Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 150

Ba tháng trước Lục Danh Dương nhận được quyết định điều động, điều anh tới Trung Quốc, khi mới bắt đầu, Cao Thiên Du còn nói mạnh mồm rằng việc anh điều động là việc của anh, không liên quan gì tới em.

Nhưng phụ nữ thì vẫn là phụ nữ, yêu rồi thì thường nói một đằng nghĩ một nẻo.

Cuối cùng, Cao Thiên Du cũng đã về nước.

Cho dù Cao Thiên Du vẫn luôn mạnh mồm, nói rằng ở nước ngoài lâu rồi, cũng muốn về báo đáp xây dựng đất nước, nhưng Diệp Dĩ Muội rõ hơn ai hết, lần này Cao Thiên Du là thật lòng, cô đã coi Lục Danh Dương là người đàn ông sẽ nắm tay cùng cô đi đến hết cuộc đời.

“Thôi được rồi, cậu ở nhà đợi tớ.” Cao Thiên Du không cho Diệp Dĩ Muội cơ hội từ chối, liền cúp máy.

Cao Thiên Du vừa mới cúp máy liền chạm mặt ngay với một người, người này nhìn cô chằm chằm vênh váo.

Cao Thiên Du liếc nhìn cô ta một cái, không hề có ý định quan tâm gì tới thái độ của cô ta.

Người này chính là thư ký của Lục Danh Dương, hay cũng có thể nói là thư ký của tổng tài, khi mà Lục Danh Dương còn chưa được điều về nước thì cô ta đã ở vị trí này rồi. 

Nghe nói là có người chống đỡ sau lưng, còn người đó là ai thì cũng không ai biết.

Nhưng năng lực của cô ta, đúng là đều được mọi người công nhận.

Nếu không có cô ta thì Lục Danh Dương cũng không thể nhanh chóng nắm bắt việc vận hành của công ty như thế được.

Còn về việc cô ta có thái độ không mấy hữu hảo gì với Cao Thiên Du nhưng cô cũng chẳng hề quan tâm.

Tại sao? Cao Thiên Du nghe nói, người phụ nữ này luôn có thái độ như thế với tất cả những ai xinh đẹp và có năng lực hơn cô ta.

Nếu đã như vậy thì Cao Thiên Du cũng vui lòng để cô ta có thái độ đó, ít nhất thì như vậy có thể chứng minh được rằng cô ưu tú, chẳng phải sao?

“Tổng tài tìm cô.” Triệu Oanh khoanh hai tay trước ngực nhìn Cao Thiên Du với thái độ khinh khỉnh.

Cao Thiên Du cười híp mắt lại nhìn Triệu Oanh, nói: “Thư ký Triệu, cái tư thế này thường những người nhìn cao một chút dùng thì sẽ phì hợp hơn đấy.”

Dứt lời, Cao Thiên Du nghển mặt lên, bước đi thanh lịch lướt qua người cô ta.

Triệu Oanh bị lời của Cao Thiên Du chọc cho tức đỏ mặt lên, cô ta tuy không thấp, cao 1m68 nhưng Cao Thiên Du lại cao trên 1m7, Triệu Oanh trước mặt cô đương nhiên không được coi là cao rồi.

Cô ta tức nhưng không nói được gì còn Cao Thiên Du thì đã bước vào thang máy, đi thẳng lên tầng 20.

Ra khỏi thang máy, trước cửa không có sự ngăn cản của Triệu Oanh, cô dễ dàng đi tới trước cửa phòng tổng tài, đưa tay lên gõ cửa.

“Mời vào!” bên trong truyền ra một tiếng nói giọng trầm.

Cao Thiên Du đi tới trước bàn làm việc của anh, hỏi rất công thức: “Tổng tài, anh tìm tôi có việc?”

Cô vẫn luôn như vậy, công tư phân minh.

Nghe thấy giọng nói của cô, Lục Danh Dương đặt tập tài liệu trên tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Ngồi đi!”

Cao Thiên Du gật đầu, ngồi xuống đối diện anh.

“Tâm trạng rất tốt?” Lục Danh Dương nhìn nét mặt tươi cươi của cô, không đợi cô trả lời, anh liền đoán: “Lại chọc tức thư ký Triệu rồi?”

Có những lúc Lục Danh Dương cảm thấy phụ nữ thật kì lạ.

Hai người phụ nữ này đều là những người điển hình cho phụ nữ mạnh mẽ, coi trọng sự nghiệp, nhưng sao mà khi chạm mặt nhau đều ấu trĩ như vậy!

“Cô ta rất kì lạ, rõ ràng là thấp người nhưng lúc nào cũng cứ thích vênh váo khinh khỉnh nhìn người khác.” Cao Thiên Du bĩu môi, nói thế nào cũng không thấy thích cái cô Triệu Oanh đó.

Lục Danh Dương cười ấm áp, không hề có ý khuyên cô và Triệu Oanh hòa bình với nhau.

Đó là quyền tự do của Cao Thiên Du và Triệu Oanh, chỉ cần bọn họ không làm ảnh hưởng tới công việc còn đâu anh không quản.

Đương nhiên, nghĩ như vậy không phải vì anh không bảo vệ Cao Thiên Du, chỉ là anh rõ hơn ai hết, với tính cách của cô thì không ai có thể bắt nạt được cô.

