Hôn Nhân Gán Nợ

Chương 57


Hạ Lan dần không thể kiểm soát tình cảm của mình, cô nhìn Quốc Thịnh nhiều hơn, gương mặt luôn đỏ hồng khi đối diện anh.

Hạ Lan càng ngày càng thu hút sự chú ý hơn, cô cũng ghen tị khi Thanh Đan đến công ty gặp Quốc Thịnh, hoặc nhìn thấy những chiếc bánh do Thanh Đan làm.
Một lần Quốc Thịnh lại đem bánh đến, anh đặt trước bàn Hạ Lan một phần, Hạ Lan cầm chặt túi bánh, ánh mắt lộ rõ bất mãn.
Quốc Thịnh vẫn không biết gì, anh vẫn không biết rằng cô thư ký của mình đã yêu anh từ khi nào.

Không biết rằng cô ấy đang ích kỷ muốn chiếm lấy trái tim anh, một người đàn ông đã có gia đình.
Thanh Đan và Thành Hiếu tiếp tục hợp tác, những lần ngồi đối diện cô, tim anh đập liên hồi như muốn nhảy ra lồng ngực.
Thành Hiếu cho người tìm hiểu, anh biết được Thanh Đan đã có gia đình, chồng cô lại là Tổng Giám đốc một công ty lớn nhất nhì thành phố.

Đêm ấy Thành Hiếu không ngủ được, anh tiếc nuối thời gian đi du học,tiếc nuối không thể nói ra tình cảm của mình khi ấy.
Cứ ngỡ lần hợp tác công việc lần này là mối duyên của cả hai, đến cuối cùng thì anh vẫn chậm chân, trái tim Thành Hiếu thắt lại.


Cô gái anh yêu thầm những năm trung học, bây giờ lại không thể thổ lộ.
Thành Hiếu suy nghĩ, Thanh Đan có hạnh phúc không? Cô ấy với cuộc sống hôn nhân thế nào.

Giữa Thanh Đan và người chồng của mình đã từng xảy ra rạn nứt.

Vậy thì vì sao họ lại xem như chưa có chuyện gì như vậy.
Có những hôm Thanh Đan cùng thư ký vừa ra khỏi công ty của Thành Hiếu.

Liền một chiếc ô tô dừng lại đón họ, qua gương, có thể thấy đó là một người đàn ông mỉm cười trìu mến với Thanh Đan.

Thành Hiếu nhận ra người ấy là Quốc Thịnh, chồng của cô.
......................
Sau những ngày làm việc cùng nhau, dự án của Thành Hiếu và Thanh Đan cũng đã đến cuối đường, thời gian anh được gặp cô đã dần hết.

Tâm trí của anh muốn níu kéo người phụ nữ trước mặt, đôi tay muốn một lần giữ lấy tay Thanh Đan.
"Tôi...tôi vẫn có thể liên lạc với em không?"
Thành Hiếu hỏi Thanh Đan, cô bất ngờ trước câu hỏi ấy.

Thanh Đan cười nhẹ, đôi môi cong lên.
"Nếu là công việc thì tôi và công ty Trần Kì luôn chào đón anh!"

"Vậy ngoài công việc thì không được sao?"
Thanh Đan vén tóc, ánh mắt lộ sự ngạc nhiên, cô nhận ra trong lời nói ấy vương chút tiếc nuối, chút níu kéo cô.
"Tôi không hiểu anh nói gì cả?"
Thành Hiếu chăm chú nhìn Thanh Đan, đôi môi mấp máy, bất chợt anh đưa tay nắm lấy tay cô.
"Tôi thích em! Thanh Đan, tôi biết em đã có gia đình, nhưng tình cảm của tôi là thật!"
"Buông ra, Giám đốc Hiếu, xin anh giữ tự trọng!"
Thành Hiếu bị Thanh Đan từ chối, đột ngột dừng tay, anh hỏi cô dồn dập.
"Em cưới Quốc Thịnh vì tai nạn sao? Em hạnh phúc khi ở bên cạnh anh ta không?"
Thanh Đan cảm thấy Thành Hiếu đang xúc phạm người đàn ông của cô, đôi mắt Thanh Đan chợt gằn lên.
"Giám đốc Hiếu! Có vẻ anh đang đi xa với công việc hiện tại! Tôi xin phép về trước!"
Nói rồi Thanh Đan nhanh chóng đi ra khỏi phòng họp, cô ấn thang máy gấp gáp để đi xuống.

Khi thang máy vừa đóng lại, Thanh Đan nhìn thấy Thành Hiếu đuổi theo mình.
Cô tức giận không phải vì những lời nói Thành Hiếu dành cho mình, cô tức giận bởi vì Thành Hiếu đã xúc phạm Quốc Thịnh, cô bức xúc bỏ ra ngoài.
"Thanh Đan, anh xin lỗi! Em đừng đi được không?"

Thanh Đan giằng tay lại,mọi người xung quanh nhận ra phu nhân của công ty Thịnh Vượng đang bị Giám đốc của mình lôi kéo, không ít tiếng bàn tán nổi lên.
Từ bên ngoài cửa, một nam nhân tức giận lao vào giật tay Thanh Đan ra, ánh mắt trừng trừng nhìn người đàn ông vừa kéo tay cô.

Thành Hiếu nhận ra người ấy, liền rụt tay lại không dám tiếp tục.

Quốc Thịnh nghiến răng nhìn Thành Hiếu.
"Giám đốc Hiếu, cách làm việc của các người hay thật.

Lôi kéo phụ nữ như vậy sao?"
Thành Hiếu đơ người, không biết phải phản kháng thế nào, Thanh Đan nói tiếp lời Quốc Thịnh.
"Hôm nay đã chấm dứt việc hợp tác giữa hai công ty.".

Bình Luận (0)
Comment