Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 17

Cậu đặt hết niềm tin vào chuyện này, Mộ Như phải chắt chắng làm đúng, nếu không tôi sẽ chẳng dám đảm bảo như vậy" Tịch Viễn Trình vỗ ngực hứa chắc chắng mà không biết xấu hổ.

"Được rồi, ông đưa cô con gái xinh đẹp này của về nhà trước đã" giọng nói của Đông Phương Mặc lạnh lùng không có một chút độ ấm, sau đó lạnh lùng bổ sung thêm: "Giữ làn da đẹp và nguyên vẹn một chút, dù sao tôi vẫn có thể sẽ đổi ý nếu con gái nhỏ của ông không còn sạch sẽ."

Tịch Viễn Trình không còn quan tâm đến những lăng mạ, chế giễu trong lời nói của Đông Phương Mặc. Dù biết lời nói của Đông Phương Mặc còn mắng mình và hai cô con gái, nhưng đều cấp bách bây giờ là ông phải đưa đứa con gái xinh đẹp của mình về nhà."

Mộ Như tưởng rằng khi Tịch Viễn Trình và Tịch Mộ Tuyết đến, cô không cần phải ở lại Đông Phương gia nữa, nhưng ai biết được, cuối cùng, Tịch Viễn Trình vẫn sẽ để cô ở lại cái nơi thảm khốc này, bất chấp sự sống chết của cô..

“Cô còn đứng đó làm gì?” Đông Phương Mặc sững sờ liếc nhìn người phụ nữ đang đứng đó, trong lòng không khỏi gầm gừ một tiếng: “Tôi còn chưa xuống ăn sáng, đã bị tát vào mặt thì không biết phải đánh trả lại như thế nào sao, đúng là người phụ nữ đồ ngốc. "

Mộ Như run rẩy bước đến phòng ăn, không để ý đến lời nói của Đông Phương Mặc, dù sao cô cũng bị Tịch Mộ Tuyết ức hiếp từ nhỏ, hơn nữa Vừa rồi Tịch Viễn Trình lại ở đây, liệu cô có thể đánh lại được sao?

Liễu mẫu bưng bữa sáng lên bàn ăn, Đông Phương Mặc ngồi xe lăn hướng bàn ăn tiến đến, Mộ Như ngồi xuống vị trí của mình, bởi vì sợ hãi, cô thậm chí còn không dám nhấc mắt.

“ Đến nhìn cũng không dám nhìn tôi, thì tối hầu hạ tôi như thế nào?” Giọng nói lạnh nhạt vang lên trên đầu, không chút cảm xúc, nhưng Mộ Như vẫn cảm thấy sởn gai ốc.

Chờ anh trong đêm?

“A Mặc, ai lại làm cho con tức giận như vậy?” Một giọng phụ nữ trung niên ngọt ngào vang lên từ bậc thềm.

Mộ Như ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nữ nhân vóc dáng cao lớn, thuần thục đi về phía bên này bước chân uyển chuyển.

Cô sửng sốt một lúc mới nhớ ra, hình như hôm qua cô đã nhìn thấy người phụ nữ này trong đám cưới, không nhớ được tên, hình như là cô của Đông Phương Mặc, nghe nói cô chưa từng kết hôn.

“Đây là dig Mai,” giọng nói của Đông Phương Mặc vẫn lạnh lùng và cứng nhắc, “Chào dì Mai.”

“Ah Mặc, đừng làm Mộ Tuyết sợ,” người phụ nữ trưởng thành đi đến bàn và ngồi xuống đối diện với Mộ Như. Sau đó, cô ấy nhìn Mộ Như cười và nói thêm: "Ta là Đông Phương Mai, và là dì của Mặc, con có thể gọi ta là dì Mai giống A Mặc."

" Dì Mai!" Mặc dù Mộ Như không hiểu Đông Phương Mặc lại gọi mẹ mình là dig Mai, nhưng cô cũng rất hiểu chuyên mà gọi theo. ( Thật sự là đọc tới khúc này mình cũng không biết chuyện gì đang xảy ra luôn ^-^)

“Ha, tốt!” Đông Phương Mai rất vui vẻ với cách gọi của cô, đồng thời lấy ra một phong bao đỏ đưa cho cô: “Mộ Tuyệt, đây là phong bao đỏ do dì Mai chuẩn bị cho con, con đừng chê nhỏ quá. "

" Con... Cái này... con... "Mộ Như có chút xấu hổ, đồng thời dùng tay đẩy ra.

“Dì Mai, tặng cho cô, cô còn không nhanh cảm ơn dì Mai?” Giọng nói khàn khàn còn lạnh lùng, Mộ Như còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy hắn nói: “Nhân tiện nói cho dì biết, cô ấy là Mộ Như, không phải Mộ Tuyết."

“ Hả? ”Đông Phương Mai hiển nhiên không ngờ cô dâu lại bị thay đổi, vì vậy bà ấy mở to mắt nhìn Mộ Như:“ Có chuyện gì vậy?
Bình Luận (0)
Comment