“Trở về chuyện chính, anh hi vọng em sẽ tiếp tục theo dõi tin tức về Tần Hàm Dịch.” Lục Danh Dương dựa đầu vào ghế, nói vẻ rất thư thái.

“Anh biết em sẽ không làm tin tức đó nữa mà!” nụ cười nơi khóe mắt của Cao Thiên Du biến mất, lời cô đã nói cô không muốn nói lại lần nữa, đặc biệt người đó lại là Lục Danh Dương.

Đương nhiên, bọn họ đã nói rõ là công tư phân minh, nhưng công việc mà không vui vẻ được thì cuộc sống cũng vậy.

Vì vậy, Cao Thiên Du thực sự không thích anh ép cô.

“Thiên Du, em là người từ trước tới giờ đều công tư phân minh, anh hi vọng sự việc này cũng sẽ không ngoại lệ.” Lục Danh Dương vẫn giữ thái độ rất hòa nhã, nhưng ngữ khí thì có phần nghi ngờ.

Lục Danh Dương không nói, thực ra lúc này trong tim anh cũng cảm thấy hơi chua xót.

Cao Thiên Du luôn là cô gái thép, công tư phân minh, cho dù bọn họ tối về có nồng thắm với nhau thế nào nhưng khi tới công ty thì cô sẽ không nể tình anh và càng không nhường bước anh trong những chuyện công.

Thế nhưng, vì Diệp Dĩ Muội, mà cô lại làm thế này với anh đã làm cho anh trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Có điều, sự việc này không phải anh muốn làm khó cô mà là cấp trên đã có lệnh, bảo bọn họ nhất định phải săn được tin tức mới.

“Tổng tài, tôi không hiểu tại sao nhất định phải viết về sự việc này? Nói cho cùng thì đây chẳng qua cũng chỉ là một tin đồn, tạp chí chúng ta từ trước tới giờ luôn hướng tới những gì tao nhã chứ không giống như mấy tạp chí lá cả.” Cao Thiên Du có sự kiên quyết của riêng mình, trong lòng Diệp Dĩ Muội vốn dĩ đã buồn rồi, cô là bạn, nếu lại còn sát muối lên vết thương của bạn mình nữa thì cô có còn là người không?

“Cao Thiên Du, tạp chí chúng ta làm gì không cần em phải nói với anh.” Lục Danh Dương sầm mặt xuống.

“Vậy thì xin tổng tài hãy mời một vị cao minh khác, tôi làm không nổi về mảng tin tức này.” Cao Thiên Du nói rối đứng lên, cô không phải cho rằng Lục Danh Dương là bạn trai mình mà không biết sợ như thế mà là tính cách cô từ trước tới này đã vậy, việc cô không muốn làm thì ai cũng không thể ép được.

“Cao Thiên Du, em không muốn xả giận thay cho bạn em?” Lục Danh Dương đột nhiên nói khi cô đứng lên.

Cao Thiên Du nghe thấy vậy liền dừng bước, quay đầu lại: “Ý anh là gì?”

“Rất đơn giản, cấp trên yêu cầu tin tức lần này phải khác với tất cả các tạp chí khác, nếu bọn họ đã viết rằng Tần Hàm Dịch thâm tình, vậy thì chúng ta sẽ viết Tần Hàm Dịch bạc tình phụ nghĩa.” Lục Danh Dương lúc này lại trở về với sự thờ ơ nhẹ nhàng nhưng thanh lịch, giống như thể đang thảo luận cùng cô về một tác phẩm nghệ thuật chứ không phải con người.

Có điều, suy nghĩ vài giây, Cao Thiên Du cảm thấy sự việc này có chút không bình thường!

“Cấp trên? Tổng bộ ở nước Mỹ sao?” Cao Thiên Du hỏi nghi ngờ.

“Ừm.” Lục Danh Dương gật đầu.

“Phía đó có phải có người có thù với Tần Hàm Dịch? sao lại làm như vậy với anh ta?” Cao Thiên Du hỏi có phần mỉa mai.

Vốn dĩ thì những tin đồn về Tần Hàm Dịch chẳng phải là chuyện lớn gì, vậy mà lại có thể kinh động tới phía tổng bộ ở tận bên Mỹ ra mệnh lệnh, chỉ đạo Lục Danh Dương làm việc, cô không thể không cảm thấy sự việc này có chút nực cười.

“Cao Thiên Du!” Lục Danh Dương nheo mày lại, sự việc này đừng nói là anh không biết, kể cả anh có biết thì cũng phải bảo mật.

Hơn nữa, Cao Thiên Du rõ ràng là không nên hỏi.

“Được, em biết rồi, để em nghĩ thêm xem.” Cao Thiên Du nhún vai, quay người bước ra cửa.

“Buổi tối anh đợi em ở bãi đỗ xe tầng ngầm.” Lục Danh Dương nhìn theo bóng dáng cô và nói với theo.

“Ăn cơm?” Cao Thiên Du dừng bước, quay đầu lại nhìn anh, lập tức nói: “Hôm khác đi, hôm nay em không rảnh.”

Dứt lời, không đợi Lục Danh Dương nói thêm cô đã đẩy cửa đi ra ngoài.

