc đi vào thì thấy anh ta đang ngồi trước bàn cờ chơi một mình. Tưởng Tri Thu đi vào không thèm gõ cửa mà anh ta cũng chẳng tức giận, chỉ cầm quân cờ chậm rãi thả xuống.

Tưởng Tri Thu kiềm chế lửa giận hỏi anh ta: “Đây chính là kế hoạch của anh?”

“Anh có biết là lúc bài binh bố trận, tức giận là điều cấm kỵ không?”

“Bây giờ tôi đang thảo luận với anh về cách bài binh bố trận à?”

“Thương trường như chiến trường.” Thẩm Vân Kiêu nghiêng người liếc anh ta một cái: “Hơn nữa, Tưởng Dư Hoài chết, chẳng phải càng tốt à?”

“Tôi nói với anh là muốn anh ta chết à?”

“Chẳng phải cậu ta là đối thủ của anh sao? Cậu ta chết, tất cả của nhà họ Tưởng chính là của anh rồi.”

“Anh ta đúng là đối thủ của tôi, nhưng anh ta cũng là người nhà của tôi, trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ hãm hại tính mạng của anh ta, lòng dạ của anh ác độc quá rồi đó.”

Thẩm Vân Kiêu cười không nói.

“Hôm nay tôi đến là muốn nói với anh, tôi sẽ không hợp tác với anh nữa.”

Tưởng Tri Thu nói xong lời này thì rời đi luôn, cửa phòng làm việc bị đóng sập một tiếng. Thẩm Vân Kiêu không hề tức giận, vẻ mặt cũng không có chút thay đổi nào, tiếp tục chậm rãi đặt quân cờ trong tay xuống.

Xem ra quân cờ Tưởng Tri Thu này đúng thực là khó giải quyết, tuỳ tiện thử một chút là lộ ra luôn. Anh ta cũng chưa từng nghĩ đến muốn lấy mạng của ai, càng đừng nói là có đối thủ như Tưởng Dư Hoài ngược lại khiến anh ta cảm thấy đời người càng thêm thú vị. Gầm sân khấu đó đúng là anh ta bảo người xử lý, tuy không phải muốn mạng người nhưng sân khấu sẽ bị sụp là thật, một khi sân khấu bị sụp, chắc chắn Tưởng Dư Hoài sẽ điều tra đến Tưởng Tri Thu. Tưởng Dư Hoài biết Tưởng Tri Thu âm mưu hãm hại anh ta, đoán chừng sẽ không mềm lòng, Tưởng Tri Thu biết bản thân không có đường lùi, chỉ có thể theo anh ta, nhưng đáng tiếc…

Cô vợ đó của Tưởng Dư Hoài thật sự vô cùng ngu ngốc, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của anh ta, trước khi Tưởng Tri Thu bị phát hiện đã kịp thời cứu chữa, Tưởng Dư Hoài không có chứng cứ xác thực, chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt, suy cho cùng người ta cũng là anh em, một giọt máu đào hơn ao nước lã.

Nhưng kết cục cũng không phải hỏng hết, chí ít anh ta biết quân cờ Tưởng Tri Thu này không có giá trị gì, không thể lấy ra để đối phó Tưởng Dư Hoài.

*

Tình huống của Triệu Niệm Gia thực sự khá nghiêm trọng, tế bào bạch cầu của cô ta bị suy giảm nghiêm trọng, lúc đó Từ Hi Nhiễm vừa quay lại phòng tiệc của lễ kỷ niệm không lâu thì Trình Vân Khải nhận được điện thoại của cô ta, trong điện thoại Triệu Niệm Gia khóc rất nhiều. Triệu Niệm Gia nói với anh ta, cô ta cảm thấy sức khỏe không ổn, đến bệnh viện kiểm tra thì tế bào bạch cầu giảm nghiêm trọng, bác sĩ chẩn đoán bước đầu là bệnh liên quan về máu, trước tiên sẽ tiêm cho cô ta một mũi để gia tăng bạch cầu, nếu như ngày hôm sau vẫn chưa hồi phục lại bình thường thì sẽ phải làm xét nghiệm tuỷ sống.

Triệu Niệm Gia khóc xin anh ta ở bên cạnh cô ta, cô ta nói sợ không gặp được mặt anh ta lần cuối, lúc đó Trình Vân Khải cũng do dự nhưng anh ta sợ Triệu Niệm Gia mắc bệnh nan y thật, tốt xấu gì cũng đã từng yêu nhau, nói thế nào cũng là một sinh mạng.

