Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 440

Một chiếc máy bay màu bạc cất cánh, bay trêи mây, bay về phía bên kia trái đất.

Nhan Như đang ngồi trong chiếc máy bay này!

Giờ phút này, cô đang nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, tháng tám mùa hạ, trời cao mây nhẹ khiến lòng người vui vẻ.

Vào ngày hôm sau cô đã đến California, mặc dù cô chưa từng đến California, nhưng tiếng Anh của cô không tệ, cô có thể giao tiếp với người Mỹ bằng ngôn ngữ hàng ngày, vì vậy cô không gặp quá nhiều trở ngại trêи đường đi.

Giấy chứng nhận mà Park Yongjun đưa cho cô làm là một chứng chỉ hợp pháp, suốt chặng đường cô không gặp cản trở, cô không biết Park Yongjun là ai, anh ta rất quyền lực.

Một người phụ nữ mang thai bốn tháng, mặc dù bụng vẫn chưa phình ra, nhưng thân hình quả thực rất đầy đặn, may là váy của cô rộng rãi, người ngoài nhìn thoáng qua cũng không thể nhìn ra được.

Nhan Như bắt taxi đến nơi Trịnh Nhất Phàm ở theo địa chỉ do Đạo Kỳ Huyền cung cấp, chỉ để biết ở đó là một nơi cao cấp, tất nhiên an ninh ở cửa sẽ không cho cô tùy ý vào.

Cô lấy giấy tờ tùy thân ra để đăng ký, an ninh ở cửa dò hỏi cô, cuối cùng cũng cho cô vào, rồi cẩn thận chỉ đường cho cô, chỉ cô sẽ rẽ sau lối rẽ phía trước, không nên đi lên vỉa hè, nếu không sẽ mất nhiều thời gian để đi lang thang xung quanh.

Nhan Như cảm thấy nhân viên bảo vệ quả thực là một cái miệng hôi hám, theo quốc tế thì đó là một cái miệng quạ, bởi vì sau khi bước vào cô quả thực đã lạc hướng .

Tất nhiên, lý do tại sao cô lại không biết là do không hiểu bác bảo vệ đã nói cái gì.

May mắn thay, cô đã lượn một vòng lớn hết khu này, tìm kiếm hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được địa chỉ mà Đạo Kỳ Huyền đưa cho cô, ở đó là bên ngoài cửa một biệt thự nơi Trịnh Nhất Phàm đang ở.

Cô không biết ai là chủ nhân của căn biệt thự này, vì cô cho rằng Trịnh Nhất Phàm không phải là một người giàu có, nếu căn biệt thự này mà ở Trung Quốc thì ít nhất cũng phải hàng chục triệu một căn.

Tất nhiên, giá nhà đất ở Hoa Kỳ không giống như ở Trung Quốc, mịu người nói giá nhà đất ở Hoa Kỳ thực ra không cao như ở Trung Quốc, nhưng cũng không phải rất thấp.

Cửa sân đóng chặt, trêи cửa treo một cái khóa lớn, cô có chút phiền muộn nên không nhịn được bấm chuông cửa, đương nhiên cũng không có người ra mở cửa.

Có một chiếc ô tô chạy ngang qua vì nó chạy rất chậm trong khu, thấy cô bấm chuông cửa ngôi nhà này, sau đó ân cần bấm cửa kính xe xuống nói với cô: "Esia đã ra ngoài rồi, tôi đoán đến buổi tối cô ấy sẽ trở lại? Có thể vẫn còn hai ba giờ nữa, cô có thể ngồi trêи ghế đá trong khu vườn nhỏ bên cạnh."

Nhan Như vội vàng cảm ơn, sau đó kéo hành lý, xoay người đi về phía khu vườn nhỏ có gian cách đó không xa, trong gian có một cái ghế đá, cô ngồi trêи ghế đá đợi Trịnh Nhất Phàm.

Sau khi xuống máy bay, cô đã bắt đầu tìm đường, sau một ngày bận rộn, cuối cùng tôi cũng tìm thấy Trịnh Nhất Phàm nhưng anh không có ở đó, Nhan Như rất đói, nhưng trong vali không có đồ ăn, chỉ có nước.

Nhưng lại không còn bao nhiêu nước, nếu là người thường thì có thể chịu được, cô không biết mình còn chịu được đến khi gặp Trịnh Nhất Phàm hay không?

Xảy ra chuyện cô lại là phụ nữ có thai, phụ nữ mang thai đương nhiên không chịu nổi cơn đói, quan trọng nhất là đứa nhỏ vì đói mà đấm đá vào bụng cô, khiến cô không thể ngồi yên.

Thế là cô phải lôi hành lý bước ra khỏi vườn, sau đó hỏi bảo vệ của trung tâm thương mại gần nhất vì cô định đi mua gì đó ăn.
Bình Luận (0)
Comment