Lục Danh Dương nhìn phía cửa đã không còn hình bóng cô, hai mắt anh trùng xuống.

Ba ngày trước, anh không biết đã phải nịnh cô thế nào để cô đồng ý cùng anh đi tham gia một buổi yến tiệc trong tối nay.

Thế nhưng, anh không ngờ, cô lại nhanh chóng quên đi như vậy.

Trong một bệnh viện tư nhân.

Người của Hạ gia, vốn dĩ đã không hài lòng về Tần Hàm Dịch vì bọn họ nghĩ trong buổi họp báo hôm trước Tần Hàm Dịch đã làm không thỏa đáng.

Nếu như không muốn giúp thì thà đừng nói trước còn hơn.

Nói xong rồi nhưng lại không thực hiện, như vậy người khác không sinh nghi cũng khó. 

Nhưng, hai người có tuổi của Hạ gia dù gì cũng vẫn là những người có giáo dục và đã trải đời nhiều, tuy bọn họ trong lòng bất mãn nhưng cũng không nghĩ tới việc sẽ chỉ trích Tần Hàm Dịch.

Chỉ là, Hạ Lam đột nhiên tự sát, khi được Hạ phu nhân phát hiện hiện thì máu đã đỏ cả phòng tắm rồi.

Khi đó Hạ phu nhân sợ hãi hai chân mềm nhũn ra, Hạ Lam nằm trong bồn tắm không còn chút hơi thở của sinh mạng.

Cũng may bệnh viện tư này được xây dựng là để dành cho những nhà giàu, vì vậy mà xe cấp cứu được tới rất nhanh sau đó.

Nếu chỉ muộn độ mười phút thì tính mạng Hạ Lam khó lòng mà giữ được.

Vì Hạ Lam tự sát nên cha mẹ của Hạ Lam vì yêu thương con gái mà khó lòng không tức giận đối với Tần Hàm Dịch.

Khi Hạ Lam còn đang ở trong phòng cấp cứu cha Hạ Lam đã tuyên bố nếu con gái ông ta có mệnh hệ gì thì ông ta sẽ phải cho Tần Hàm Dịch và tập đoàn Tần thị đi cùng con gái ông ta.

Nuốt chửng Tần thị có thể không dễ nhưng gây khó khăn để nó sụp đổ thì cũng không quá khó với ông ta.

Nhưng, Tần Hàm Dịch sáng nay không mang giày mà chạy vào bệnh viện đã làm cho cha mẹ Hạ Lam nhìn thấy đều cảm động.

Làm cha mẹ, làm gì có ai không hi vọng con gái mình hạnh phúc.

Lúc trước, bọn họ không hi vọng Hạ Lam can thiệp vào hôn nhân của Tần Hàm Dịch là vì cảm thấy như vậy là phá vỡ hạnh phúc gia định của người khác, không đẹp đẽ gì.

Thế nhưng, nếu để bọn họ phải chọn giữa việc bị người đời mắng nhiếc và việc ép Hạ Lam phải tự sát thì bọn họ sẽ không do dự để cho con gái mình được lựa chọn.

Vì thế, khi Hạ Lam tự sát, việc này đã làm thay đổi cách nghĩ của bọn họ về Tần Hàm Dịch.

Tần Hàm Dịch vừa vào tới phòng bệnh, cha mẹ Hạ Lam đã bảo y tá lấy một đôi dép đưa cho Tần Hàm Dịch, sau đó tự ý lùi ra ngoài.

Hạ Lam lúc này vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, khuôn mặt không thể hiện một chút gì là tức giận.

Ánh mắt Tần Hàm Dịch hướng về phía cổ tay đang băng bó của Hạ Lam, anh khẽ thở dài, trong lòng tự hứa với cô: “Hạ Lam, anh nhất định sẽ làm cho Hứa An Ca trở lại bên cạnh em.”

Hạ Lam dường như cảm nhận được vậy, đôi lông mi của cô ta rung lên, từ từ mở mắt, khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh giường, ánh mắt cô ta nhấp nháy rồi nhòa đi.

Hạ Lam hận Tần Hàm Dịch, dù khôn phải người yêu nhau nhưng tình cảm bao nhiêu năm thế anh bỏ đi đâu, hôm qua anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý, cũng đủ để cho cô ta đau lòng rồi.

Không phải vấn đề đúng hay sai, bọn họ dù gì cũng không phải người bình thường, không thể việc gì cũng trắng đen rõ ràng được, cũng không thể vẽ ra một đường kẻ ngăn cách rõ ràng giữa đúng và sai.

“Hạ Lam, anh xin lỗi.” Tần Hàm Dịch nói vẻ vô cùng áy náy.

Nếu anh biết phản ứng của cô lại kịch liệt thế này, thậm chí là tự sát vậy thì anh.....

Những suy nghĩ đột nhiên dừng lại, anh không muốn nghĩ tiếp nữa, trên thế giới này vốn dĩ đã không có nếu....

“Tại sao lại đối xử với em như thế?” Hạ Lam cuối cùng cũng mở miệng, nhưng vừa nói được một câu nước mắt đã chảy ra giàn giụa: “Anh cảm thấy em vẫn chưa đủ thê thảm à?”

