“Vậy?” Trịnh Nhất Phàm u sầu hỏi: “Em có visa không? Chúng ta có thể đi Las Vegas kết hôn."
“Visa?” Mộ Như sửng sốt một chút, sau đó cau mày nói, “Em đã nộp đơn xin visa đi Mỹ vào tháng 7 năm ngoái, nhưng không biết đã để ở đâu, hay là đã hết hạn."
Trêи thực tế, bản thân Mộ Như chưa bao giờ nghĩ đến việc xin visa, mặc dù chị gái sinh đôi của cô là Mộ Tuyết đã có visa từ năm 15 tuổi và đã đi du lịch nước ngoài nhiều lần.
Nhưng thân phận thực sự của cô trong nhà họ Tịch là một người hầu, những người hầu thì không thể mong đợi bất kì điều gì, vì vậy ngoài việc cố gắng học tập, cô hy vọng mình có thể giành được một cuộc sống tốt hơn cho tương lai của mình bằng nỗ lực của chính mình, cô không cần giống như má Vương, làm người hầu cả đời như vậy.
Vậy nên vào tháng 6 năm ngoái, giám khảo của kỳ thi đại học đề xuất cô xin visa, bởi vì khi đó cô đã đứng nhất thành phố và được Tịch Viễn Trình chấp thuận, đồng thời nhận được tiền thưởng 100.000 NDT.
100.000 NDT đối với Tịch Viễn Trình khi đó không phải là vấn đề lớn, nhưng là bố của thủ khoa thành phố đã khiến ông trở nên nổi tiếng, vì vậy ngày hôm đó người dẫn chương trình truyền hình đã hỏi ông liệu ông có đồng ý cho cô con gái tài giỏi này ra nước ngoài học hay không, thì khi đó, ông vì mừng rỡ nhất thời, liền nói ông nhất định sẽ đồng ý, vì con gái có nhiều hứa hẹn trong tương lai nên đương nhiên người cha như ông phải giúp con gái mở đường.
Vì vậy, ngày hôm sau, Tịch Viễn Trình đã yêu cầu cô đến lãnh sự quán Hoa Kỳ để xin thi vào Hoa Kỳ, ông nói chờ đến kỳ nghỉ lễ Quốc khánh vào tháng 10 sẽ đưa cô đến Đại học Harvard của Mỹ, nếu cô thích thì ông sẽ gửi cô đến Harvard để làm nghiên cứu sinh.
Lúc đó, Tịch Viễn Trình thở dài nói: "Tịch Mộ Như, con xấu xí nên chỉ có thể dựa vào việc đọc sách, tự mình học hành tiến bộ một chút, sau hai năm đại học ở Tân Hải thì con có thể sang Mỹ. "
Đây là lần duy nhất Tịch Viễn Trình coi cô như con gái, quyết định đó được đưa ra dưới sự kϊƈɦ thích của ký giả, nhưng chỉ khi làm thủ khoa thành phố thì cô mới có một căn phòng riêng và đứng ngang hàng với Tịch Mộ Tuyết.
Tuy nhiên, với những quyết định của nhà họ Tịch, khi cô thay thế Tịch Mộ Tuyết kết hôn với Đông Phương Mặc, rồi một loạt các sự việc xảy ra, giấc mơ đến Mỹ của cô đã hoàn toàn tan vỡ.
Trịnh Nhất Phàm tin cô thậm chí không biết đặt visa của mình ở đâu, vì vậy anh đã thúc giục cô đi tìm nó, nói rằng Las Vegas thuộc về Hoa Kỳ, cô có thể đến Las Vegas nếu cô có thị thực* đến Mỹ.
*Thị thực (視實, hay thị thực xuất nhập cảnh, tên cũ: chiếu khán 照看 , tiếng Anh: visa, tiếng Trung: 簽證) là một bằng chứng hợp pháp xác nhận rằng một người nào đó được phép nhập cảnh hoặc xuất cảnh ở quốc gia cấp thị thực. Sự cho phép này có thể bằng một văn bản nhưng phổ biến là bằng một con dấu xác nhận dành cho đương đơn vào trong hộ chiếu của đương đơn. Một số quốc gia không đòi hỏi phải có thị thực khi nhập cảnh trong một số trường hợp, thường là kết quả thỏa hiệp giữa quốc gia đó với quốc gia của đương sự. (Nguồn: wekipidia)
Mộ Như gật đầu, thật ra thì cô cũng có chút hi vọng xin được visa này, vì bản thân cô lúc đó cũng đã mất rất lâu để làm, hình như là nửa năm.
Sau khi nhà họ Tịch phá sản, nhiều thứ của Mộ Như cũng biến mất, nhưng giấy chứng nhận, hộ chiếu, visa vẫn còn, vì vậy cô không cần đến hai phút để tìm ra chúng.
Trịnh Nhất Phàm cầm lấy tấm visa do Mộ Như đưa, nhìn một cái rồi cười vui vẻ, dang tay ôm cô vào lòng, vui vẻ hét lên: "Mộ Như, tuyệt vời, visa của em vẫn chưa hết hạn, thị thực có giá trị trong một năm, chúng tôi có thể đến Las Vegas để kết hôn. "
Mộ Như vẫn ở trêи mây, đợi Trịnh Nhất Phàm đặt cô xuống, sau đó nhìn anh, một lúc lâu mới hỏi: "Nhất Phàm, anh có thật lòng muốn kết hôn với em không? Em đang nói đến việc hai người yêu nhau thật lòng, sẽ nắm tay nhau cả đời?"