Hôn Nhân Chữa Lành Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 61

Khi Tưởng Dư Hoài chấp nhận điều trị đã nói với bác sĩ tâm lý nơi cậu và Tần Hi sống, cho nên sau khi bố mẹ Tưởng Dư Hoài phát hiện cậu biến mất đã lập tức liên lạc với bác sĩ tâm lý rồi đến nơi Tưởng Dư Hoài nói.

Không lâu sau, bọn họ nhìn thấy Tưởng Dư Hoài hồn bay phách lạc. Bác sĩ tâm lý đã sắp xếp trợ lý, một khi phát hiện cậu không bình thường sẽ lập tức tiêm thuốc an thần cho cậu. Dù sắc mặt Tưởng Dư Hoài không quá tốt nhưng cậu cũng không biểu hiện ra cảm xúc quá khích. Nhìn thấy bố mẹ xuất hiện ở đây cậu cũng không bất ngờ, thậm chí còn ngoan ngoãn ngồi lên xe. Sau khi về nhà cậu cũng nói rõ tình huống chi tiết cho bác sĩ tâm lý của mình. Tại sao lại rời đi, tại sao lại đến nơi đó.

Biểu hiện của cậu rất bình tĩnh, không có cảm xúc gì quá kích động. Cậu tích cực phối hợp điều trị với bác sĩ tâm lý, khi nên tâm sự thì không hề giấu giếm, lúc nên uống thuốc cũng rất phối hợp.

Sau khi bệnh tình của cậu được khống chế, bố mẹ Tưởng Dư Hoài để cậu đi học lại, không phải trường trung học lúc đầu kia, bố mẹ đã chuyển trường cho cậu.

Không biết có phải do tác dụng của điều trị hay không mà tính cách của Tưởng Dư Hoài cũng thay đổi rất nhiều. Trước kia cậu không thích nói chuyện, không thích xã giao, luôn thích một mìnhđến một mình đi. Mà hiện tại, mặc dù trên người cậu vẫn có một loại khí chất chớ lại gần nhưng ít nhất cậu đã bắt đầu thử thăm dò tiếp xúc với thế giới này. Cậu bắt đầu giao tiếp bình thường, bắt đầu lên bục giảng thuyết trình, thành tích học tập của cậu cũng ngày càng xuất sắc.

Khuyết tật vẫn là nỗi đau lớn nhất của cậu, nhưng khác với sự trốn tránh và tiêu cực trước kia, hiện giờ cậu đã có thể tự tin thẳng thắn nói về những bất tiện mà nó mang đến.

Người vừa lòng nhất với những thứ này chính là bố mẹ Tưởng Dư Hoài. Tưởng Dư Hoài trước kia, sa sút tiêu cực, cô độc lại khó gần. Đối với những người làm bố mẹ, có đứa con như vậy cũng rất đau đầu. Thế nhưng Tưởng Dư Hoài của hiện tại lại sẵn lòng tán gẫu cùng bọn họ, mọi mặt đều ngày càng xuất sắc. Đứa con mà bọn họ vẫn không dám đối mặt đã dần trở thành niềm kiêu ngạo của bọn họ.

Đương nhiên, trong quá trình khiến mọi người hài lòng, Tưởng Dư Hoài cũng không quên Thẩm Vân Kiêu đã cho mình một kích quan trọng, cậu dùng cùng một cách trả lại cậu ta.

Lúc trước thành tích của Thẩm Vân Kiêu vẫn không quá tốt, nhưng sau khi làm bạn với Tưởng Dư Hoài, Tưởng Dư Hoài đã giúp đỡ cậu ta, cho cậu ta sách bổ trợ, giảng đề cho cậu ta. Nhờ vậy thành tích Vật lý của Thẩm Vân Kiêu cũng được nâng lên. Ngày đó, trường tổ chức lễ kỷ niệm, đúng lúc Thẩm Vân Kiêu mới đạt được giải quán quân của kỳ thi Vật lý không lâu nên nhà trường đã đặc biệt tổ chức một lễ khen thưởng cho cậu ta vào ngày kỷ niệm.

Ngày kỷ niệm, tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều có mặt. Trên màn hình lớn trước mặt vốn nên phát tin về Thẩm Vân Kiêu, học sinh xuất sắc đạt giải ở kỳ thi Vật lý, nhưng trên màn hình lại là một đoạn video ngắn.