“Hạ Lam, em biết anh không nghĩ như thế mà!” Tần Hàm Dịch cố gắng giải thích, nhìn vào ánh mắt trách móc của cô ta, anh tự cười chế giễu, anh lập tức nói: “Nếu như em cảm thấy như vậy mà trong lòng dễ chịu thì anh cũng sẽ không giải thích nữa.”

Tính cách Tần Hàm Dịch là như vậy, anh không giải thích, đối với Hạ Lam anh đã coi như vô cùng kiên nhẫn rồi.

“Anh ra ngoài đi.” Hạ Lam tâm trạng kích động nhìn anh gầm lên.

“Được.” Tần Hàm Dịch đứng lên: “Em nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi, đợi khi nào em muốn gặp anh thì anh sẽ lại tới thăm em.”

Anh không muốn tranh luận đúng sai với cô thêm nữa, cái gì mà đạo lý và chân tướng, nói cho cùng thì anh cũng không phải là một người chính nghĩa. Có điều lời của Lam Dư Khê nói đã phát huy tác dụng, giữa Hạ Lam và Diệp Dĩ Muội, anh đã chọn Diệp Dĩ Muội.

Dù sao nếu Hạ Lam trong sạch thì cô ta cũng sẽ có cơ hội để chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Thế nhưng, nếu anh chọn lựa Hạ Lam, như vậy chẳng khác nào anh giấu đi chân tướng việc thi thể mẹ Diệp Dĩ Muội bị đánh cắp, chỉ sợ tới lúc đó Diệp Dĩ Muội sẽ hận anh cả đời.

“Tần Hàm Dịch, tôi hận anh, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.” Hạ Lam nhìn theo bóng dáng anh rời đi như thể anh sẽ hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời cô ta vậy.

Hóa ra, người mà cứ nghĩ sẽ không bao giờ rời xa ta cuối cùng có một ngày lại bỏ ta mà đi....

Cha mẹ Hạ Lam ở phía ngoài nghe thấy tiếng nói của cô ta lập tức liền xông vào.

Hạ phu nhân chạy lại an ủi con gái đang kích động, Hạ tiên sinh thì cùng với Tần Hàm Dịch ra khỏi phòng bệnh, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.

“Hàm Dịch, ngồi đi, nói chuyện với chú vài câu.” Hạ tiên sinh lên tiếng.

Cả một đêm không ngủ, cơ thể mệt không nói mà chủ yếu là con tim đang rất mệt mỏi.

Ông ta chỉ có một đứa con gái, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì nửa đời còn lại của ông ta chẳng còn gì mà mong chờ nữa.

“Vâng!” Tần Hàm Dịch đi tới và ngồi xuống.

Hạ tiên sinh thở dài một tiếng, cảm thấy bản thân quá là mất mặt.

Có những lời vốn ông ta không nên nói, nhưng vì con gái ông ta không thể không nói.

“Hàm Dịch, cháu còn yêu Lam Lam không?” Hạ tiên sinh hỏi nhưng có phần lúng túng.

Tần Hàm Dịch nghe thấy vậy, cười khiêm tốn và trả lời: “Bác trai việc gì phải nhắc lại những bồng bột của thời trẻ chứ? cháu đã có gia đình rồi, trong lòng Hạ Lam cũng có người cô ấy yêu, cháu sẽ mãi mãi coi cô ấy như em gái của mình mà thôi.”

ý của Tần Hàm Dịch trong lời nói của anh đã rất rõ ràng, Hạ tiên sinh sao lại nghe không hiểu chứ?

chỉ là, vì con gái, ông ta lại không thể không nói tiếp: “Hàm Dịch, chú biết là Lam Lam không hiểu chuyện, lúc trước một mực đòi chạy theo Hứa An Ca....”

Hạ tiên sinh đột nhiên dừng lại, ông ta cảm thấy bản thân thực lòng không nói tiếp được nữa, cả một đêm lo lắng làm cho ông nhìn trông rất mệt mỏi.

“Thôi bỏ đi! Con cháu tự khắc có phúc của con cháu, là do chú suy nghĩ không chu đáo, không nên nói những lời đó.” Hạ tiên sinh nói vẻ xin lỗi.

Vốn dĩ những lời này tới đây là có thể dừng lại rồi, chỉ là, ai mà biết được khi Hạ phu nhân đi ra lại đúng lúc nghe thấy những lời này.

Đàn ông thì cần giữ thể diện nhưng phụ nữ, vì con gái thì kể cả thể diện cũng chẳng cần.

“Lão Hạ, ông vào trong với con gái đi.” Hạ phu nhân với sắc mặt lạnh lùng, bà ta thậm chí còn đang cảm thấy Tần Hàm Dịch đang báo thù sự phản bội trước đây của Hạ Lam, vì thế đã tách hai người ra và tự mình ra mặt.

Không phải sức tưởng tượng của bà ta quá phong phú mà là sự biểu hiện trước đây của Tần Hàm Dịch làm cho bà ta thực lòng không nhìn ra được giữa anh và vợ mình có tình cảm gì để không nỡ ly hôn.

Bà ta luôn cho rằng, bất luận có hay không có sự xuất hiện của một người con gái khác thì Tần Hàm Dịch và Diệp Dĩ Muội sẽ đều ly hôn.

Thế nhưng, ai biết được, Hạ Lam ở đây cần tới anh, bọn họ ngay cả thể diện cũng chẳng cần và muốn nhận anh nhưng anh lại không muốn?