Đúng lúc địa điểm tổ chức lễ kỷ niệm của Thiên Hành cách sân bay không xa, anh ta lập tức lái xe đi đến sân bay mua vé, lên máy bay tắt máy, vội vàng đến bệnh viện chỗ Triệu Niệm Gia đang nằm. Triệu Niệm Gia mất hết tinh thần, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt gầy gò, nhìn ra được gần đây cô ta sống không được tốt.

Lúc đó anh ta lo lắng Triệu Niệm Gia thật sự mắc bệnh nan y thế nên vội vàng chạy qua, anh ta không biết anh ta rời đi đã gây ra phiền phức gì cho Từ Hi Nhiễm.

Buổi tối Trình Vân Khải thuê phòng ở khách sạn gần bệnh viện. Triệu Niệm Gia muốn anh ta ở lại bệnh viện nhưng anh ta từ chối, đã chia tay rồi, anh ta vì tình cảm mà đến thăm nhưng vẫn nên duy trì một khoảng cách nhất định.

Sáng ngày hôm sau anh ta vội vàng đến bệnh viện, đúng lúc có kết quả của bệnh viện, Triệu Niệm Gia bị nhiễm trùng*, bạch cầu đã tăng trở lại, không cần phải lấy tuỷ, Trình Vân Khải cũng thở phào nhẹ nhõm.

*Nhiễm trùng: Nhiễm trùng (tiếng Anh: Infection) đề cập đến các mầm bệnh xâm nhập vào các mô của sinh vật và bắt đầu nhân lên, cũng như phản ứng của các mô chủ với các mầm bệnh này và việc sản xuất độc tố của mầm bệnh. Bệnh truyền nhiễm (còn gọi là ransmissible disease, hoặc communicable disease) là bệnh do nhiễm trùng gây ra.

“Nếu như em không có việc gì thì anh đi trước đây.” Trình Vân Khải đứng trước giường bệnh của Triệu Niệm Gia nói một câu.

Triệu Niệm Gia vội vàng kéo cổ tay anh ta nói: “Trong lòng anh còn có em đúng không? Nếu không, anh đã không từ nơi xa như thế chạy đến thăm em rồi.”

“Chuyện này chẳng liên quan gì đến chuyện trong lòng anh có em, đổi lại là bạn bè khác của anh, nếu như bọn họ xảy ra chuyện như thế anh cũng sẽ vội vàng chạy đến.”

Hai mắt Triệu Niệm Gia đỏ ửng: “Anh Khải, chúng ta thật sự không có khả năng à?”

“Đã chia tay rồi còn có khả năng gì? Đây là lần cuối cùng, anh nể tình chúng ta từng yêu nhau, lần sau anh sẽ không đến nữa.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Trình Vân Khải rút tay khỏi tay cô ta.

“Trình Vân Khải.” Triệu Niệm Gia lại gọi anh ta lần nữa.

“Còn có chuyện gì à?”

“Anh và Từ Hi Nhiễm đang ở bên nhau à?”

“Cô ấy đã kết hôn rồi, sao anh với cô ấy có thể ở bên nhau được?”

“Anh làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Hoặc là anh hoàn toàn buông bỏ cô ấy làm lại cuộc đời anh, hoặc là anh đi cướp cô ấy quay về, anh vừa không buông bỏ được cô ấy lại vừa không dám cướp cô ấy về, anh như vậy thì ra cái gì chứ?”

Trình Vân Khải sửng sốt một lúc, anh ta nói: “Em thì hiểu cái gì?”

Nói là như thế nhưng trên đường về, lời của Triệu Niệm Gia vẫn quanh quẩn trong đầu của Trình Vân Khải.

Hoặc là hoàn toàn buông bỏ cô ấy bắt đầu cuộc sống mới, hoặc là đi cướp cô ấy về, anh vừa không buông bỏ cô ấy được lại vừa không dám đi cướp, anh như thế thì ra cái gì?

Muốn đi cướp cô ấy về à? Nhưng cô ấy đã kết hôn rồi, chẳng phải anh ghét nhất kẻ phá hoại gia đình người khác sao? Nhưng cô ấy cũng đâu có yêu Tưởng Dư Hoài? Cô còn chẳng quan tâm đến việc anh ta kết hôn với cô chỉ bởi vì cô giống mối tình đầu, thế thì cô ấy để ý đến Tưởng Dư Hoài chắc? Càng đừng nói cô ấy và anh ta cũng chưa có con.

Hoặc là hoàn toàn buông bỏ cô ấy, hoặc là cướp cô ấy về, hoàn toàn buông bỏ cô ấy sao? Anh không buông bỏ được!