Video được quay bằng cách kẹp ở ngực, quay rõ mặt Thẩm Vân Kiêu, người quay phim là phụ nữ, từ góc quay không nhìn thấy mặt người đó, nhưng có thể nghe được giọng bà ấy.

"Dì là bạn của mẹ con, năm đó dì và cô ấy đều là gái tiếp rượu cho đám nhà giàu."

Nghe nói như thế, sắc mặt Thẩm Vân Kiêu trong video lập tức thay đổi. Có lẽ cậu ta cũng không nhận ra mình đã bị người ta quay lại, cậu ta không hề che giấu vẻ chán ghét nơi đáy mắt, nói với người phụ nữ kia: "Bà nói linh tinh gì đó, tôi không biết bà."

"Dì không lừa con, năm đó mẹ con có để lại cho dì một thứ, cô ấy bảo dì đưa cho con." Người phụ nữ quay video lại nói.

Thẩm Vân Kiêu không để ý đến bà ấy, đi nhanh về phía trước, giống như chậm một bước sẽ không thoát khỏi bà ấy được. Người phụ nữ vội vàng theo sau, không ngờ Thẩm Vân Kiêu đi mấy bước thì dừng lại, không phải để trách cứ người phụ nữ đi theo cậu ta. Chỉ thấy sắc mặt Thẩm Vân Kiêu đã bình tĩnh hơn nhiều, cậu ta nói với người phụ nữ kia: "Bà đi theo tôi trước."

Người phụ nữ đi theo cậu ta đến nơi nào đó, rõ ràng hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh hơn chỗ vừa rồi rất nhiều, chỉ thấy cậu ta nói với người phụ nữ kia: "Bà ấy để lại cho tôi cái gì vậy?"

Video dừng lại ngay lúc đó vì Thẩm Vân Kiêu kích động đã chạy lên tắt máy chiếu.

Nhưng một đoạn video ngắn ngủi lại chứa đựng quá nhiều thông tin, mẹ, gái tiếp rượu. Hôm nay vốn là ngày Thẩm Vân Kiêu nở mày nở mặt nhất. Nhưng còn chưa kịp đón nhận vinh dự thì điều mà cậu ta tận lực che giấu không muốn phơi bày nhất, thân thế giống như ung nhọt kia đã bị vạch trần trước mặt người khác.

Nếu nói cái chân tàn tật là sự thật xấu xí mà Tưởng Dư Hoài không muốn đối mặt nhất thì thứ mà Thẩm Vân Kiêu chán ghét nhất chính là xuất thân không thể chối bỏ kia.

Cậu ta được gửi nuôi ở nhà họ Lâm, đám người sống an nhàn sung sướng kia luôn chế nhạo cậu ta. Nhưng bạn bè trong trường học không biết quá khứ của cậu ta, ở đây cậu ta rất an toàn, thậm chí còn được người khác săn đón.

Giống như Tưởng Dư Hoài đã từng, trong trường học không ai biết tình huống của cậu. Cậu có thể bình chân như vại, cậu có thể làm một Tưởng Dư Hoài cô độc, đắm chìm trong thế giới của mình.

Thế nhưng Thẩm Vân Kiêu lại phá vỡ tất cả.

Mà bây giờ, việc phá vỡ tất cả của Thẩm Vân Kiêu cũng nên do cậu làm.

Hiện giờ, tất cả mọi người đều biết mẹ cậu ta là gái tiếp rượu, quá khứ như ung nhọt kia bị phơi bày trước mặt người khác. Những bạn học từng sùng bái cậu ta, những thầy giáo từng kiêu ngạo vì cậu ta, lúc này lại nhìn cậu ta với ánh mắt phức tạp.

Tưởng Dư Hoài đứng sau đám người, cậu nhìn Thẩm Vân Kiêu sắc mặt trắng bệch lại bối rối trên bục bằng đôi mắt lạnh kia. Cậu chợt nhận ra, hóa ra làm người giả nhân giả nghĩa sẽ khiến cuộc đời trở nên thoải mái hơn nhiều.

Cũng bắt đầu từ ngày đó, quan hệ giữa cậu và Thẩm Vân Kiêu hoàn toàn rạn nứt, bắt đầu tranh đấu gay gắt kéo dài nhiều năm.