Con gái trước đây được anh theo đuổi nhưng lại bỏ chạy, bây giờ ngược lại quay lại theo đuổi người ta, điều này không thể không làm cho Hạ phu nhân thấy trong lòng không vui.

Lại thêm với việc Hạ gia có ơn với Tần gia, điều này làm cho Hạ phu nhân cũng thấy tự tin hơn nhiều.

Hạ tiên sinh nhìn thấy sắc mặt vợ không bình thường, thế nhưng ông ta còn có thể nói gì đây?

Hôm nay không để bà ta nói thì sớm muộn bà ta cũng sẽ nói.

“Được!” ông ta gật đầu, đứng lên, đi vào trong phòng bệnh.

Hạ phu nhân đi tới trước mặt Tần Hàm Dịch ngồi xuống đối diện anh, mặt lạnh lùng hỏi: “Hàm Dịch, bác gái chỉ hỏi con một lần, trong lòng con có phải là thật không còn yêu Lam Lam nữa?”

Trong lòng bà ta đang tức giận, nếu Tần Hàm Dịch dám nói không yêu nữa vậy thì con gái bà ta có làm gì đi chăng nữa bà ta cũng sẽ không công nhận Tần Hàm Dịch,

Huống hồ, con gái bà ta cũng không tới nỗi là không gả được cho ai.

Tần Hàm Dịch không trả lời ngay, sắc mặt không có sự phản ứng gì quá rõ nét, trong lòng thì đang do dự.

Bao nhiêu năm tình cảm thời niên thiếu, sao có thể nói là không yêu nữa....

Việc gì cũng đều có thể từ từ thay đổi, kể cả là chuyện tình cảm.

Hạ phu nhân thấy Tần Hàm Dịch do dự, sắc mặt cuối cùng cũng bớt lạnh lùng đi.

Chỉ là, bà ta vừa mới thay đổi sắc mặt bèn nghe thấy Tần Hàm Dịch nói: “Bác gái, cháu và Hạ Lam là không thể nào.”

Lý do Tần Hàm Dịch tạo ra cho mình đó là, bà nội tuổi cao rồi, sức khỏe cũng không được tốt, anh không muốn kích động tới bà nội. vì vậy, anh nhất định không thể ly hôn.

Nét biểu cảm trên mặt Hạ phu nhân bỗng nhiên cứng đờ ra, rồi lại từ từ sầm xuống, vô cùng khó coi.

“Bác gái, nếu không còn việc gì thì cháu đi trước đây, sau này cháu sẽ lại tới thăm Hạ Lam.” Tần Hàm Dịch nói rồi liền đứng lên, đang định rời đi.

Nếu nói thêm gì nữa thì chỉ làm cho cả hai bên đều khó xử, tội gì phải thế!

Hơn nữa, anh cũng không cho rằng Hạ Lam thực sự muốn ở bên anh, cô ta chẳng qua bây giờ đang mất đi tất cả nên muốn lấp chỗ trống mà thôi.

Hạ phu nhân nhìn chằm chằm về phía Tần Hàm Dịch đang nhấc chân bước đi, bà ta vô cùng phẫn nộ nhưng vẫn cố nhịn mà không bộc phát ra ngoài.

Tần Hàm Dịch không phải là người không nóng giận, có thể để mặc cho bà ta muốn làm gì thì làm.

Việc gì cũng phải có chừng mừng thì sau này mới dễ đối đãi.

Thái độ bây giờ của Hạ Lam bà ta có thể nhìn ra. Nếu Tần Hàm Dịch chưa nói lời từ chối hẳn thì bà ta làm mẹ đương nhiên cũng không ép con gái mình đi vào chỗ chết.

Bà ta biết việc Tần lão phu nhân thích Diệp Dĩ Muội, nhưng, người Tần phu nhân thích lại là Hạ Lam, có thể bà ta sẽ thương lượng việc này với Tần phu nhân.

Tần phu nhân thực sự thích Hạ Lam sao?

Không, bà ta sao có thể thích một cô gái mà năm xưa đã đá con trai mình chứ! chẳng qua so với Diệp Dĩ Muội vì bà ta muốn để Hạ Lam làm con dâu mình hơn thôi!

Hạ phu nhân nghĩ, nếu có sự ủng hộ của Tần phu nhân thì Tần Hàm Dịch sẽ không thể để cho Tần lão phu nhân kiểm soát mãi như thế được.

Ánh mắt bà ta vẫn nhìn về hướng Tần Hàm Dịch đi nhưng cơn phẫn nộ trong lòng đã giảm đi phần nào.

Tần Hàm Dịch nếu đã có thể vì Lam Lam của bà ta mà như hồn bay phách lạc đi như thế thì đủ thấy có thể là miệng anh nói thế nhưng con tim anh không nghĩ thế.

Hạ phu nhân nghĩ như vậy suy cho cùng cũng vì bà ta là mẹ, bà ta luôn cảm thấy con gái mình tốt, vì thế bà ta mới cho rằng Tần Hàm Dịch vì Hạ Lam nên mới thất thần ra như thế.

Vậy sự thật là gì? Thực sự như Hạ phu nhân nghĩ sao?

Tại tập đoàn quốc tế Tần thị.