Lúc Từ Hi Nhiễm nhận được điện thoại của Trình Vân Khải thì đúng lúc cô tan làm.

“Em đang ở đâu?”

“Đang ở công ty chứ còn ở đâu?”

“Anh đang ở bên dưới công ty em, anh đợi em tan làm.”

Từ Hi Nhiễm còn chưa kịp nói lời từ chối Trình Vân Khải đã cúp máy. Sau khi Từ Hi Nhiễm tan làm đi ra khỏi công ty, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đó của Trình Vân Khải đỗ trước cửa công ty.

Trình Vân Khải từ trong xe đi ra, đối với ánh mắt lạnh lùng đó của Từ Hi Nhiễm, Trình Vân Khải đoán cô vẫn còn đang tức giận chuyện hôm qua, trong lòng anh ta hổ thẹn nói: “Chuyện hôm qua anh rất xin lỗi, sau khi anh đi đã xảy ra chuyện gì? Hôm qua có việc nên anh cũng không hỏi nhiều, em nói anh khiến em mất mặt là có ý gì?”

“Tạm thời tôi không muốn nói chuyện với anh, làm phiền anh trong thời gian này đừng đến tìm tôi.”

Từ Hi Nhiễm muốn vòng qua anh ta rời đi, cổ tay lại bị anh tay bắt lấy. Trình Vân Khải: “Là anh sai, là do anh không tốt, anh sẽ cố gắng hết sức bù đắp được không?”

Từ Hi Nhiễm kinh ngạc nhìn anh ta, từ nhỏ đến lớn Trình Vân Khải luôn là người kiêu ngạo, rất hiếm khi thấy anh ta nhận sai với ai đó, hơn nữa còn là dùng giọng điệu ăn nói khép nép như thế.

Nhưng Từ Hi Nhiễm thật sự không muốn nói nhiều với anh ta.

Từ Hi Nhiễm giật tay anh ta ra định rời đi, Trình Vân Khải lại đi lên trước ngăn cản, anh ta nói: “Anh có mấy lời muốn nói với em.”

Hai tay Từ Hi Nhiễm khoanh trước ngực, dáng vẻ không muốn nói chuyện: “Anh muốn nói gì?”

Trình Vân Khải đã chuẩn bị rất lâu trước khi đến, nhưng lúc thật sự phải nói thì mẹ nó anh ta lại căng thẳng mới chết chứ. Anh ta nắm chặt nắm tay rồi lại buông lỏng, cứ như thế mấy lần sau đó mới nói: “Anh… Anh rất xin lỗi, cho dù là chuyện tối qua hay là chuyện lúc trước, anh thật sự rất xin lỗi em. Hi Nhiễm, em cho anh một cơ hội để anh phù đắp được không?”

Từ Hi Nhiễm nhìn thấy sự căng thẳng và ý cầu xin trên mặt anh ta, thậm chí còn có một loại… dịu dàng… Trình Vân Khải giống như con thú hoang nhỏ, rất khó có người thuần phục được anh ta, thế nên anh ta đột nhiên lại dịu dàng trước mặt cô khiến cho Từ Hi Nhiễm không kịp thích ứng, cô cảm thấy da gà nổi đầy người.

“Trình Vân Khải, anh làm sao thế?”

Trình Vân Khải hít sâu một hơi, yết hầu bởi vì căng thẳng mà di chuyển lên xuống, mấy lời đó đã chạy trong đầu anh ta vô số lần, nhưng không biết vì sao, khi đối mặt với cô lại không thể nào nói ra miệng. Liệu còn kịp không? Anh ta còn có thể cướp cô về không? Anh ta nhớ đến cô vì Tưởng Dư Hoài mà tát anh ta một cái, nhớ đến cô vì Tưởng Dư Hoài thậm chí suýt chút nữa còn tuyệt giao với anh ta.

Bây giờ anh ta nói mấy lời này còn có tác dụng à?

Hay là không quan tâm gì cả, cứ thử một chút?

Cô luôn cho rằng anh không thích cô, nếu như cô biết anh thích cô, có phải mọi chuyện sẽ khác không?

Trình Vân Khải hiểu rõ, thật ra phần thắng của anh ta không lớn, nhưng anh ta vẫn muốn cược.

Không biết có phải là bởi vì quá căng thẳng không, đầu óc anh ta quay cuồng, trước giờ Trình Vân Khải chưa từng cảm thấy làm việc gì lại khó khăn như thế, anh ta đứng trước mặt Từ Hi Nhiễm, đối mặt với điều mà anh ta sắp nói.



Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng anh ta cũng mở miệng: “Hi Nhiễm, quay về bên anh được không? Anh biết lúc trước là anh làm sai, anh cho rằng anh không thích em, anh cho rằng người anh thích là kiểu nữ sinh giống như Triệu Niệm Gia vậy, nhưng thật ra sau khi anh tiếp xúc với kiểu con gái mà anh cho rằng mình thích đó anh mới biết, hoá ra kiểu con gái như thế căn bản không thích hợp với anh, anh mới từ từ hiểu rõ lòng anh. Hi Nhiễm, anh thích em, trên thế giới này người thích hợp với anh nhất chỉ có em mà thôi.”

Lời này không chút nghi ngờ gì đã khiến cho Từ Hi Nhiễm kinh ngạc. Trình Vân Khải nói với cô cái gì? Thích cô?

Từ Hi Nhiễm đã từng tưởng tượng rằng có một ngày Trình Vân Khải nói thích cô, lúc đó chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho tâm trạng của cô kích động rất lâu. Nhưng cô không ngờ rằng, lúc Trình Vân Khải thật sự nói ra lời thích với cô thì cô lại có cảm giác này, căn bản không có kiểu cảm xúc dâng trào, con nai nhỏ chạy loạn, cô chỉ cảm thấy kinh ngạc, ngoài kinh ngạc ra thậm chí còn hơi kháng cự.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mà Trình Vân Khải nói chân thành như thế, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thấy Trình Vân Khải nghiêm túc như vậy.

Từ Hi Nhiễm đơ ra một lúc mới phản ứng lại, cô nói: “Anh… Anh bị rối loạn thần kinh à? Anh phát điên cái gì thế?”

“Anh không phát điên, Hi Nhiễm, anh nói đều là thật lòng.”

“Anh quên là tôi đã kết hôn rồi à?”

“Nhưng chẳng phải em không hề thích anh ta sao? Em biết rõ anh ta chỉ coi em là thế thân mà em cũng chẳng hề để ý, nếu như em thích anh ta thì em sẽ như vậy à?”

Quả thật Từ Hi Nhiễm vẫn đang kinh ngạc, cô định phản bác, ai nói với anh là tôi không thích anh ấy thì nghe thấy Trình Vân Khải nói: “Quay về bên anh có được không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”

Từ Hi Nhiễm không trả lời, bởi vì ánh mắt cô vô tình lướt sang bên cạnh, liếc thấy bóng dáng quen thuộc, cô chợt quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Dư Hoài đứng cách đó không xa, anh đứng ở trước xe, hai tay đút túi nhìn về phía bọn họ, không biết anh đã đứng đó bao lâu rồi.

Trình Vân Khải nhìn theo ánh mắt của Từ Hi Nhiễm, tất nhiên anh ta cũng nhìn thấy Tưởng Dư Hoài. Anh ta vô thức kéo Từ Hi Nhiễm ra sau anh ta, đang định nói thì bất ngờ Từ Hi Nhiễm đang ở sau lưng anh ta đột nhiên lại chạy về phía Tưởng Dư Hoài.

“Anh Dư Hoài, anh đến đón em à?”

Tưởng Hoài không nhìn bên này nữa mà nói: “Đi thôi.”

Vẻ mặt anh bình tĩnh, không hề có phản ứng gì với những lời vừa nghe được của hai người, mà biểu hiện như vậy của anh trong mặt Trình Vân Khải càng khiến cho anh ta cảm thấy Tưởng Dư Hoài không thèm chấp anh ta.

Nói thật, Trình Vân Khải đã không ưa Tưởng Dư Hoài từ lâu, lúc trước luôn nhẫn nhịn chỉ bởi vì không muốn chấm dứt với Từ Hi Nhiễm đúng như ý của Tưởng Dư Hoài, nhưng vừa rồi, anh ta dùng hết vốn liếng muốn cược một ván, anh ta vốn nghĩ tất cả mọi chuyện sẽ khác nếu Từ Hi Nhiễm biết anh ta thích cô, nhưng thái độ của Từ Hi Nhiễm vẫn quá lạnh nhạt.

Nội tâm anh ta thất vọng, đến nỗi nhìn thấy Tưởng Dư Hoài đi về phía này, trong lòng anh ta càng căm tức hơn, thậm chí trong tim còn mơ hồ nảy sinh ra sự đố kỵ. Nhất định không cho Tưởng Dư Hoài được thoải mái, có như vậy mới khiến anh ta cảm thấy cân bằng.

Thế nên Trình Vân Khải trực tiếp nói với anh: “Tưởng Dư Hoài, Từ Hi Nhiễm không hề thích anh, tôi khuyên anh nên buông tay cô ấy.”