Đêm đó kết thúc không tốt đẹp, Thẩm Vân Kiêu thành trò cười của mọi người. Cậu ta thôi học đi nước ngoài, ngay cả người nhà họ Lâm cũng không biết cậu ta đi nước nào. Mà cậu ta cũng không còn liên lạc với bất luận người nào ở Lạc Thành, đến tận vài năm sau cậu ta mới trở về một cách hoành tráng với thân phận nhà đầu tư.

Khác với cậu ta, Tưởng Dư Hoài lại liên tiếp tiến bộ, thành tích thi đại học xuất sắc nhất khiến tất cả mọi người ở nhà họ Tưởng phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.

*

Vốn dĩ anh chỉ là một kẻ tàn phế không đáng nhắc tới, không ai để anh vào mắt. Thế nhưng hiện tại trên người tên tàn phế này lại tỏa ra hào quang mà ít người bình thường nào có được. Ông cụ Tưởng thấy được tiềm lực trên người anh, thậm chí còn quy hoạch lại sản nghiệp gia tộc vì anh. Ai nấy đều thấy được, ông cụ Tưởng đã có ý muốn bồi dưỡng Tưởng Dư Hoài trở thành người thừa kế.

Thế hệ cũ rất coi trọng quan niệm truyền thống, luôn tương đối coi trọng trưởng tử trưởng tôn*. Tuy nhiên Tưởng Dư Hoài có khuyết tật, phương diện tính cách cũng không đủ chững chạc. Thật ra khi đó ông cụ Tưởng rất thất vọng về trưởng tôn này. Trước khi Tưởng Dư Hoài thể hiện tài năng, hai con trai nhà chú hai đều cực kỳ xuất sắc. Nhất là cậu hai Tưởng Tri Thu, ông cụ Tưởng vốn có ý bồi dưỡng Tưởng Tri Thu thành người thừa kế. Thế nhưng hiện giờ Tưởng Dư Hoài bộc lộ ra nhiều tiềm lực hơn Tưởng Tri Thu, ông cụ Tưởng lập tức thay đổi suy nghĩ.

*trưởng tử trưởng tôn: con cả cháu cả

Ông cụ Tưởng vốn hy vọng Tưởng Dư Hoài sẽ học đại học ở Lạc Thành. Lạc Thành là thủ đô phía nam, cũng không ít đại học nổi tiếng, anh ở lại Lạc Thành thì thuận tiện cho ông cụ tự mình chỉ dạy anh.

Nhưng quyết định của Tưởng Dư Hoài lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, anh chọn đi Bắc Đằng. Lúc đang ở thời kỳ đỉnh cao, anh đã vượt ra ngoài lẽ thường và chọn cách rời xa quê hương. Đương nhiên chuyện sau đó đã chứng minh lựa chọn của anh là chính xác, cũng đã chứng minh thiếu niên khi đó mới mười tám tuổi đã có tầm nhìn phi thường.

Việc anh chọn đến Bắc Đằng học đã giúp anh có được những mối quan hệ ở phía Bắc, từ đó thuận lợi mở ra thị trường của Thiên Hành ở phía Bắc. Mà trong tương lai, công ty con ở Bắc Đằng cũng thành hậu thuẫn mạnh mẽ cho Tưởng Dư Hoài. Cũng nhờ có hậu thuẫn như vậy nên sau khi anh tiếp nhận Thiên Hành mới có căn cơ không thể lung lay.

Tưởng Dư Hoài quen Bạch Lan vào năm ba đại học. Ngày đó anh đang tra tài liệu ở thư viện thì bất ngờ có một cô gái ngồi xuống chỗ đối diện. Anh ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, khi nhìn thấy cô ấy anh đã hơi giật mình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mấy năm nay, việc điều trị tâm lý của anh rất có hiệu quả. Hiện giờ anh đã không còn dáng vẻ cô độc cố chấp khi còn nhỏ kia nữa. Nhưng anh chưa từng quên, năm mười sáu tuổi ấy, khi chịu tổn thương nghiêm trọng anh đã tưởng tượng ra một cô bé tên Tần Hi để tự cứu rỗi bản thân. Qua nhiều năm anh vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của Tần Hi.

Cô gái trước mắt có vài phần tương tự Tần Hi.

Thấy anh nhìn qua, cô gái cười nói với anh: "Chào đàn anh, em tên Bạch Lan, là sinh viên năm nhất."



Bạch Lan? Tên này khiến anh phục hồi tinh thần, cô ấy không phải Tần Hi, anh lễ phép đáp một tiếng: "Xin chào."

