Nói cho Nam Cung Tần biết?
Mộ Như chỉ cảm thấy một trận sấm sét vang lên trêи đầu, cô đã lâu không nghĩ tới cái tên này, anh ta không phải đã về Singapore rồi sao?
Mộ Như không biết Tịch Mộ Tuyết tiếp xúc với Nam Cung Tần như thế nào, nhưng nghĩ đến Nam Cung Tần cũng là một tên BT, nghĩ lần trước anh ta bắt cô rồi ép cô cưới anh ta, nghĩ đến lần trước anh ta cho cô uống thuốc, lúc đó......
Lần đó là Đông Phương Vũ lao vào cứu cô, đồng thời cũng là hại cô, cô không vao giờ muốn gặp lại Nam Cung Tần nữa, vì vậy--
Cô lấy thẻ trong túi ra, là thẻ mà Đông Phương Mặc đưa cho cô, rồi hờ hững đưa cho Tịch Mộ Tuyết: “Tất cả tiền của tôi đều để trong đó, 30.000 tệ, tháng trước Đông Phương Mặc mới đưa cho tôi…."
“30.000 tệ, cô đang cho ăn mày sao?” Tịch Mộ Tuyết giật lấy tấm thẻ, lạnh lùng nói, “Tịch Mộ Như, mau tìm cách đưa cho tôi 50 triệu tệ, nếu không cô cũng đừng mong được sống tốt, nếu tôi không được sống tốt, cô nghĩ cô có thể được sống tốt?"
"50 triệu?" Mộ Nhưlập tức kêu to, nhìn về phía người giống hệt cô, nói: "Tôi lấy đâu ra 50 triệu cho cô, cô cho rằng tôi là chủ ngân hàng sao?"
“Đương nhiên là cô không phải,” Tịch Mộ Tuyết không khỏi nhếch lên khóe miệng, giễu cợt nói: “Cô không phải có rất nhiều mưu sao, nếu không làm sao có thể ở lại Nhất Thốn Mặc? Cô không có nhiều mưu thì làm sao cô có thể mang thai đứa con của Đông Phương Vũ? Tôi không ngờ là cô có thể qua lại giữa hai anh em Đông Phương Mặc và Đông Phương Vũ như thế đó, trước đây tôi thực sự đã đánh giá thấp cô rồi sao?"
“Cô biết chuyện này ở đâu?” Khuôn mặt của Mộ Như hoang mang, cô đang mang thai đứa con của Đông Phương Vũ, chỉ có người ở Nhất Thốn Mặc mới biết chuyện này, tại sao Tịch Mộ Tuyết lại biết?
Tất nhiên Tịch Mộ Tuyết sẽ không nói cho cô biết cô ta biết những chuyện này từ đâu, nhưng cô ta vẫn tiếp tục lạnh lùng nói: "Tịch Mộ Như, làm sao tôi biết không liên quan gì đến cô, bây giờ tôi chỉ muốn có 50 triệu, nếu không thì đừng có trách tôi không nể tình chị em."
"Tôi không có năng lực đó," Mộ Như lập tức xoay người bước lên lầu, sau đó lạnh lùng buông một câu: "Tương tư, cô với tôi cũng chưa từng có tình chị em, cô là người luôn luôn ích kỷ, chỉ quan tâm đến bản thân, tôi tin không, tôi và cô đều là kẻ ngốc."
Mộ Như nói xong xoay người đi về phòng vệ sinh của nhà hàng, A Mẫn thấy cô đi lâu mà không thấy đi ra nên cô ấy đi tìm cô, khi thấy cô đi tới, vẻ mặt căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.
“Cô Tịch, cô làm tôi sợ muốn chết,” A Mẫn vừa ăn vừa nói với cô, “Cô không biết, vừa rồi cô đã lâu không về, tôi không tìm thấy cô trong nhà vệ sinh, tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh, nếu cô không xuất hiện, tôi nghĩ tôi sẽ gọi cảnh sát."
Mộ Như nghe xong không khỏi bật cười, nhanh chóng nhắc nhở cô ấy, phải mất tích 24 giờ mới gọi cảnh sát, 24 phút còn chưa có, sao cô có thể gọi cảnh sát được? Cô có sợ cảnh sát gọi cô điên sao?
Khi Mộ Như nói đến đây, cô ấy trở nên xấu hổ, chỉ nói nhỏ: "Tóm lại, cô chỉ cần không có bất kỳ nguy hiểm gì là được, nếu không, tôi không thể chịu trách nhiệm nổi đâu."