Nghe thấy lời này, động tác xoay người của Tưởng Dư Hoài bỗng dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn về hướng của Trình Vân Khải, tia lạnh lùng không chút che giấu trong đáy mắt.

Trình Vân Khải lại nói: “Tôi biết hai người vẫn chưa chung phòng, tôi hiểu rất rõ cô ấy, người cô ấy không thích, cô ấy sẽ không để cho người ta chạm vào.”

Tưởng Dư Hoài nhìn về phía Từ Hi Nhiễm hỏi: “Em nói với anh ta chúng ta chưa chung phòng?”

Từ Hi Nhiễm vội vàng nói: “Đương nhiên không phải.” Nói xong cô lườm Trình Vân Khải: “Anh nói linh tinh cái gì thế?”

Tưởng Dư Hoài cũng không nói nhiều, bước lên xe trước, Từ Hi Nhiễm vội vàng theo sau, sau khi lên xe thì vội giải thích với anh: “Em không biết vì sao anh ta lại nói như thế, chuyện riêng giữa hai ta em chưa từng nói với anh ta. Em cũng không biết vì sao Trình Vân Khải lại đột nhiên phát điên, anh đừng nghe mấy lời đó của anh ta.”

Vẻ mặt Tưởng Dư Hoài lạnh lùng: “Em bảo anh đừng nghe mấy lời đó của anh ta, thế em nói xem anh ta nói là thật? Anh ta nói em không thích anh, anh ta bên em từ nhỏ đến lớn, là người hiểu rõ em nhất, anh ta nói với anh, những lời anh ta nói này là những gì em nghĩ?”

Từ Hi Nhiễm biết anh tức giận, cô cũng có thể hiểu được, nghe mấy lời đó của Trình Vân Khải, đổi lại là người khác thì sẽ tức giận thôi. Cô không muốn anh tức giận, cô thử nắm tay anh, anh không giãy ra, cũng là nói cách mềm mỏng của cô có tác dụng. Từ Hi Nhiễm tạm thời không biết nên dùng cách gì để xoa dịu cơn tức giận của anh, bỗng cô nhớ đến anh luôn thích cô chủ động, mỗi lần cô chủ động đều khiến cho anh vui sướng, không biết cô chủ động một chút có khiến anh bớt giận không?

Từ Hi Nhiễm thử hôn anh một cái, tuy vẻ mặt anh vẫn chưa tốt lên nhưng không phản đối. Từ Hi Nhiễm lại thử ôm cổ anh rồi hôn lên môi anh, anh im lặng không phản ứng. Từ Hi Nhiễm lại cắn môi dứt khoát kéo rèm che xuống, to gan ngồi lên trên đùi anh.

Anh không đẩy cô ra cũng không đáp lại nhưng hành động không cự tuyệt của anh trong mắt cô chính là ngầm cho phép. Từ Hi Nhiễm càng ôm cổ anh hôn tiếp, lần này hôn mấy cái, cằm của cô đã bị anh đẩy ra, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, nhưng giọng điệu đã thay đổi: “Vấn đề của anh, em vẫn chưa trả lời, muốn lừa gạt cho qua à? Em cảm thấy như vậy có thể dỗ được anh?”

“Em không dỗ anh.”

“Không dỗ anh.” Anh dùng ngón tay chỉ vào ngực cô, môi anh cách môi cô hai xăng-ti-mét, lúc nói chuyện, hơi nóng phả vào mặt cô, anh hỏi: “Chỗ này có anh không?”

Từ Hi Nhiễm không nói mà ôm mặt anh lại hôn lên. Tưởng Dư Hoài cho rằng hành động như vậy của cô là đang trốn tránh trả lời, anh mắt anh càng lạnh lùng hơn, hai tay anh ôm lấy bả vai cô định đẩy cô ra thì thấy sau khi cô hôn anh xong thì buông anh ra, dùng giọng điệu lí nhí nói: “Anh Dư Hoài, mấy lời Trình Vân Khải nói đó không phải thật, anh ta không hiểu em gì hết.” Dừng lại một chút, cô giống như đang lấy thêm can đảm rồi mới nói tiếp: “Em… Em thích anh.”

Động tác của Tưởng Dư Hoài dừng lại, anh nâng cằm cô lên, để cho hai người nhìn vào mắt nhau, ánh mắt anh thâm sâu như biển, anh hỏi: “Em nói gì? Nói lại lần nữa.”

“Em…” Cô kìm nén sự xấu hổ và căng thẳng, nói: “Em thích anh.”
Bình Luận (0)
Comment