Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 226

   Mộ Như và A Mĩ mang hai chậu lan hồ điệp sang bên đường, cô vẫy tay chào A Mĩ vì cô ấy sắp ra bến xe buýt cách đó 500m để bắt xe về nhà, còn cô đang đợi taxi ở cổng chợ hoa.

Cũng may dọc theo đường có rất nhiều taxi, nên Mộ Như đợi xe không quá lâu, khách sạn Vân Thiên cũng ở trung tâm thành phố, cách chợ hoa không xa lắm, chỉ hơn mười phút đi xe.

Sau khi trả tiền taxi, cô mang hai chậu lan hồ điệp đến trước cổng khách sạn và nhờ bác bảo vệ mang vào sảnh theo địa chỉ mà cô chủ cung cấp.

Cô nhân viên lễ tân rất ngạc nhiên khi thấy cô mang Lan hồ điệp đến đây, nói khách sạn đã có đủ Lan hồ điệp, tại sao cô lại mang thêm đến?

Mộ Như vội nói ông chủ khách sạn gọi điện bảo giao thêm, lễ tân vội vàng gọi điện cho ông chủ rồi cười nói: “Đúng vậy, sếp có đặt hai chậu lan hồ điệp, nhưng không phải đặt trong phòng của khách sạn, mà là Long Hổ Các ở phía sau. Cô có thể nhanh chóng mang nó đến Long Hổ Các.”

Long Hổ Các?

Mộ Như không biết mình đang ở đâu. Dưới sự hướng dẫn của lễ tân, cô biết ở đây có một khu nhỏ nhưng giống như một tòa nhà cổ kính nằm cách khách sạn Vân Thiên 30 m. Nó được gọi là Long Hổ Các, nhưng nó rất bí ẩn, vì bình thường, khách ở trong khách sạn đều không biết đến nó.

Từ khách sạn Vân Thiên đến Long Hổ Các ở phía sau, thì cô phải đi qua một con hẻm hẹp, vì trời về đêm, con hẻm lại thiếu ánh sáng nên trông rất dài và sâu.

Mộ Như mang hai chậu lan hồ điệp đi về phía trước, ngõ hẹp dài khiến cô sợ hãi vì ở đây chỉ có một mình cô, cô luôn rất can đảm, nhưng không biết có phải là do có chút mệt hay không mà tim cô đập nhanh hơn.

Cuối cùng cũng đến được Long Hổ Các, nhìn cảnh tượng một rồng một hổ đánh nhau ở cổng sân, cô mơ hồ cảm thấy nơi này không phải là khách sạn, hẳn là …

Cô còn chưa nghĩ xong, cửa sân vừa mở ra liền có nhân viên bảo về nhìn trong tay cô có hoa lan hồ điệp, nhân viên bảo vệ không nói lời nào, chỉ tay về phía căn phòng lớn phía sau, nhẹ nhàng nói mang vào Hổ Các tìm Lãnh Gia.

Mộ Như không biết Lãnh Gia là ai, nhưng cô vẫn biết Hỗ Các, vì vậy cô ấy mang lan hồ điệp đến trước Hổ Các, thấy cửa đã đóng, cô liền đặt chậu lan hồ điệp xuống, cong ngón tay lên gõ cửa một cách lịch sự.

“Vào đi, cửa không khóa!” Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Mộ Như chần chừ một lúc, đưa tay đẩy cửa bước vào, nhấc chậu lan hồ điệp bước vào trong, vừa đi vừa hỏi: “Hoa này tôi đặt ở đâu? Hay để đằng sau cửa… “

“Bùm” một tiếng rõ ràng phát ra từ trêи đỉnh đầu của Mộ Như, cắt ngang lời cô, lan hồ điệp trong tay cô buông lỏng ra, theo bản năng cô quay lại, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm tay cầm gậy, đứng trước mặt cô với vẻ mặt dữ tợn.

“Anh là ai? Sao lại đánh tôi?” Mộ Như vừa lo lắng hỏi vừa xoa cái cục to tướng đang nổi lên trêи đỉnh đầu.

“Hừ, Tịch Mộ Tuyết, cô giả bộ giống thật?” người đàn ông râu ria chế nhạo, hừ lạnh một tiếng, đưa tay nhéo cằm cô, “Cô cho rằng cô giả làm người bán hoa tôi sẽ không tìm được cô sao? Cô muốn một mình nuốt trọn năm mươi triệu, cô không để Lãnh gia tôi trong mắt, đúng không? “

“Tôi không phải Tịch Mộ Tuyết!” Mộ Như dùng hai tay đẩy bàn tay to đang giữ cằm của cô ra, sau đó lùi lại một bước, chống lại cơn đau trêи đỉnh đầu, cô đưa tay vén tóc mái trêи trán lên, để lộ ra vết bớt xấu xí, lớn tiếng nói: “Anh Lãnh, anh nhìn cho rõ, tôi không phải là Tịch Mộ Tuyết mà anh tìm!”

Bình Luận (0)
Comment