Hôn Nhân Hợp Đồng Tổng Tài Bá Đạo Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 53


“Nếu không phải thất tình thì sao chị lại u sầu đến như vậy?”
"Chị không sao đâu.’’
Thật sao?"
Nguyệt Hương Lan im lặng không đáp, cô cúi đầu nhìn xuống, trong lòng cũng không rõ nên không thể cho Nguyệt Hương Ánh một câu trả lời.
Thấy chị gái buồn không rõ ý cho, Nguyệt Hương Lan chỉ biết thở dài, vừa mới gặp lâu không lâu mà trong lòng Nguyệt Hương Lan đã không mấy vui vẻ thì làm sao Nguyệt Hương Ánh có thể vui được, ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mặt nhìn về hướng người ba vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê mà thở dài.
ở bên ngoài, Lăng Khôi nhìn vào thì thấy Nguyệt Hương Lan không được vui, nước chân khựng lại rồi xoay người rời đi.

Xuống dưới bệnh viện, đi ra khỏi cổng liền nhìn thấy Cao Anh Quân đang đứng chờ, Lăng Khôi nhíu mày đi đến gần.
‘‘Anh đến tìm Nguyệt Hương Lan sao? Hiện tại cô ấy…’’
‘‘Tôi đến tìm cậu, Lăng Khôi!’’
Cao Anh Quân vứt điếu thuốc tàn xuống đất rồi nhìn cậu rồi nói thêm.
‘‘Chúng ta có thể đến một quán cà phê gần đây để nói chuyện, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.’’

Lăng Khôi nhìn Cao Anh Quân một lúc thì cũng đồng ý đi cùng anh, cả hai đi đến một quán cà phê gần bệnh viện rồi chọn một chỗ ngồi ít người qua lại và để ý.

Lúc này, Cao Anh Quân mới lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lăng Khôi.
‘‘Tôi rất muốn biết, quan hệ giữa cậu và Nguyệt Hương Lan là gì?’’
Nghe vậy, Lăng Khôi sau khi uống một ngụm cà phê thì liền mỉm cười nhẹ rồi nói.

Anh rất mong chờ lời nói của Lăng Khôi, chỉ mong không như anh nghĩ.
‘‘Tôi là bạn của cậu ấy!’’
Nghe được câu trả lời của Lăng Khôi trong lòng anh liền mừng rỡ, nhìn thấy biểu cảm của anh, Lăng Khôi liền nghiêm túc mà nói thêm, câu nói thành công khiến nụ cười trong lòng Cao Anh Quân tắt ngụm.
‘‘Và tôi yêu cô ấy!’’
Cao Anh Quân không thể vui mừng được bao lâu thì liền bị câu hoit của Lăng Khôi làm cho khó chịu, ngồi trước một người đàn ông nói yêu vợ mình.

Cao Anh Quân nhíu mày, dáng vẻ nghiêm túc quay trở lại, đôi bàn tay đan vào nhau, anh lên tiếng.
‘‘Vậy cậu có biết, tôi thật sự là ai không?’’
‘‘Tôi nghĩ anh là chủ nhà của cô ấy nhưng tôi có thể nhìn ra, anh cũng có tình cảm với cô ấy.’’
Lăng Khôi không nhanh không chậm lên tiếng, tuy không tiếp xúc với Cao Anh Quân quá nhiều nhưng mỗi lần gặp anh, cậu có thể nhìn ra thái độ khó chịu, ghen tức từ anh và cậu biết, anh không chỉ dừng lại ở mức chủ nhà và khách thuê nhà.
Nhưng có lẽ Lăng Khôi vẫn không ngờ để một chuyện mà chỉ nghe theo lời của Nguyệt Hương Lan và cho rằng Cao Anh Quân là chủ nhà.

Cao Anh Quân sau khi nghe câu trả lời của cậu thì cười nhẹ, khóe môi cong lên một đường cong rồi liền thu lại, anh đáp.
‘‘Cậu đoán sai rồi, tôi là chồng của Nguyệt Hương Lan!’’
‘‘Cái gì?’’
Tai cậu như bị ù đi, nhịp tim hụt một nhịp, tâm trạng tụt dốc nhưng vã cố tỏ ra bình tĩnh, cậu vực dậy phải đối chuyện Cao Anh Quân vừa nói.
‘‘Anh nghĩ ói vậy là tôi tin sao? Nếu anh muốn có cô ấy thì đừng tự xưng danh chồng như vậy.’’