Châu Lan Na ngồi trên chiếc ghế ở vị trí mới, hai mắt nheo lại nhìn hình ảnh trên mặt báo, càng nhìn càng hận.

Tại sao người anh quan tâm có thể là Diệp Dĩ Muội, là Hạ Lam mà không thể là cô ta chứ?

Đúng lúc này bên tai lại truyền tới tiếng nói chế giễu, mỉa mai của đồng nghiệp.

“Này này này, tổng tài đúng là si tình thật đấy, thế này chẳng phải là vì tiểu như Hạ gia mà giải tán hậu cung à? xem ra những kẻ mưu đồ muốn bước chân vào Tần gia đúng là không còn một chút hi vọng nào rồi, cả đời sẽ phải ở trong lãnh cung mà thôi.”

Giọng nói không to không nhỏ, chỉ đủ để cho Châu Lan Na nghe thấy, dường như cố ý nói để cho cô ta nghe vậy.

Phụ nữ mà, trời đã sinh ra cái tính ghen tỵ, Châu Lan Na trước đây cậy mình cậy mẩy đã không ít lần lên mặt với mọi người khiến cho rất nhiều nữ nhân viên của Tần thị trong lòng đều bất mãn với cô ta.

Bây giờ thấy cô ta vào lãnh cung thế này thì coi như là báo được thù.

Châu Lan Na sắc mặt rất khó coi đứng lên, nhanh chân bước tới phòng làm việc.

Trong lòng cô ta tuy là tức, chỉ muốn xé rách mồm những người lắm lời kia nhưng cô ta biết, cô ta bắt buộc phải nhịn.

Bây giờ thân phận của cô ta không giống với trước đây nữa, chẳng có ai còn sợ cô ta nữa, nếu cô ta mà xảy ra tranh chấp với anh, sự việc náo loạn lên, cô ta sợ Tần Hàm Dịch sẽ lấy cái cớ đó để đuổi thẳng cô ta đi.

Cô ta tuyệt đối không thể rời khỏi Tần thị, chỉ cần còn có thể nhìn thấy anh thì cô ta vẫn còn hi vọng.

Cô ta tay bóp nát tờ báo, đi thẳng tới phòng làm việc của Tiêu Nhiên.

Lúc này, người có thể nghe cô ta kể khổ chỉ có Tiêu Nhiên mà thôi.

Tuy rằng Tiêu Nhiên gần đây không chịu giúp cô ta nữa nhưng anh cũng vẫn là người duy nhất có thể giúp cô ta, cô ta tuyệt đối không thể đánh mất đi con bài này.

Khi cô ta bước vào, Tiêu Nhiên đang bận túi bụi, nghe thấy tiếng cửa, anh ngẩng đầu lên nhìn ra, khi nhìn thấy Châu Lan Na anh đơ người ra.

Châu Lan Na nở nụ cười tươi rói với anh, rồi lại có chút ngạc nhiên: “Không hoan nghênh tôi?”

Tiêu Nhiên nhìn cô ta vài giây rồi mới nói: “ngồi đi.”

Châu Lan Na cũng không khách khí, đi tới trước mặt anh ngồi xuống đối diện, đặt tờ báo trên mặt bàn làm việc của anh.

“Tôi xem qua rồi.” Tiêu Nhiên dừng lại do dự rồi mới nói tiếp: “Thực ra, nếu như cô để ý thì cô sẽ phát hiện ra một chi tiết.”

Vốn dĩ anh không muốn nói cho cô ta nhưng nếu cô ta đã tới rồi, vậy thì anh sẽ giúp cô ta một lần cuối cùng!

“Điều gì?” Châu Lan Na nhìn anh không hiểu.

“Khoảng năm giờ sáng tổng tài đi tới bệnh viện, lúc đó, các báo đã đều định bài và đã in, sao lại có thể đột nhiên xuất bản số đặc biệt nhanh như vậy?” Tiêu Nhiên nói nhắc nhở.

“Ý anh là sự việc này đã có người sắp xếp từ trước?” Châu Lan Na hỏi lại ngạc nhiên, suy nghĩ một lát rồi lập tức nói: “Là Hàm Dịch đã làm, anh ấy làm vậy là để rửa sạch những lời mắng nhiếc đối với anh ấy trước đó đúng không?”

Châu Lan Na trong lòng có chút vui mừng, bởi vì trong lòng cô ta, Diệp Dĩ Muội là đối thủ nhẹ ký hơn so với Hạ Lam.

Nếu bắt cô ra phải đấu với một trong hai người thì cô ta đương nhiên lựa chọn đấu với Diệp Dĩ Muội.

“Ha ha....” Tiêu Nhiên cười chế giễu: “Tôi thì không cho rằng sự việc này đã được sắp xếp trước, chỉ có thể nói rằng tổng tài khi ở bên ngoài đã không đi giày.”

“Rốt cuộc ý anh là gì? Lẽ nào, anh ấy thích đi chân trần như thế và chạy lung tung?” Châu Lan Na không thể không sốt sắng, cô ta nói với ngữ khí cũng không nhẹ nhàng nữa, có điều vừa ý thức được ngữ khí của mình Châu Lan Na liền lập tức lúng túng cười cười.