"Đúng rồi, em có chỗ này không hiểu, em biết đàn anh là sinh viên xuất sắc của chuyên ngành chúng ta, có thể nhờ đàn anh giảng cho em một chút được không?"

Tưởng Dư Hoài rất nổi tiếng trong trường, thành tích xuất sắc, ngoại hình anh tuấn. Anh nho nhã lễ độ, nói năng khéo léo, nhưng anh đối xử với người khác cũng rất khách khí, có đôi khi còn khách khí đến mức có chút không thấu tình đạt lý. Nếu là mọi khi, có lẽ anh sẽ tỏ vẻ xin lỗi rồi từ chối. Nhưng không biết có phải bởi vì khuôn mặt của cô ấy có vài phần tương tự Tần Hi hay không mà khiến anh sinh ra mấy phần thiện cảm với cô ấy. Vậy nên anh đã thật sự kiên nhẫn giảng bài cho cô ấy.

Vốn anh cũng không để tâm, giảng đề cho cô ấy cũng chỉ tốn một chút thời gian của anh mà thôi. Anh biết rõ Tần Hi không tồn tại, Tần Hi không thể tồn tại trên đời này. Sau khi giảng đề xong anh lập tức quên mất người này.

Thế nhưng cô gái tên Bạch Lan này lại luôn vô tình cố ý xuất hiện trước mặt anh, anh cũng nhận ra dường như cô ấy đang cố ý tiếp cận anh.

Anh có thói quen chạy bộ, sau khi chạy xong cô ấy sẽ đúng lúc xuất hiện trước mặt anh, kịp thời đưa cho anh một chai nước. Cơ thể anh không thoải mái, người còn chưa thấy đâu nhưng thuốc đã được để trên bàn trong phòng học. Cô ấy luôn tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ với anh một cách ngốc nghếch. Anh thấy rõ nhưng lại không nói thẳng, yên lặng xem cô ấy diễn.

Cho đến một ngày, cô ấy đứng trước mặt anh, căng thẳng thổ lộ với anh, cô ấy nói cô ấy rất thích anh.

Thật ra từ lúc anh bắt đầu quyết định làm một người bình thường đã nhận được rất nhiều lời tỏ tình. Anh luôn trả lời một cách lịch sự, nhưng lời từ chối lại có chút không thấu tình đạt lý, hoàn toàn không cho người ta một chút cơ hội.

Trên thực tế, bất cứ lúc nào, anh vẫn không thích gần gũi với người khác. Anh không có bạn thân, luôn giữ khoảng cách an toàn với người khác. Anh nho nhã lễ độ nhưng lại cho người ta cảm giác xa lạ chớ tới gần.

Thế nhưng, cô gái hơi giống Tần Hi trước mắt lại không làm anh chán ghét, thậm chí anh còn cảm động vì những việc cô ấy đã làm cho anh.

Anh nghĩ, có lẽ thật sự có người giống Tần Hi, có lẽ "Tần Hi" không chỉ tồn tại trong tưởng tượng của anh. Hoặc là, cô gái trước mắt chính là "Tần Hi" thuộc về anh.

Lần này anh không từ chối nữa, anh nói với cô ấy: "Được, chúng ta thử xem."

Hai mắt Bạch Lan tỏa sáng, vẻ mặt chờ mong: "Thật sao?"

"Thật."

"Cho nên đàn anh cũng có ấn tượng tốt với em đúng không?"

Lời này khiến anh không biết nên trả lời thế nào, có ấn tượng tốt ư? Ấn tượng tốt của anh đối với cô ấy cũng chỉ giới hạn ở khuôn mặt hơi giống Tần Hi trong tưởng tượng của anh mà thôi.

Nhưng nếu anh đã đồng ý với cô ấy thì đương nhiên cần nói cho cô ấy hiểu rõ suy nghĩ của anh. Cho nên, trước khi chính thức hẹn hò, anh đã nói cho cô ấy biết chuyện của Tần Hi.

"Lúc còn nhỏ tôi từng chịu chấn thương tâm lý, khi đó vì quá đau khổ nên tôi đã xuất hiện vấn đề về tâm lý. Tôi đã tưởng tượng ra một cô bé, tên cô ấy là Tần Hi. Sự xuất hiện của cô bé là một loại nhu cầu cấp thiết trên tâm lý của tôi, cũng có thể nói là một loại phương thức tự cứu mình của tôi."

