Hôn Nhân Chữa Lành Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 48

Từ Hi Nhiễm nói: “Anh Dư Hoài, em gọi điện cho bệnh viện, chân của anh phải xử lý ngay.”

Lần này Tưởng Dư Hoài không kiên trì nữa, anh nói: “Ừ.”

Sau khi Từ Hi Nhiễm nói xong thì cầm máu sơ qua cho anh, Tưởng Dư Hoài kéo cô ngồi xuống bên cạnh, nói: “Không cần quan tâm đến nó, đợi lúc nữa bác sĩ đến sẽ biết xử lý thế nào.”

Nhìn ra được cô thật sự lo lắng cho anh, vẫn biết lo lắng cho anh, xem ra thật sự không giận anh nữa.

Tưởng Dư Hoài nắm chặt tay cô không buông, anh nói: “Em thật sự không nhớ chuyện lúc nhỏ em từng gặp anh à?”

“Không nhớ.”

“Một chút ấn tượng cũng không có?”

“Ừ.”

“Là bởi vì nhỏ tuổi quá nên quên rồi? Hay là sau này xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn nên quên mất?”

“Em cũng không rõ, chỉ là không có ấn tượng.”

Tưởng Dư Hoài không hỏi nhiều, nhưng đáy mắt lại lộ ra chút thất vọng.

Chỉ chốc lát, xe cứu thương đã đến. Tưởng Dư Hoài được đưa đến bệnh viện, lần này vết thương của anh vô cùng nghiêm trọng, những người khác trong nhà họ Tưởng cũng bị kinh động. Ông chủ nhà họ Tưởng xảy ra vấn đề, đây không phải chuyện nhỏ. Gần như tất cả người nhà họ Tưởng đều chạy đến bệnh viện, đến cả bà cụ Tưởng không thích ra ngoài cũng đến.

Nhưng Tưởng Dư Hoài không nói ra sự thật, chỉ nói chân này là do lúc vận động không cẩn thận bị thương, người lớn trong nhà nghe xong thì đều trách anh không biết tự lượng sức mình mà làm. Từ Hi Nhiễm ở bên cạnh không dám nói một lời, trong lòng càng thêm hổ thẹn.

Buổi chiều Tưởng Dư Hoài bảo mọi người rời đi, chỉ giữ lại mỗi Từ Hi Nhiễm.

“Qua đây.”

Tưởng Dư Hoài ra hiệu với cô, Từ Hi Nhiễm ngồi xuống bên cạnh giường. Tưởng Dư Hoài nắm tay cô hỏi: “Mệt không?”

“Không mệt.”

Tưởng Dư Hoài đang định nói, điện thoại của Từ Hi Nhiễm reo vang. Cô cầm lên, Tưởng Dư Hoài vừa khéo nhìn thấy tên hiển thị, là Trình Vân Khải.

Từ Hi Nhiễm nhìn Tưởng Dư Hoài, anh nói với cô: “Nghe đi.”

Tưởng Dư Hoài đơn độc trong phòng bệnh, phòng bệnh có ban công, Từ Hi Nhiễm ra ban công nghe máy.

“Thật không dễ dàng, điện thoại của em cuối cùng cũng gọi được. Em sao thế, vì sao tắt máy suốt vậy?”

“Không có gì, chỉ muốn yên tĩnh một lúc thôi.”

“Thế bây giờ là tình huống gì? Em dự định thế nào? Thôi bỏ đi, trong điện thoại cũng không nói rõ được, em trực tiếp nói cho anh em đang ở đâu, anh đi tìm em.”

“Tôi ở bệnh viện.”

“Bệnh viện? Sao em lại đi bệnh viện? Xảy ra chuyện gì à?”

“Anh Dư Hoài bị thương, tôi ở bệnh viện chăm sóc anh ấy.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, cô nghe thấy âm thanh hít thở nặng nề của Trình Vân Khải từ đầu bên kia truyền đến. Trình Vân Khải mất một lúc mới bình tĩnh lại được, anh ta nói: “Thế nên bây giờ em đã quay về bên anh ta?”

“Anh ấy là chồng tôi, đương nhiên tôi muốn quay về bên anh ấy rồi.”

