Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 117

Diệp Dĩ Muội đợi một lúc cũng không có được câu trả lời của Tần Hàm Dịch, trong lòng cô càng lúc càng lo lắng.

“Tần Hàm Dịch.” cô thử gọi anh, phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong xe.

“Bọn họ hỏi cô cái gì thì cô trả lời cái đó.” Cuối cùng Tần Hàm Dịch cũng trả lời câu hỏi của cô.

“Ồ!” Diệp Dĩ Muội nhìn khuôn mặt sầm xuống của anh, chẳng thèm liếc nhìn bản thân lấy một cái, cô lập tức biết điều, im bặt lại.

Bầu không khí trong xe vừa mới yên lặng chưa được bao lâu, điện thoại của Tần Hàm Dịch liền đổ chuông.

Anh quyết đoán bắt máy, nói: “Chuyện gì?”

“Tổng tài, có một cửa hàng quần áo đưa tới rất nhiều quần áo và giày dép, nói rằng phu nhân đặt mua.” Tiêu Nhiên đau đầu trả lời.

“Rất nhiều?” Tần Hàm Dịch quay đầu sang liếc nhìn Diệp Dĩ Muội lạnh lùng.

Anh không phải xót tiền, chủ yếu là khi nghe thấy hay từ “rất nhiều” làm cho anh không thể không cho rằng ai đó đang cố ý.

“Vâng, rất nhiều, hơn một trăm bộ quần áo, hơn một trăm đôi giày.” Trong lòng Tiêu Nhiên, hình ảnh của vị phu nhân này lại xấu đi vài phần.

Tổng tài thì việc phiền phức cô gây ra mà đau đầu, còn cô thì hay rồi, mua nhiều đồ như thế, lại còn cho người đưa tới công ty để thu tiền.

“Trả tiền rồi đem số quần áo giày dép đó tới căn biệt thự ở ngoại thành cho tôi.” Tần Hàm Dịch nói xong liền cúp máy.

Kể cả là anh đang không hài lòng với Diệp Dĩ Muội, thì cũng phải mua chỗ quần áo giày dép đó, nếu như trả lại, tin này đồn ra ngoài thì anh còn có thể làm người không?

“Tần Hàm Dịch.....” Diệp Dĩ Muội tự biết bản thân mắc lỗi, thậm chí là còn đổ thêm dầu vào lửa, không tránh khỏi chột dạ.

Vốn dĩ buổi sáng cô làm sự việc này thì cô đã cho rằng bản thân mình chẳng có gì sai cả!

Nhưng bây giờ, vì chuyện những tin đồn kia mà cô thấy có phần áy náy trong lòng.

“Diệp Dĩ Muội, nếu tôi là cô thì bây giờ tôi sẽ ngậm miệng lại, không nói gì cả.”

Tần Hàm Dịch cười khểnh một tiếng lạnh lùng, ánh mắt không nhìn cô nhưng đầy sự thù ghét.

Ánh mắt đó làm co con tim của Diệp Dĩ Muội như bị kim đâm, hai tay cô nắm chặt lại thành nắm đấm, cô kiềm chế bản thân, quay mặt ra phía ngoài cửa sổ xem không nhìn vào người đàn ông đó nữa.

Chiếc xe của Tần Hàm Dịch vẫn chạy trên con đường rộng thênh thang, hai mươi phút sau, bèn đỗ lại phía ngoài cửa căn biệt thự vùng ngoại ô.

Anh mở cửa xuống xe, không hề có ý quan tâm tới Diệp Dĩ Muội.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân đâu?” Vú Trần nhìn thấy một mình Tần Hàm Dịch đi vào, không hiểu liền hỏi.

Hôm nay lão phu nhân đã nói hai người này không hề đi thăm bà ấy, Vú Trần còn tưởng bọn họ tự có kế hoạch cho riêng mình.

Không ngờ, vừa mới trở về, Tần Hàm Dịch mặt liền sầm lại, dường như ai nợ anh cái gì vậy.

“Phía sau.” Tần Hàm Dịch trả lời một tiếng trống không, nhanh chân bước lên tầng, đi vào thư phòng của mình.

Chỉ cho tới khi bóng dáng anh biến mất khỏi tầng hai, lúc này Vú Trần mới nhìn thấy Diệp Dĩ Muội khập khiễng đi vào.

“Thiếu phu nhân, mặt và chân cô làm sao thế?” Vú Trần nhìn Diệp Dĩ Muội trong bộ dạng nhếch nhác, hỏi vẻ lo lắng.

“Không sao ạ, cháu không cẩn thận nên bị ngã thôi.” Diệp Dĩ Muội giải thích nhưng giọng cô cho thấy dường như cô sắp kiệt sức rồi.

Vú Trần nhìn Diệp Dĩ Muội thăm dò, lại hỏi: “Thiếu phu nhân, cô chọc tức thiếu gia làm cậu ấy tức giận à?”

“Vâng!” Diệp Dĩ Muội chán nản cúi đầu xuống, cũng không biết phải miêu tả những gì xảy ra hôm nay thế nào.

“Thôi được rồi, thiếu phu nhân cũng mệt rồi, để tôi đỡ thiếu phu nhân lên lầu đi nghỉ!” vú Trần thấy vậy, cũng không hỏi nhiều mà chỉ đỡ lấy cô.

“Không cần đâu ạ, vú Trần, vú cứ bận việc của vú đi ạ! Cháu tự mình đi được!” Diệp Dĩ Muội từ chối ý tốt của vú Trần, bản thân tập tễnh đi lên tầng.

Lên đến tầng, việc đầu tiên Diệp Dĩ Muội làm đó là đi vào phong thay đồ, thay một bộ đồ khác. 

Thế nhưng, quần áo áo thì chưa được đưa đến, quần áo cũ cũng không có ở đây, cô dường như chẳng có bộ đồ nào có thể thay được nữa!

Nhìn vào một dãy những chiếc áo sơ mi màu đen và màu trắng được treo ngay ngắn của Tần Hàm Dịch, Diệp Dĩ Muội đã làm một việc mà khiến cô hối hận cả một đời.
Bình Luận (0)
Comment