Trên mặt Bạch Lan lộ ra vài phần không dám tin, có lẽ cô ấy không tin người như anh cũng từng gặp chấn thương tâm lý.

Tưởng Dư Hoài lại nói tiếp: "Thật khéo, em khá giống Tần Hi trong tưởng tượng của tôi, có lẽ chính điều này đã khiến tôi có chút cảm giác thân thiết với em."

Không ngờ sau khi Bạch Lan nghe được, không chỉ không để tâm mà còn rất vui vẻ, cô ấy nói: "Thật sao? Vậy chỉ có thể nói chúng ta rất có duyên phận, nói không chừng em được ông trời sắp xếp đến cứu vớt anh đó."

Khi đó Tưởng Dư Hoài cũng không phản bác những lời này của cô ấy. Mặc dù anh biết Tần Hi không tồn tại, nhưng biết đâu trên đời này lại thật sự có một người giống "Tần Hi" xuất hiện thì sao.

Nhưng người cẩn thận như anh sao có thể không giữ lòng nghi ngờ cơ chứ. Vốn dĩ nên nói cho Bạch Lan biết tình trạng thân thể anh ngay từ đầu, thế nhưng anh lại cố tình không nói. Hai người bắt đầu chính thức hẹn hò, cùng ăn cơm, cùng tản bộ, tay trong tay hẹn hò trong công viên gần trường học. Anh không hề keo kiệt với cô ấy, hằng ngày tặng quà, gọi điện thoại ân cần hỏi thăm, thể hiện một người bạn trai săn sóc hào phóng.

Cho đến một ngày, bọn họ ngồi nghỉ trên một hàng ghế dưới đèn đường sau khi tản bộ. Tối đó, trên khuôn mặt Bạch Lan có nét tủi thân, cô ấy hỏi anh tại sao từ trước tới nay chưa từng hôn cô ấy. Anh biết cô ấy muốn tiến thêm một bước.

Bạch Lan nắm chặt hai tay, cô ấy không uống rượu nhưng trong mắt lại đầy men say, cô ấy nói với anh: "Tưởng Dư Hoài, em thật sự rất thích anh."

Sao anh có thể không nhìn ra cô ấy thích mình như thế nào cơ chứ, đây là thời điểm Bạch Lan thích anh nhất, mà anh cũng cảm thấy đây là thời điểm nên nói cho cô ấy biết.

Vào lúc cô ấy thích anh nhất, nói rõ mọi chuyện cho cô ấy biết.

Như vậy cô ấy sẽ chấp nhận khiếm khuyết của anh chứ?

Cho nên, Bạch Lan à, em chính là Tần Hi của tôi sao, em có làm tôi thất vọng không? Em sẽ khiến tôi tin tưởng Tần Hi thật sự tồn tại trên đời này sao?

Tưởng Dư Hoài đưa cô ấy đến một phòng học không có ai. Anh nói cô ấy năm phút sau hãy đi vào. Bạch Lan không biết anh muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý. Sau khi vào phòng học, Tưởng Dư Hoài gỡ chân giả xuống, yên lặng chờ. Năm phút sau Bạch Lan tiến vào, nhìn thấy Tưởng Dư Hoài ngồi ở vị trí giáo viên trên cùng.

Tưởng Dư Hoài không chỉ gỡ chân giả xuống, anh còn kéo ống quần bên chân trái lên, hoàn toàn phơi bày phần chân còn lại đã bị cắt cụt trước mặt Bạch Lan.

Lúc Bạch Lan nhìn thấy chiếc chân trái không còn cẳng chân thì giật mình, lập tức trợn to hai mắt, rõ ràng đã bị dọa. Cô ấy che miệng một lúc lâu vẫn không phát ra âm thanh nào.

Anh đã thu hết biểu cảm của cô ấy vào đáy mắt, nhưng vẻ mặt anh lại không hề thay đổi, dường như phản ứng của cô ấy đã nằm trong dự kiến của anh. Nói cách khác, anh tin rằng đây mới là phản ứng mà người bình thường nên có.

"Anh... Chân của anh..."

Thậm chí Bạch Lan còn sợ hãi đến mức lùi lại một bước, giống như biểu cảm của vô số người mà anh từng gặp khi nhìn thấy cái chân tàn tật đó, khiếp sợ, sợ hãi, khó tin.