“Từ Hi Nhiễm, em có ngốc không? Em còn coi anh ta là chồng? Em quên là anh ta đối xử với em thế nào rồi à? Anh ta bắt nạt em, anh ta tính kế với em, bao gồm cả việc em gả cho anh ta đều do một tay anh ta sắp đặt.”

“Tuy anh ấy từng làm mấy chuyện không tốt, nhưng anh ấy thật lòng đối xử tốt với tôi, hơn thế nữa bây giờ anh ấy đang bị thương, anh ấy vì tìm tôi mà bị thương. Tôi không muốn làm bất cứ điều gì có lỗi với anh ấy.”

Giọng của Trình Vân Khải bỗng cao lên: “Anh ta bị thương nên em cảm động rồi? Em có biết người này rất biết cách diễn kịch không? Nói không chừng vết thương của anh ta cũng là giả.”

“Đủ rồi Trình Vân Khải.”

“Được rồi, em nói cho anh em ở bệnh viện nào, anh đến đó.”

“Anh đến làm gì, anh ấy bị thương cần tĩnh dưỡng.”

“Anh đến đưa em đi, anh sợ em bị tên khốn đó lừa gạt đến không còn gì!”

“Anh không cần đến, anh đến tôi cũng không đi theo anh.”



“Em không nói phải không? Em không nói anh sẽ đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác tìm, anh không tin không tìm được anh ta.”

Trình Vân Khải nói xong thì cúp máy, Từ Hi Nhiễm định gọi điện lại khuyên anh ta, nhưng lại cảm thấy mệt mỏi nên dứt khoát không quan tâm đến anh ta nữa.

Cô cất điện thoại định quay trở lại phòng, vừa xoay người, thấy Tưởng Dư Hoài đang đứng ở cửa ban công, trên người anh mặc áo bệnh nhân của bệnh viện, vết thương trên chân đã được băng bó, bởi vì bị thương nên không thể đeo chân giả, lúc này anh đang chống nạng.

Áo bệnh nhân không che đi được khí chất con cưng của trời trên người anh, ống quần chân trái trống không cũng không khiến anh nhếch nhác, hai con ngươi điềm tĩnh in bóng bầu trời đêm xa xăm, tối tăm như vực thẳm không đáy.

Cho dù anh che giấu, cho dù anh bình tĩnh như xưa, nhưng không biết vì sao, cô có thể nhìn ra được sự căng thẳng trên người anh.

“Sao anh lại ra ngoài? Chẳng phải bác sĩ nói anh phải ngoan ngoãn tĩnh dưỡng ở trên giường mà.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Hi Nhiễm đi tới đỡ anh đến bên giường cho anh nằm xuống, Tưởng Dư Hoài nắm lấy tay cô hỏi: “Trình Vân Khải muốn đến đây?”

“Anh ta nói muốn đến, nhưng anh ta không biết chúng ta ở bệnh viện nào.”

“Anh ta muốn mang em đi?”

Cô cảm thấy lúc anh nói lời này, anh vô thức nắm chặt tay cô, Từ Hi Nhiễm nói: “Em sẽ không đi theo anh ta.”

Tưởng Dư Hoài không nói gì nữa, anh ôm cổ cô, áp trán cô vào trán anh một lúc, anh khẽ nói với cô: “Hi Nhiễm, hôn anh.”

Anh nắm chặt tay cô sợ cô sẽ giãy ra, Từ Hi Nhiễm có thể cảm giác được lúc anh nói lời này mơ hồ lộ ra ý cẩn thận thăm dò. Vì để đảm bảo với anh, cô ôm lấy cổ anh dán lên môi anh.

Động tác của cô gần như trong nháy mắt khiến anh kích động, năm ngón tay anh ôm lấy gáy cô để môi cô dán lấy môi anh chặt hơn, sau đó thăm dò đáp lại cô.

Chính tại lúc này, chỉ nghe thấy ở cửa vang lên tiếng trợ lý A Văn: “Anh Trình, anh không thể vào.”

Ngay sau đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, âm thanh đột ngột vang lên khiến mọi người đều giật mình bối rối, hai người đang hôn đến nồng nhiệt lúc này mới tách ra. Từ Hi Nhiễm đứng dậy khỏi giường, thấy Trình Vân Khải đen mặt đứng ở cửa, phía sau anh ta là A Văn vẻ mặt lo lắng vì không ngăn cản được anh ta.

