Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 289

“Vậy, anh muốn thế nào?” Giọng nói của Mộ Như lạnh như băng, ánh mắt không nhìn Đông Phương Mặc, bởi vì khuôn mặt của anh y như quỷ, cũng không bao giờ có biểu cảm, cho nên khi nhìn vào khuôn mặt của anh cũng không khác gì nhìn vào bức tường.

"Rất đơn giản, chúng ta đã ký thỏa thuận tình nhân rồi, nhưng--" Đông Phương Mặc dừng, sau đó lấy thỏa thuận tình nhân ra khỏi ngăn kéo bàn đầu giường, lạnh lùng nói: "Trong thỏa thuận, nói rất rõ em sẽ là tình nhân của tôi trong 100 năm, vì vậy em không thể kết thúc cuộc sống của mình bằng cách tự sát, ngoại trừ thiên tai, tuổi già, bệnh tật mà chết."

Mộ Như mím chặt môi không nói, chỉ nghe Đông Phương Mặc nói: "Vậy nên, Tịch Mộ Như, nếu em dám tự kết liễu đời mình, thì tôi lập tức có cách khiến Trịnh Nhất Phàm trở thành con chuột lang trêи đường, nếu nó không thể làm trong ngành y tế, thì nó cũng chẳng thể đứng vững trong cái xã hội này, tôi muốn nó sống không bằng chết."

Nước mắt Mộ Như âm thầm chảy dài, chỉ có cô mới biết rõ trong lòng cô hiện tại có bao nhiêu đau khổ cùng xót xa.

Khi cô sinh ra, một thầy bói nói cô là điềm dữ, liền bảo ba cô ném cô xuống sông cho cô chết đuối, cô nhờ lòng tốt của mẹ mới thoát chết, nhưng sau đó sống sót lại là một tay người hầu trong nhà nuôi lớn.

Nhưng cô vẫn không thoát khỏi vận mệnh đen đủi, trong thế giới vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn này, cuối cùng cô cũng tìn thấy một người đàn ông yêu mình, cuối cùng cô cũng được coi như bảo bối, cuối cùng cô cũng được người ta năng trong tay, cuối cùng, cô muốn cùng người đàn ông yêu cô bước vào con đương hôn nhân hạnh phúc...

Cô không thể không quan tâm đến Nhất Phàm, chứ đừng nói đến việc hại anh, nếu cái chết của cô sẽ là một việc khiến cuộc sống của Nhất Phàm tồi tệ hơn, thì cô có thể chấp nhận sống trong đau đớn...

“Tôi muốn gặp Nhất Phàm,” Mộ Như nói trong nước mắt, dù sao thì cô cũng phải gặp lại Nhất Phàm, cô muốn biết anh có an toàn không, anh sống có tốt không?

"Được, Trịnh Nhất Phàn cũng từng tới tìm em, nhưng tôi bảo sáng mai tôi sẽ kêu nó qua", Đông Phương Mặc nói, nhưng sau đó lại sửa lại: "Hai người chỉ có 2 tiếng để nói chuyện."

Nói xong, anh dừng lại một chút, nhìn thấy Mộ Như không nói gì, liền chậm giọng nói: "Tịch Mộ Như, em có muốn ăn chút gì trước không? Liễu mẫu nấu cháo gan heo cùng thịt nạc cho em bồi bổ máu, tôi ʍút̼ cho em một bát, dù em có muốn nhìn thấy Trịnh Nhất Phàm, thì em cũng phải ăn một chút gì đó để lại sức mạnh, đúng không?"

Khi kết thúc cuộc nói chuyện, giọng điệu đã chuyển từ dửng dưng sang van xin cứng rắn, nhưng đáng tiếc là trái tim của Tịch Mộ Như lúc này đang hừng hực vừa đau buồn vừa tức giận, nên dù có nghe cũng vô ích.

Trịnh Nhất Phàm đến tìm cô? Mũi Mộ Như chua  xót, nếu Nhất Phàm thực sự đến Nhất Thốn Mặc tìm cô, nếu anh không gặp được cô thì anh nhất định sẽ không bỏ mặc cô, giống như đêm đó cô bị Lãnh Lôi Đình bắt nhốt, Trịnh Nhất Phàm đã đến cứu cô.

Cô nói nhỏ: "Nếu anh ây vẫn ở ngoài cổng Nhất Thốn Mặc, thì bây giờ tôi có thể nhìn thấy anh ấy không? Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy?"

Đông Phương Măch theo bản năng trì trệ bưng bát cháo, quay đầu nhìn khuôn mặt trắng như giấy đầy nước mắt nhưng cực kỳ ương ngạnh trêи giường khiến người ta nhìn thấy mà thương hại.

Anh không khỏi thầm thở dài, cuối cùng cũng bị cô đánh bại nên nặng nề đặt bát cháo trêи tay xuống bàn đầu giường, lấy điện thoại di động gọi cho vệ sĩ canh gác ở cửa.
Bình Luận (0)
Comment