Thế nhưng thật kỳ lạ, anh lại không hề cảm thấy đau lòng, thậm chí anh còn hiểu phản ứng của Bạch Lan.

Anh bình tĩnh nói với cô ấy: "Xin lỗi vì vẫn chưa nói với em, thật ra tôi là một người tàn tật, cẳng chân trái của tôi mắc chứng loạn sản bẩm sinh nên đã bị cắt bỏ."

Biểu cảm của Bạch Lan liên tục thay đổi, có khiếp sợ tức giận nhưng phần nhiều chính là sợ hãi. Giống như chợt đối mặt với điều gì đó không thể tưởng tượng, không thể chấp nhận được. Mà cách cô ấy phản ứng lại là hốt hoảng chạy trốn.

Sau khi cô ấy rời đi, Tưởng Dư Hoài bình tĩnh đeo chân giả lên, không thất vọng, không đau lòng. Anh bình tĩnh chấp nhận kết quả này, thậm chí có thể nói, anh cảm thấy kết quả vốn nên như vậy.

Quả nhiên như dự đoán của anh, sao Tần Hi có thể tồn tại trên đời này chứ. Cho dù ngoại hình có giống nhau, nhưng cô ấy cũng không phải Tần Hi, không ai là Tần Hi. Tần Hi vốn không tồn tại.



Không có người nào cần anh, cũng sẽ không có người nào coi anh là anh hùng, lại càng không có người nào chấp nhận dáng vẻ thực sự của anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tần Hi chỉ tồn tại trong tưởng tượng của anh, trên đời này vốn dĩ không có Tần Hi.

Hẹn hò ba tháng ngắn ngủi, anh và Bạch Lan chia tay. Bạch Lan từng làm tất cả để theo đuổi anh. Lòng tốt mà cô ấy dành cho anh có lẽ cũng chỉ khiến anh cảm động chứ chưa bao giờ thực sự chạm đến trái tim anh. Vậy nên anh không đau lòng, không khổ sở, không đau khổ như lúc trước khi biết Tần Hi không tồn tại. Nội tâm anh bình tĩnh không hề gợn sóng. Vào giây phút Bạch Lan sợ hãi xoay người rời đi, anh đã bình tĩnh chấp nhận sự thật này rồi. Cho dù sau đó Bạch Lan lại đến tìm anh, cô ấy cố gắng níu kéo, nhưng anh đã hiểu rõ, trên đời này không có "Tần Hi" thuộc về anh.

Mà khi Bạch Lan muốn quay lại anh cũng từ chối rất rõ ràng.

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ở lại Bắc Đằng hai năm để phát triển công ty con. Đến tận khi anh tạo dựng được mối quan hệ và hậu thuẫn của chính mình ở Bắc Đằng thì mới trở lại Lạc Thành tiếp nhận Thiên Hành.

Anh không có thêm bạn gái nào nữa, cũng không có cô gái nào xuất hiện bên người. Mặc dù anh dần lớn tuổi, đã đủ thành thục chững chạc, nhưng anh vẫn không thể quên được những biểu cảm sợ hãi, tò mò, đồng tình, chế giễu và hoảng sợ khi còn trẻ. Và anh cũng vẫn không thích những mối quan hệ quá thân thiết. Cho dù người nhà thúc giục, dùng vị trí người thừa kế để tạo áp lực cho anh, anh cũng từ chối kết hôn hay phát triển tình cảm với bất kỳ ai.

Đêm khuya, anh thường đứng trên sân thượng, vừa phẩm rượu vừa nhìn dòng xe tấp nập dưới lầu. Có đôi khi ký ức hiện về, anh cũng sẽ nghĩ đến những điều xảy ra khi còn trẻ. Nỗi đau tưởng chừng như khiến anh phát điên lúc đó đã chẳng là gì với anh hiện tại. Anh đã đủ thành thục, nội tâm mạnh mẽ kiên cường, có thể tự nhiên ứng phó tất cả.

Thỉnh thoảng anh cũng sẽ nghĩ đến nhân cách tên Tần Hi mà mình tưởng tượng ra khi gặp tổn thương lúc còn trẻ. Tuy rằng đó chỉ là ảo giác của anh, thế nhưng mỗi khi nhớ lại vẫn sẽ truyền hơi ấm vào trái tim đã sớm già nua của anh.