Tưởng Dư Hoài ra hiệu với A Văn, A Văn gật đầu, xoay người đi ra, còn giúp mấy người đóng cửa lại.

Từ Hi Nhiễm cũng không ngờ Trình Vân Khải lại đến nhanh như thế.

“Sao anh biết ở chỗ này?”

“May mắn, lúc gọi điện thoại cho em là đang ở gần bệnh viện này rồi, vừa gọi xong thì nhớ ra bệnh viện này là do nhà họ Tưởng đầu tư thế nên thuận tiện đến xem, không ngờ rằng thật sự bị anh tìm được.”

Trình Vân Khải không quên lúc anh ta đẩy cửa vào đã nhìn thấy tình cảnh gì, anh ta vừa nói xong đã nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt rực cháy căm giận nhìn về phía Tưởng Dư Hoài.

“Có chuyện gì thì sau này chúng ta nói tiếp, anh Dư Hoài đang bị thương cần nghỉ ngơi.”

“Bị thương?” Trình Vân Khải trào phúng: “Giả vờ à? Con người anh ta rất thích giả vờ đáng thương, cũng chỉ có em ngốc nghếch bị anh ta lừa gạt thôi.”

Từ Hi Nhiễm không muốn nghe anh ta nói nhảm, cô nói: “Anh ra ngoài trước đi.”

“Muốn anh đi ra ngoài, có thể, anh phải dẫn em đi cùng.”

“Dẫn tôi đi cùng làm gì? Tôi với anh ấy là vợ chồng, anh ấy bị thương tôi phải chăm sóc anh ấy, tôi sẽ không đi cùng anh.”

“Từ Hi Nhiễm, rốt cuộc em có bị ngốc không, em còn muốn bị anh ta lừa gạt bao nhiêu lần nữa?”

“Trình Vân Khải, tôi hiểu anh là vì tình cảm bạn bè mà quan tâm tôi, nhưng dù có quan tâm thì cũng nên có mức độ của nó. Chuyện riêng của tôi, cho dù bố mẹ tôi cũng không được can thiệp quá sâu, tôi là người trưởng thành, tôi nên làm cái gì cũng là do tôi tự quyết định, anh có hiểu không?”

“Thế nên em đang ghét bỏ anh quan tâm nhiều chuyện?”

Từ Hi Nhiễm không nói nhưng đáp án đã rõ ràng, Trình Vân Khải cười lạnh: “Em chính là đồ ngốc, em bị anh ta lừa rồi, con người này rất giỏi giả vờ.”

“Anh ấy không giả vờ, anh ấy thực sự bị thương.”

“Anh ta giả vờ còn ít sao, mấy năm trước, lần đó giả vờ đáng thương, hại anh và em suýt nữa thì tuyệt giao, còn có… Chuyện năm đó anh ta đều đã thừa nhận là do anh ta làm rồi, cho dù là mảnh đất đó hay là việc anh bị đổi người cũng đều do anh tay động tay động chân trong đó, anh ta điều tra anh có liên quan đến cái chết của mẹ em, còn lấy chuyện năm đó của mẹ em mà uy hiếp anh.”

“Đủ rồi Trình Vân Khải, anh Dư Hoài bị thương cần tĩnh dưỡng, anh đừng ở đây ồn ào nữa.”

Từ Hi Nhiễm hạ quyết tâm không đi với anh ta. Trình Vân Khải biết dù anh ta có kiên trì nữa cũng không có tác dụng, anh ta lùi sau một bước cười giễu cợt nói: “Được được, là anh lắm chuyện.”

Anh ta nói xong thì xoay người ra cửa rời đi, chỉ là lúc đi đến cửa vẫn không nhịn được, anh ta dừng bước chân nói với Từ Hi Nhiễm: “Từ Hi Nhiễm, nếu như có một ngày em hối hận thì có thể đến tìm anh, năm mười hai tuổi đó em đợi anh một lần, lần này đổi lại là anh đợi em.”



Anh ta nói xong lời này mới rời đi, phòng bệnh lại khôi phục sự yên tĩnh. Từ Hi Nhiễm đi đến bên giường, nói với vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi anh Dư Hoài, em không biết anh ta sẽ đến đây.”