‘‘Cậu nghĩ tôi đang đùa sao? Nếu không tin, cậu cứ hỏi lại cô ấy đi, tôi chắc chắn cậu sẽ tìm ra được đáp án!’’
Lăng Khôi im lặng, nhìn ngón tay áp út đang đeo chiếc nhẫn cưới của Cao Anh Quân làm cậu nhớ lại, Nguyệt Hương Lan cũng từng đeo một chiếc giống như vậy, vị trí cũng là ở ngón áp út mà cười nhạt…
Thời gian trôi đi đến buổi chiều, ánh nắng màu vàng chiếu rọi cả một thành phố, Nguyệt Hương Lan vừa nhận được một cuộc điện thoại của Cao Anh Quân và anh lại tiếp tục hẹn gặp cô.
‘‘Tôi có thể gặp cô được chứ? tôi muốn nói rõ chuyện hôm trước.’’
‘‘Được, anh cho tôi điểm hẹn, tôi sẽ đến đó mà không cần anh phải đến đón!’’
‘‘Cô xuống phía sau bệnh viện đi, tôi đang đứng ở hành lang cũ đợi!’’
Nguyệt Hương Lan giật mình nhìn định vị anh vừa gửi qua, quả thật anh đang ở sau bệnh viện, cô vội vàng tắt điện thoại rồi chạy đến hành lang cũ, Nguyệt Hương Ánh và bà Ly khó hiểu nhìn nhau.
‘‘Mọi người đừng để ý, cậu ấy xuống nhận ít đồ thôi ạ!’’
Lăng Khôi không muốn hành động của cô làm những người khác hoài nghi mà lên tiếng nói thay, hi người phụ nữ sao khi nghe xong cũng không để tâm nữa mà tiếp tục lau người cho người ba đang ngủ, đôi mắt Lăng Khôi thoáng buồn nhìn theo bóng lưng của Nguyệt Hương Lan.
Hành lang cũ, Nguyệt Hương Lan vội vã chạy đến nơi đã hẹn, nhìn thấy Cao Anh Quân đang đợi, cô dừng lại th ở dốc vì mệt rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, để hơi thở dược đều lại, cô mới bắt đầu lên tiếng.
‘‘Bây giờ thì nói được rồi chứ?’’
‘‘Cô có thể quay về cùng tôi được không? Mọi người trong gia đình đang rất bực mình về việc cô tự ý bỏ đi mà không nói lời nào, điều này khiến tôi cảm thấy rất khó xử.’’
‘‘Anh cảm thấy điều đó rất mất mặt sao?’’
Nguyệt Hương Lan không nhanh không chậm lên tiếng, khuôn mặt vẫn dịu dàng như vậy nhưng đã không còn vui vẻ như trước như, ngược lại cô còn rất nghiêm túc, trên môi cũng không còn nở một nụ cười rạng rỡ mừng anh nữa.
‘‘Nếu anh cảm thấy mất mặt thì đừng lôi kéo tôi về nhà để thấy lại thể diện, vô ích thôi!’’
‘‘Vậy sao? Cô nghĩ thể diện quan trọng với tôi vậy sao?’’

Cao Anh Quân cười nhạt nhìn cô, anh vẫn luôn yêu thích khuôn mặt tươi cười của cô nhưng giờ đây, cô lại nhìn anh một cách nghiêm túc và khó chịu, chẳng lẽ anh đang làm phiền cô đến vậy sao.
Nguyệt Hương Lan im lặng không đáp khiến anh dần mất kiên nhẫn mà tiếp tục lên tiếng.
‘‘Tôi có thể chấp mặt cô dùng tiền của tôi để chữa bệnh cho ba nhưng tại sao cô lại nói dối tôi, lại còn đi chung với tên Lăng Khôi đó nữa chứ, cũng vì đi chung với cậu ta mà bây giờ mọi người đang coi cô là người lẳng lơ đấy!’’
‘‘Cậu ấy là bạn của tôi, với lại, anh thật sự tin tưởng những điều đó sao? Tôi trong mắt anh cũng như vậy à?’’
Nguyệt Hương Lan bực tức nhìn anh, người đàn ông có yêu giờ lại đang muốn làm gì nữa đây?
‘‘Tôi không muốn tin cũng không được, mọi chuyện rõ ràng đến như vậy cô muốn tôi tin, tin bằng cách nào? Bây giờ, ngay cả giúp việc còn coi rẻ cô đấy, sao cô ngốc quá vậy hả?’’
Cao Anh Quân nhìn khóe mặt ửng đỏ của cô mà đau lòng, nhìn cô cố gắng kiềm chế cho mình không khóc đến ửng đỏ đôi mắt làm anh thấy rất có lỗi, nhưng khi nghĩ đến cô và Lăng Khôi bên cạnh nhau suốt khoảng thời gian ở đây làm anh rất bực.
‘‘Mặc kệ họ nghĩ gì, nếu anh không tin tôi thì dù tôi có nói cách mấy cũng bằng không, chi bằng anh trở về nước đi, đừng ở đây nữa, cũng đừng nhắc đến Lăng Khôi vào câu chuyện của chúng ta, cậu ấy không liên quan gì trong chuyện gì cả!’’
Nói rồi, Nguyệt Hương Lan xoay lưng định rời đi thì Cao Anh Quân nhanh trí nắm tay lại, một lực kéo cô xoay về phía anh, đôi mày liền nhíu lại, hất tay nh ra khỏi tay mình, không để anh nói gì, cô lại tiếp tục lên tiếng.
‘‘Nếu anh muốn mọi người hiểu đúng về tôi thì anh về trước đi, sau khi ba tôi khỏe lại và tôi sẽ chủ động giải thích với họ, vậy thôi, nhé?’’
‘‘Được nhưng tôi vẫn muốn biết, người cô yêu là ai?’’
Cao Anh Quân vội giữ cô lại, dù cô hất tay anh thì anh vẫn muốn cô ở lại, anh hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng hỏi câu hỏi đã giấu trong lòng bao nhiêu ngày qua, cũng vì câu hỏi này mà anh đã tự làm khó chính mình….

Bình Luận (0)
Comment