Mà khi đó, anh đã chấp nhận mọi chuyện năm đó chỉ là ảo giác của anh, Tần Hi mà anh gặp cũng chỉ là một nhân cách do anh tưởng tượng ra.

Đến tận sau này, khi anh gặp được người kia.

Mặc dù đã về tổng công ty Thiên Hành, thỉnh thoảng anh vẫn sẽ đến Bắc Đằng công tác. Anh từng giúp đỡ mấy trường đại học và cao đẳng ở Bắc Đằng cho nên khi anh đến Bắc Đằng, thỉnh thoảng sẽ được hiệu trưởng mời đến trường học làm khách.

Ngày đó vừa ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, anh lên xe, nói tài xế rời đi, lúc này đang là giờ tan học, rất nhiều sinh viên trên đường, xe cũng lái rất chậm. Ngay khi anh vô tình quay đầu ngắm phong cảnh đã nhìn thấy mấy người đang đi tới gần, một người trong đó hấp dẫn lực chú ý của anh.

Bạch Lan chỉ hơi giống Tần Hi trong trí nhớ của anh, nhưng cô gái đang đi tới trước mặt này, cho dù là mặt mày hay ngũ quan, ngay cả hình dáng khuôn mặt cũng giống hệt Tần Hi trong trí nhớ. Trong ký ức của anh, Tần Hi chỉ mới sáu tuổi, nhưng rõ ràng cô gái này chính là dáng vẻ của Tần Hi sau khi trưởng thành.

Anh vốn cho rằng mình hoa mắt, sau khi bình tĩnh nhìn lại, cô gái càng chạy càng gần, anh cũng nhìn ngày càng rõ, đến tận khi cô đã đi xa anh vẫn chưa bình tĩnh lại.

Sao có thể, sao có thể giống như vậy. Anh biết rõ Tần Hi không tồn tại, trên đời này thực sự có chuyện trùng hợp như vậy ư, sẽ có cô gái giống với người trong tưởng tượng của anh sao?

Hiện giờ anh đã đến tuổi ba mươi, dù gặp chuyện cũng vẫn bình tĩnh. Mặc dù người này thật sự rất giống Tần Hi trong ký ức của anh nhưng anh cũng vẫn có chừng mực, không rối loạn. Anh dặn tài xế lái xe đến phòng bảo vệ trường học, lấy lý do tìm người để xem camera trong trường học. Tìm thấy camera quay được cô gái vừa gặp trên đường, anh nhờ người của phòng bảo vệ phóng lớn khuôn mặt cô gái, sau đó chụp ảnh màn hình và in ảnh cô ra. Sau khi nhận được ảnh của cô gái, anh càng xem càng cảm thấy giống.

Khi đó anh cũng không cảm thấy cô gái này có quan hệ gì với Tần Hi, một Bạch Lan trong quá khứ đã cho anh biết trên đời này thật sự có thể có chuyện trùng hợp như vậy. Nhưng anh vẫn cho trợ lý lưu lại, để cậu ta ở lại Bắc Đằng giúp anh điều tra, còn anh thì quay về Lạc Thành tiếp tục làm chuyện của mình.

Khoảng một tuần sau, trợ lý ở lại Bắc Đằng đã trở lại và mang kết quả điều tra đến cho anh.

Anh mở túi tài liệu của cô ra, Từ Hi Nhiễm, 20 tuổi, người Lạc Thành.

Lạc Thành? Trùng hợp vậy sao? Cô cũng là người Lạc Thành. Lại nhìn vào chỗ ghi hai mươi tuổi, anh nhớ hơn mười năm trước, Tần Hi mà anh tưởng tượng ra mới sáu tuổi, nhiều năm trôi qua, tính ra cô cũng khoảng hai mươi tuổi rồi.

Trợ lý điều tra rất cẩn thận, có cả địa chỉ nhà cô. Nhưng trong tài liệu vẫn chưa đầy đủ, lúc anh lật xem tài liệu của cô, trợ lý nói: "Cô Từ Hi Nhiễm không phải sinh ra ở Lạc Thành. Lúc đầu cô ấy sống ở An Thành, sau khi mẹ cô ấy qua đời cô ấy mới đến Lạc Thành. Bố cô ấy đã tái hôn ở Lạc Thành, hiện giờ cô ấy sống chung với bố, mẹ kế và em gái cùng bố khác mẹ."