“Không liên quan gì đến em.”

Từ Hi Nhiễm do dự một lúc vẫn hỏi: “Anh Dư Hoài, anh nói thật với em, chuyện mảnh đất năm đó của nhà họ Trình và chuyện Trình Vân Khải bị đổi người có phải là do anh làm không?”

Lúc này anh đang ngồi dựa vào giường bệnh, hai mắt giống như phủ một tầng sương, khiến cho người ta nhìn không rõ, anh im lặng một lúc rồi nói: “Là anh làm.”

Vẻ mặt Từ Hi Nhiễm không dám tin, cô phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được, cô có thể hiểu vì sao anh không nói ra chuyện bọn họ từng biết nhau, cũng có thể hiểu được anh đã chạy một vòng lớn trăm phương nghìn kế khiến cô gả cho anh. Nhưng cô không ngờ được rằng chuyện năm đó thật sự là do anh làm, cô vẫn luôn cho rằng chuyện năm đó là do Trình Vân Khải hiểu lầm anh, sao anh có thể vừa làm ra chuyện như vậy lại vừa giả vờ vô tội được?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Hi Nhiễm mất một lúc bình tĩnh lại rồi lại hỏi: “Anh cũng lấy chuyện của mẹ em ra uy hiếp anh ta?”

“Ừ.”

Từ Hi Nhiễm im lặng rất lâu, không biết có phải do bị thương không, trên mặt anh lộ ra chút mệt mỏi, sắc mặt cũng trắng hơn so với vừa nãy, đáy mắt phủ sương mù có cảm xúc cuộn trào nhưng lại bị anh áp chế rất tốt.

Trong phòng bệnh im ắng, chỉ nghe thấy tiếng gió bên ngoài thổi vào cửa sổ.

Không biết qua bao lâu, Tưởng Dư Hoài mở miệng: “Có phải khiến em rất thất vọng, em luôn cho rằng Tưởng Dư Hoài là một người tốt, nhưng thực chất anh lại là người đạo đức giả, nham hiểm, trăm phương ngàn kế, đầy mưu mô.”

“Vì sao?” Từ Hi Nhiễm vẫn chưa hiểu rõ: “Vì sao anh lại muốn đối phó Trình Vân Khải?”

“Bởi vì cậu ta khiến anh cảm thấy bị đe doạ, em với cậu ta là thanh mai trúc mã, thời gian hai người quen nhau dài hơn, anh không hiểu em bằng cậu ta. Hơn nữa anh biết cậu ta vẫn còn có ý với em, anh không thể nào khoan nhượng được. Thế nên anh nghĩ cách để chia rẽ mối quan hệ của hai người, anh muốn để em cách xa cậu ta, tốt nhất là tuyệt giao với cậu ta, có như vậy cậu ta mới không có cách nào nung nấu suy nghĩ không đúng đắn với em.”

“...”

“Càng thất vọng phải không? Em cho rằng anh rộng lượng vị tha, nhưng thực ra anh lại là người tính toán chi li, trong mắt không chứa nổi hạt cát.”

Trong lòng Từ Hi Nhiễm phức tạp khó nói, lời của anh thực sự khiến cho cô kinh ngạc, hoàn đảo lộn mọi nhận thức của cô về anh, tạm thời Từ Hi Nhiễm không muốn tiếp tục vấn đề này, cô nói với anh: “Anh nghỉ ngơi trước đi.”

“Em thì sao?”

“Em ở đây chăm sóc anh.”

Hình như anh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nằm xuống. Trong phòng bệnh có một giường cho người nhà chăm sóc, tối hôm nay Từ Hi Nhiễm nghỉ ở đây. Nhưng một đêm này cô không thể nào ngủ được, xoay qua xoay lại nhớ đến chuyện năm đó, còn có lời anh nói tối nay.

Lại xoay người một cái, đúng lúc đối mặt với anh, anh nhắm mắt, nhìn giống như ngủ rồi, đèn trong phòng bệnh đã tắt, nhưng ánh đèn lờ mờ của máy móc giúp cô miễn cưỡng nhìn thấy rõ khuôn mặt anh.