“Lan Na, nếu lần này tổng tài không chịu vì Hạ tiểu thư mà ly hôn thì cô hãy từ bỏ đi!” Tiêu Nhiên không giải thích cặn kẽ là chỉ khuyên bảo như vậy.

“Trong lòng anh tôi cũng không bằng Hạ Lam đúng không?” Châu Lan Na đứng lên, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Tiêu Nhiên rồi chất vấn.

“Nếu cô muốn nghĩ như thế rồi thì tôi cũng không muốn giải thích.” Tiêu Nhiên bất lực, cũng rất mệt, anh cảm thấy cô ta bây giờ cả ngày đều chỉ có nghĩ lung ta lung tung.

Anh nói như vậy chẳng qua là muốn nói với cô ta, có thể là Tần Hàm Dịch có tình cảm với Diệp Dĩ Muội, thậm chí còn sâu nặng hơn cả Hạ Lam, cô ta căn bản không thể nhúng tay vào được.

“Vậy thì tôi đi trước đây.” Châu Lan Na cô gắng để giữ thái độ hòa khí, quay người bước đi rồi sắc mặt lập tức thay đổi, có phải bây giờ cô ta thất sủng rồi nên ai cũng có thể không coi cô ta ra gì?

Diệp Dĩ Muội vốn tưởng trước khi rời đi sẽ không gặp lại Tần Hàm Dịch, cô nghĩ chắc lúc này anh đang ở cùng Hạ Lam không ai chịu rời ai.

Thế nhưng, ai ngờ, anh liền về rồi.

Khi cô nhận được điện thoại của Cao Thiên Du chuẩn bị rời đi thì anh đã đứng trước cửa, đang ấn khóa mật mã.

Sau khi cả hai đều đơ người ra, lại là sự im lặng kéo dài.

Anh nhìn vào chiếc túi trên tay cô, hai mắt chớp chớp rồi mới nói: “Chúng ta nói chuyện một lát.”

“Được.” Diệp Dĩ Muội gật đầu, nói chuyện cũng tốt, đây cũng là chuyện sớm muộn.

Cùng anh lại bước vào trong, cô nói với anh: “Đợi tôi một chút.” Nói rồi, cô đi ra ban công, gọi điện cho Cao Thiên Du.

“Thiên Du, cậu đợi tớ một lát, tớ có chút việc.”

“Tần Hàm Dịch về rồi à?” Cao Thiên Du hỏi.

“Ừm.” Diệp Dĩ Muội không giấu diếm cô khẽ trả lời.

“Dĩ Muội, cậu có cần suy nghĩ thêm không?” Cao Thiên Du khuyên.

Yêu rồi, rất có thể sẽ là chuyện cả đời, cứ từ bỏ như thế này, Cao Thiên Du sợ Diệp Dĩ Muội sẽ không vui vẻ được.

Tính cách Cao Thiên Du từ trước tới nay đó là nếu là thứ cô thích thì cô nhất định sẽ đấu tranh để có được, cho dù có phải sứt đầu mẻ trán cũng nhất định không chịu thua.

Thế nhưng, Diệp Dĩ Muội thì không phải là Cao Thiên Du.

“Thiên Du.....”Diệp Dĩ Muội muốn nói: “Người trong trái tim anh ấy không phải tớ,” nhưng Tần Hàm Dịch lại đang ở trong phòng khách nên cô không có cách nào để nói.

“Vậy thì các cậu nói chuyện trước đi, tớ còn có chút việc, các cậu nói xong thì gọi điện cho tớ.” Cao Thiên Du hiểu ý, lại sợ Diệp Dĩ Muội biết cô đang đợi, trong lòng sẽ sốt ruột nên đã rời đi trước.

“Được, vậy cứ như thế đã.”. Diệp Dĩ Muội cúp máy, khi đi vào phòng khách, Tần Hàm Dịch đang dựa lưng trên ghế sô pha, hai mắt nhắm hờ lại, trông khá mệt mỏi.

Anh nheo chặt mày lại, dường như đang rất đau đầu.

Cô đi vào trong bếp rót một cốc nước, đặt trên bàn trước mặt anh, khẽ hỏi: “Ăn sáng chưa?”

Nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh như thế, chắc là chưa ăn gì!

Anh mở mắt ra, nhìn cô, lắc đầu.

“Vậy anh đợi một lát.” Diệp Dĩ Muội nói rồi liền đi vào trong bếp.

Rất kì lạ, sau khi quyết định rời đi, dường như sự oán hận trong lòng cô đối với anh đã biến mất rồi, lúc này cảm giác của cô đối với anh giống như một người khách đến nhà vậy.

Có điều, đây là nhà của anh chứ không phải của cô.

Cô nhìn tron bếp một lượt rồi lại mở tủ lạnh ra nhìn, chẳng có đồ ăn gì.

Nghĩ một lát, cô cho mỳ vào trong chiếc bát pha lê trong suốt, lại cho thêm ít nước, đem mỳ khuấy tơi ra.

Động tác rất thuần thục, cô mở bếp, đổ dầu vào nồi, một lát sau đã có một bát mỳ cà chua trứng nóng hổi.

Cô để vào khay bát mỳ nóng và một chiếc bát không, khi đi ra tới phòng khách, Tần Hàm Dịch vẫn đang dựa lưng vào ghế sô pha bất động, dường như anh đã ngủ rồi.