Tưởng Dư Hoài càng nghe sắc mặt càng nghiêm trọng, mẹ mất, bố tái hôn, sao có thể giống hệt thân thế Tần Hi trong tưởng tượng của anh như vậy. Dù có là trùng hợp đi chăng nữa thì chẳng lẽ thật sự có chuyện trùng hợp đến vậy sao?

Trợ lý vẫn đang nói: "Đúng rồi, trước khi đến Lạc Thành cô Từ Hi Nhiễm theo họ mẹ, cô ấy còn một cái tên khác, tên là Tần Hi."

Tưởng Dư Hoài chợt ngẩng đầu nhìn trợ lý, anh hỏi: "Cậu nói cô ấy còn tên là gì?"

Trợ lý bị ánh mắt của anh dọa, nói một cách cẩn thận: "Tên Tần Hi."

Chìm nổi trên thương trường nhiều năm, gặp vô số sóng to gió lớn, anh vốn đã luyện được tính tình gặp chuyện không sợ hãi. Nhưng sau khi nghe được hai chữ "Tần Hi", anh lại vì quá mức khiếp sợ mà chống bàn đứng phắt dậy. Sau khi đứng sững sờ một lúc anh lại ngồi xuống, nhanh chóng lật xem tài liệu về cô.

"Mẹ cháu đi đến nơi rất xa, bố cháu có nhà mới, bọn họ bàn bạc muốn đưa cháu đến trại trẻ mồ côi, cháu không muốn đến trại trẻ mồ côi."

"Cháu tên Tần Hi, chú tên là gì vậy?"

"Bước đầu đánh giá, chắc cậu ấy đã gặp một số kích thích nghiêm trọng. Đối với độ tuổi thanh thiếu niên như cậu ấy thì kích thích như vậy quá mạnh. Cậu ấy không thể thừa nhận khiến cho các phương diện ý thức, nhận thức bằng giác quan, cảm xúc và hành vi đều xuất hiện sai lệch. Nói đơn giản thì cậu ấy bị tâm thần phân liệt vì phải chịu kích thích quá mạnh, mà cô bé tên Tần Hi kia chính là nhân vật do cậu ấy tưởng tượng ra, một nhân vật mà cậu ấy dùng để tự giải thoát."

Khi đó anh cảm thấy bác sĩ đã lừa anh, nhưng sau đó anh vẫn không tìm được Tần Hi, anh cũng ý thức được tâm lý của mình thật sự xuất hiện một ít vấn đề. Dần dần anh cũng đã tin rằng Tần Hi chỉ là nhân vật do anh tưởng tượng ra. Từ lâu anh đã thừa nhận việc Tần Hi không tồn tại trên đời này.

Nhưng lúc này lại có một cô gái giống hệt trong trí nhớ của anh, ngay cả xuất thân bối cảnh cũng giống, sao có thể, sao có thể chứ!

Anh xem đi xem lại tài liệu về cô, cô thật sự giống Tần Hi mà anh tưởng tượng ra từ xuất thân bối cảnh, khuôn mặt cho đến cả tên gọi.

Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy đây, trừ khi cô chính là Tần Hi, chính là Tần Hi mà mọi người cho rằng là anh tưởng tượng ra.

Cô thật sự tồn tại, Tần Hi thật sự tồn tại, thậm chí cô còn sống cùng thành phố với anh, cô không phải ảo giác của anh, không phải.

Nhận thức bao nhiêu năm qua hoàn toàn vỡ vụn trong khoảnh khắc này.

Hóa ra cánh đồng hoa hướng dương rực rỡ như bức tranh sơn dầu kia là thật, hóa ra nhà kho bằng gỗ xập xệ kia là thật, hóa ra thật sự có một cô gái từng xông vào cuộc sống của anh khi anh đau khổ nhất.

Cô cười với anh, ánh mắt sáng ngời: "Chú, cháu tên Tần Hi, chú tên là gì vậy?"

Hóa ra thật sự có người coi anh là anh hùng, hóa ra thật sự có người an ủi nỗi đau của anh, hóa ra thật sự từng có người cần anh như vậy.

Anh không nhịn được cười rộ lên, hoàn toàn không che giấu được tiếng cười của mình. Anh dùng ngón cái và ngón trỏ đè khóe mắt mình, khẽ lau giọt nước mắt lăn khỏi khóe mắt.
Bình Luận (0)
Comment