Thật sự, cô luôn cho rằng anh là một người rộng lượng không câu nệ tiểu tiết, cũng thực sự cảm thấy anh là một người tốt, mãi cho đến bây giờ cô mới biết cô không hề hiểu anh.

Đêm qua Tưởng Dư Hoài mơ một giấc mộng, anh bỗng giật mình tỉnh dậy, vô thức nhìn sang giường bên cạnh một cái. Từ Hi Nhiễm không có ở trên giường, anh rút kim truyền dịch ra, lấy nạng vội vàng đi ra ngoài cửa, bên ngoài A Văn đang đứng, thấy anh đi ra thì hỏi: “Sếp Tưởng có chuyện gì dặn dò?”

“Cô Tưởng đâu? Cô ấy đi đâu rồi?”

“Cô Tưởng đến công ty rồi, cô ấy nói tan làm sẽ qua đây.”

Lúc này Tưởng Dư Hoài mới thở phào một hơi, A Văn thấy vẻ mặt căng thẳng của anh, vô thức cũng căng thẳng theo, anh ta hỏi: “Anh Tưởng tìm cô Tưởng có việc gấp ạ?”

“Không có gì.” Anh đáp một tiếng lại nói: “Đợi lúc nữa bảo thư ký đưa văn kiện đến đây.”

Tưởng Dư Hoài bị thương không đến công ty được, nhưng có mấy văn kiện quan trọng anh phải tự mình ký, thư ký đưa văn kiện qua đợi anh ký xong rồi lại cầm về.

Buổi trưa, Tưởng Ngôn Phong đến thăm Tưởng Dư Hoài. Năm nay Tưởng Ngôn Phong là sinh viên năm tư rồi, đến thực tập tại công ty trong nhà. Lúc Tưởng Ngôn Phong đến phòng bệnh của Tưởng Dư Hoài, Tưởng Dư Hoài đang soàn soạt ký tên.

“Em nói chứ anh cả à, anh cũng bất cẩn quá rồi, bản thân mình thế nào anh không hiểu à? Loại chuyện như vận động này, làm trong khả năng của mình là được rồi, lại khiến mình bị thương như vậy.”

Tưởng Dư Hoài đầu cũng không thèm ngẩng: “Xem ra sắp xếp việc cho em ít quá, nhìn em có vẻ rất rảnh nhỉ?”

“Làm gì có, em cũng là bớt chút thời gian đến xem anh thế nào thôi! Thật sự rất nhiều, anh cũng đâu thể dùng em trai mình như một con lừa được đúng không nào?”

Tưởng Dư Hoài không thèm để ý đến cậu, Tưởng Ngôn Phong lại cứ tìm đường chết mà nhìn chằm chằm mặt Tưởng Dư Hoài một lúc. Cuối cùng Tưởng Dư Hoài không nhịn được, ngẩng đầu nhìn cậu, khẽ liếc qua đó, ánh mắt giống như có sức mạnh khiến Tưởng Ngôn Phong bị giật mình, vô thức lùi về sau hai bước, cậu điều chỉnh lại hơi thở một lúc rồi mới nói: “Anh cả à, sao em cảm thấy trên mặt anh có vẻ hốc hác chán nản vậy? Không phải chứ, gần đây chẳng phải anh mới ký mấy hợp đồng với bên nước ngoài sao? Chiến trường đắc chí, thế là tình trường chán nản à? Sao vậy anh cả, anh và chị dâu có mâu thuẫn à?”

Tưởng Dư Hoài mang theo vẻ mặt vô cảm nói với cậu: “Em chưa từng ăn đấm của A Văn nhỉ?”

Tưởng Ngôn Phong hít một hơi khí lạnh: “Anh cả sẽ không làm như vậy chứ, tốt xấu gì cũng là anh em nhà mình, sao có thể để người ngoài dạy dỗ anh em của mình chứ?”

“Ra ngoài.” Tưởng Dư Hoài vô cùng không khách sáo.

Nhưng thái độ của anh lại khiến Tưởng Ngôn Phong hiểu rõ, xem ra cậu đoán đúng rồi. Nếu như là tình trường chán nản, thật sự không ngờ rằng lão già thâm hiểm này cũng có một ngày bị lật thuyền, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, anh cả có thâm hiểm đến đâu thì vẫn ngã trong tay của chị dâu.
Bình Luận (0)
Comment