Hôn Nhân Dục Vọng: Cố Phu Nhân Muốn Chạy?

Chương 43


"Chà, đã lâu rồi mới đến"
"Chị!!!!"
Tiêu Nhã vừa đến công ty, mọi người đều xoắn xuýt cả lên, ai nấy cũng đều chào đón.
"Hello mọi người, nghỉ phép lâu quá nên không thể quên tạ lỗi được"
Vừa dứt lời, cô tay cầm mấy cốc cà phê phân phát cho mọi người.

Ai ai cũng vui vẻ nhận lấy, bầu không khí này đúng thật là hạnh phúc mà.
"Ái chà chà, người có tình yêu đúng là khác, mặt mày tươi tắn thế kia đâu có như cẩu độc thân chúng tôi"
"Chị Mai!"
Tiêu Nhã mừng rỡ chạy đến ôm chị Mai thật chặt.
"Ôi trời con bé này!"
Chị Mai là người mà cô mến nhất trong công ty, chị ôn hòa, dịu dàng, luôn ân cần giúp đỡ người khác giống như là một bà mẹ mẫu mực vậy và chị Mai cũng là người đã giúp đỡ cô nhiều nhất trong những ngày vừa mới bắt đầu đi làm.
"Thôi, mọi người chào hỏi đến đây được rồi, giải tán, chúng ta còn nhiều việc lắm"
"Vâng"

Mọi người cầm cốc cà phê của mình rồi ngồi lại vào bàn làm việc, trưởng phòng Alice là người Nga về đây làm việc, cũng là người có năng lực vượt trội khiến người ta vô cùng kính nể.
"Chồi ôi Tiêu Nhã, gả cho người ta rồi có quên bà đây không???"
"Hahaha, sao tôi quên được, nè, cốc trà sữa full topping của bà đây"
Và Alice cũng chính là bạn thân của cô.

Alice xoa đầu cô rồi cầm lấy ly trà sữa, hớp một ngụm.
"Ôi trời, cảm giác như tôi vừa mới sống lại sau đống báo cáo kia đấy"
Alice than thở nhìn cô.

Tiêu Nhã làm bạn được với cô nàng này cũng là một chuyện vô cùng kì diệu đấy.
"Được rồi, tôi sẽ bắt tay vào xử lí tài liệu cho bà đỡ khổ ha"
"Yêu nhiều, moah moah"
"Hahaha"
Những đồng nghiệp khác nhìn hai người mà than thở, hai người đẹp đôi đến thế nhưng chỉ là bạn sao?
Tiêu Nhã vừa mở máy làm việc đã xuất hiện biết bao tin nhắn của các nhà sản xuất, hóa ra năng lực của cô chính là tiền vàng của công ty.

Mọi tiểu thuyết được cô chỉnh sửa qua đều đắt khách và có lượng tiêu thụ lớn.

Không biết đây là tài hay là may mắn nữa.
Không chỉ làm nhà sửa bản in cho tiểu thuyết, sách của người khác, cô cũng là một tiểu thuyết gia online, thế nên mail của cô cũng ngập những phản hồi tích cực của độc giả.

Xem ra hôm nay cô phải làm nhiều việc lắm đây.
Tiêu Nhã xử lí hết việc này đến việc kia, liên tục bận rộn, thời gian cũng cứ thế trôi chừng nào không hay.

Lúc cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã gần tối, Tiêu Nhã dừng tay, cầm điện thoại xem giờ.

"Ơ, 6 giờ rồi à?"
Cô lật đật đóng máy tính, sắp xếp tài liệu lại chuẩn bị ra về, nhưng đột nhiên bụng cô lại đau nhói kinh khủng.

Tiêu Nhã chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, hóa ra bà dì của cô đến rồi.

Cô nhanh tay lục túi xem mình có mang băng không nhưng quả thật vận đen như c.ứ.t ch.ó, cô không có miếng nào.
"Chết tiệt"
Giờ này chắc mọi người cũng tan làm gần hết rồi, cô cầm điện thoại, gọi cho Alice nhưng số máy lại thuê bao quý khách.

Tiêu Nhã bất lực, định rời khỏi nhà vệ sinh nhưng vận xui cứ ập đến.
"Ơ cái cửa? Ủa sao mở không ra?!?!"
Mới ngày đầu làm lại ở công ty mà cô lại bị chơi khăm thế này ư TvT???
Cô bất lực, vừa đau bụng còn vừa bị nhốt, giờ cô không còn sức nữa rồi.

Tiêu Nhã cầm điện thoại nhìn vào danh ba mới thấy xung quanh cô cũng chỉ có vài người quen biết, vòng bạn bè chỉ có mỗi Alice, bỗng dưng thấy có chút tủi thân cũng có chút nhớ Tư Dật....
Không, cô đúng là điên rồi mới nhớ hắn, đúng là điên thật mà......
*Cộp cộp cộp*

Có tiếng bước chân? May quá có người giúp cô rồi!
"Ai đó ở ngoài làm ơn giúp tôi phá cửa với, tôi bị kẹt trong này!!!"
Tiếng bước chân ngày một rõ dần, người đó đang tiến gần cô hơn, cảnh cửa cuối cùng bị người kia dùng vật lạ đập vào, khóa liền mở ra, Tiêu Nhã mừng rỡ bước ra ngoài.
"Ôi, cảm ơn cô nhiều lắm"
"Không có gì"
Hóa ra là một đại mỹ nữ cứu cô, Tiêu Nhã bị dáng vẻ ngầu của cô ấy cuốn hút, phải ngơ ra một lúc lâu mới hoàn hồn được, không biết đây là ai mà đẹp đến vậy a..
"Váy của cô...."
Nói mới để ý, Tiêu Nhã vội nhận ra váy mình dính "bà dì" rồi, cô loay hoay không biết làm thế nào thì vừa hay, đại mỹ nữ lấy áo khoác cột quanh eo của cô.

Trời ơi, cô đổ mất thôi!!!
"Cảm....cảm ơn"
Nhưng đại mỹ nữ như cô ấy tại sao lại ở lại công ty không còn bóng người nào đây?
Còn....

Bình Luận (0)
Comment