Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 43

Đông Phương Mặc chắc chắn sẽ bằng lòng", Tịch Mộ Tuyết tự tin nói: "Con đã không muốn ở Đông Phương gia ngay từ đầu. Anh ấy có phần bất đắt dĩ trong việc chấp nhận Mộ Như. Nhưng bây giờ con sẵn sàng kết hôn với anh ấy. Tất nhiên với điều kiện là anh ấy phải đồng ý.

Tịch Viễn Trình nghe những lời của Mộ Tuyết, cẩn thận nhớ lại cảnh đưa Mộ Tuyết đến Đông Phương gia, lúc đó Đông Phương Mặc rất muốn Mộ Tuyết ở lại, cuối cùng cô ta đành phải dựa vào ba mình. Nên Đông Phương Mặc đành miễn cưỡng để Mộ Như ở lại.

Điều này cho thấy trong lòng Đông Phương Mặc vẫn luôn thích Mộ Tuyết, hơn nữa 6 năm trước cũng rất thích Mộ Tuyết, cho nên bây giờ, nếu yêu cầu đổi Mộ Tuyết với Mộ Như, Đông Phương Mặc chắt sẽ đồng ý?

Nam Cung Tần lái xe trên đường, nghĩ đến ánh mắt ngốc nghếch của Tịch Mộ Như nhìn mình vừa rồi, không khỏi tự đáy lòng nhếch mép, nghĩ đến việc 5 năm trước cô ta xúc phạm đến anh trong khi Mộ Như đối với anh rất tử tế.

Anh ta không bao giờ quên được vào mùa hè 5 năm trước, anh ta bị kẻ thù của mình truy đuổi, anh ta chạy điên cuồng vì muốn cắt đuôi chúng, nhưng cuối cùng lại rơi xuống vách đá, ngay cả chiếc ví và di động cũng đánh rơi. Anh ta mất tích khi rơi xuống vách đá, một bên chân thì bị gãy.

Anh ta đang dùng tay chống đỡ, kéo cái chân bị gãy của mình từng bước một, khó khăn ra khỏi khu rừng rậm dưới vách đá. Sau khi leo được ba ngày, anh ta đã leo lên con đường bên ngoài.

Đương nhiên, đại lộ không phải ở thành phố, mà là ở một nơi hẻo lánh, không có cửa hàng hay nhà cửa, anh ta chỉ có thể bò ba ngày ba đêm, không chỉ có quần áo rách rưới mà cả bắp thịt, lòng bàn tay tất cả đều bị trầy lộ ra vết đỏ. Đừng nói là người khác, đến anh ta còn cảm thấy sợ khi nhìn vào đó.

Anh ta nằm bên đường, lạnh, đói, kiệt sức và đau đớn, nhìn những chiếc xe đang phóng nhanh trên đường, anh hét lớn, hy vọng một trong số họ có thể dừng lại.

Tuy nhiên, người đã bò như vậy ba ngày ba đêm, đói ba ngày ba đêm, giọng nói rất thấp, chưa kể những xe chạy quá tốc độ.

Anh ta hét lên một hồi lâu nhưng cũng không có tác dụng gì, nhưng anh ta không thể leo lên được nữa, chỉ có thể nằm ở bên đường hy vọng có người đi bộ qua lại sẽ mở rộng một bàn tay giúp đỡ.

Chẳng mấy chốc, một nhóm người đi bộ chạy đến, nhưng đó là một nhóm trẻ em, mặc đồng phục học sinh cấp hai sọc xanh trắng sẫm, có vẻ là học sinh lớp bảy, lớp tám.

Có khoảng hai chục học sinh trong nhóm này, họ đang mang theo túi có lẽ họ đang trở về sau chuyến đi chơi, tâm trạng thoải mái, hát những bài hát suốt dọc đường, đi về phía một chiếc xe buýt đang đậu cách đó không xa.

Anh ta ngay lập tức hét lên với chút sức lực cuối cùng: "Làm ơn, có thể giúp tôi không? Tôi cần giúp đỡ!"

Mặc dù đã dùng hết sức lực, giọng nói của anh vẫn rất thấp, nhưng nhóm học sinh vừa đi ngang qua cho nên bọn họ không chỉ nghe thấy được thanh âm của anh, mà còn có thể nhìn thấy anh.

Rõ ràng, hình ảnh của anh ta đã làm cho đám mầm móng tương lai này của quốc gia khiếp sợ, bởi vì hoàn cảnh hiện tại của anh ta còn tồi tệ hơn đám ăn mày trên cầu vượt xin tiền, mùi trên cơ thể anh ta tỏa ra còn lớn hơn mùi hôi của người ăn xin.
Bình Luận (0)
Comment