Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 442

Cô đứng ngoài sân hồi lâu, cuối cùng cũng quay đi, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, cả trái tim cũng ướt đẫm.

Họ Tịch đã biến mất, họ Tịch đã chết, hoàn toàn không còn nữa!

Ba chết, mẹ cũng chết, người má Vương từng yêu cô nhất cũng biến mất!

Giờ đây, người đàn ông duy nhất yêu cô hết lòng, cũng thực sự bỏ rơi cô...

Bước chân rất nặng nề, cô từng bước từng bước đi về phía ngoài, thật ra cô không biết phải đi đâu vì cô không quen với nơi này, đồng thời vì là người mới đến đây nên cô thậm chí còn không nhận ra phương hướng.

Vừa bước ra khỏi cổng, cô ngơ ngác, bác bảo vệ nhìn thấy cô liền hét lên: "Cô ơi, cô ơi..."

Nhan Như không quay lại, cô nghĩ nhân viên bảo vệ chắc thấy cô rất lạ, đợi ở đây mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng đợi được đến khi Trịnh Nhất Phàm quay về, nhưng cuối cùng cũng nhìn thấy những người cô đang đợi, nhưng cô lại rời đi.

Nhan Như đi mãi, trêи một con đường xa lạ, cô vừa đi vừa tê tái, cô không biết mình đã đi được bao lâu, may là trời đã về đêm, nếu không, cái nắng như thiêu như đốt của California sẽ khiến cô choáng váng.

Cô không biết phải mình đi bao lâu, vì cô không có đích đến và cũng không có mục tiêu nào cả, cô cứ để mặt đôi chân tiến về phía trước.

Nhưng sức người có hạn, sức lực của một người phụ nữ mang thai lại càng có hạn, cuối cùng đôi chân cũng không còn cử động được nữa.

Cô cảm thấy mệt mỏi, dừng lại ở một quảng trường lớn, sau đó ngồi xuống đá cẩm thạch xung quanh đài phun nước.

Nhìn hồ nước trong vắt liên tục phun ra, trong chốc lát, cô như muốn nhảy thẳng xuống để nước trong vắt này dìm chết mình.

Nhưng mà, ý nghĩ này vừa hiền ra, liền bị thai nhi trong bụng đập một cái, cô đột nhiên nhớ tới mình không còn một mình, cô còn có một đứa con, một mình cô chết cũng không thành vấn đề, mà là một xác hai mạng, như vậy thì đến chết cô cũng tội phải không?

Hơn nữa, nơi này cô không quen thuộc, lại là người mới, nếu cô đem con cùng mình ngã xuống đài phun nước rồi chết đuối, cô sẽ phải gây ra rất nhiều rắc rối cho cảnh sát Mỹ, nếu cảnh sát nghĩ cô là do bị giết, thì họ phải lập hồ sơ điều tra, như vậy sẽ lãng phí bao nhiêu nhân lực, vật lực và tài chính?

Hừ, chết không được thì phải sống, sống ít ra cũng không uổng công sức, vật lực, tài lực của Cục Cảnh sát Hình sự Hoa Kỳ đúng không? Dù gì thì cô cũng không phải là người Mỹ, vì vậy sẽ cô cảm thấy rất xấu hổ khi lãng phí những thứ đó.

Nhưng khi sống, cô không thể đi được nữa, vừa mệt vừa đói, thậm chí cô không còn sức để đến trung tâm thương mại mua thứ gì đó để ăn.

Cuối cùng cô chìm vào giấc ngủ sâu bên đài phun nước, sau khi chìm vào giấc ngủ thật ra cô có một giấc mơ, trong mơ cô gặp lại Đông Phương Vũ, cô và anh ngồi trêи xe trêи đường đến chùa Hoằng Pháp để thắp hương.

Chiếc xe quá nhỏ, cô cách anh quá gần, hơi thở anh phả vào mặt cô, đè cô vào cửa xe, nói nhỏ: Quên mọi thứ đi, sau này tôi sẽ bảo vệ cô!

Vừa mệt vừa đói, không biết cô đã ngủ bao lâu, cuối cùng lặng lẽ tỉnh dậy, cô thấy cô vẫn còn ở bên đài phun nước, nhưng trêи người cô có một cái áo to.

Cô sửng sốt trong giây lát, theo bản năng mở mắt rồi ngẩng đầu lên, cô mới nhận ra bên cạnh mình thực sự có một người đàn ông đẹp trai mê hồn đang ngồi bên cạnh cô——

Người đàn ông này thực sự là Đông Phương Vũ?

Không phải là Đạo Kỳ Huyền!
Bình Luận (0)
Comment