Diệp Dĩ Muội hành động nhẹ nhàng, đặt khay xuống, cầm lấy chiếc túi đặt trên ghế sô pha, đang định quay người bước đi thì liền bị cánh tay Tần Hàm Dịch nhanh chóng với ra nắm lấy cổ tay cô, anh gằn giọng xuống hỏi: “Cô muốn đi đâu?”

“Tôi tưởng anh ngủ rồi, tôi muốn đi trước.” Diệp Dĩ Muội thở dài một tiếng, ngồi xuống ghế sô pha: “Anh ăn đồ ăn trước đi, đợi anh ăn xong chúng ta nói chuyện.”

Tần Hàm Dịch nhìn cô gái trước mặt, đột nhiên lại cảm thấy thật xa lạ, rất xa lạ.

Anh luôn biết cô yếu đuối, cô nhẹ nhàng, thỉnh thoảng cũng tức giận, thế nhưng anh chưa từng nghĩ, Diệp Dĩ Muội có một ngày lại dùng ánh mắt như nhìn một người xa lạ để nhìn anh.

Sự khách khí của cô làm cho anh cảm thấy hoảng.

“Anh mau ăn đi không lát nữa nguội mất.” Diệp Dĩ Muội giằng tay đang bị anh nắm ra, cô cũng như anh không quen với việc anh dùng ánh mắt nhìn cô như đang thẩm vẩn.

Cô sợ anh sẽ nhìn thấy vết thương trong lòng cô, lại sợ bị anh chế nhạo.

Anh khẽ thả lỏng tay ra mặc cho cô giằng, rồi anh nhìn chiếc bát đang bốc hơi trên bàn, anh nheo mày lại.

“Canh cà chua trứng?” giọng anh có chút không cui hỏi lại cô.

Mỗi lần nhìn thấy canh cà chua trứng anh đều nhớ tới bộ dạng Lam Dư Khê vì một bát canh thế này mà vui cả nửa ngày.

“Nếu anh không thích thì anh gọi Tiêu Nhiên mang bữa sáng tới cho anh.” Diệp Dĩ Muội tưởng rằng anh không thích thứ đồ ăn đạm bạc này nên nói vậy.

“Không cần đâu!” Tần Hàm Dịch lạnh lùng từ chối, cầm cái bát không lên múc một thìa rồi ăn.

Lần đầu tiên anh phát hiện, hóa ra cái đồ ăn nhìn có vẻ đơn giản này mà mùi vị lại khá ngon.

Diệp Dĩ Muội luôn giữ im lặng, lặng lẽ ngồi bên cạnh anh mãi cho tới khi anh đặt bát xuống, nhìn cô rồi cô mới hỏi: “Hạ Lam không sao chứ?”

Nếu anh đã có lý do để không buông được Hạ Lam vậy thì bọn họ sẽ nói bắt đầu từ Hạ Lam!

Sắc mặt Tần Hàm Dịch vừa mới thả lỏng một chút, giọng nói anh có phần lạnh lùng: “Cô ấy không sao.”

“Vậy quyết định của anh?” Diệp Dĩ Muội nghĩ, kể cả không phải vì cô, vì Hạ Lam thì anh cũng đều phải đưa ra một sự lựa chọn.

“Quyết định cái gì?” sắc mặt của Tần Hàm Dịch bỗng trở nên khó coi.

“Hạ Lam lúc này cần anh, anh nên....” Diệp Dĩ Muội còn chưa nói hết câu anh liền cao giọng gắt lên, hai mắt hơi đỏ mang đầy sự tức giận nhìn cô.

“Diệp Dĩ Muội, cô có gì thì nói đi, đừng có lấy Hạ Lam làm cái cớ!” anh bị lời nói của cô làm cho tức điên lên, lồng ngực phập phồng, thế này là thế nào., cô đang định đẩy anh ra, đẩy anh vào tay người phụ nữ khác đấy à?

Sao anh lại quên mất, lời như vậy tối qua cô đã nói một lần rồi.

“Được.” Diệp Dĩ Muội không muốn tranh luận với anh, lập tức nói thẳng: “Chúng ta ly hôn đi!”

Sắc mặt Tần Hàm Dịch tái xanh đi, nhìn cô một lúc mới nói: “Cô nằm mơ.”

“Tần Hàm Dịch, chúng ta cứ làm tổn thương lẫn nhau thế này có gì hay ho chứ?”

Diệp Dĩ Muội vẫn cái bộ dạng thờ ơ, hoàn toàn coi thái độ của Tần Hàm Dịch như thái độ của một đứa trẻ làm loạn lên một cách vô lý.

“Diệp Dĩ Muội, tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, tóm lại, việc ly hôn cô nghĩ cũng đừng nghĩ tới.” Tần Hàm Dịch nói với ngữ khí kiên quyết.

“Nếu đã như vậy thì tôi đề nghị tòa án xét yêu cầu ly hôn từ phía tôi.” Ánh mắt Diệp Dĩ Muội có chút dao động, cô đứng lên, định rời đi.

“Diệp Dĩ Muội, cô dám đi ra khỏi cửa đó thử xem.” Tần Hàm Dịch nhìn theo bóng dáng cô, càng lúc càng thấy hận.

Diệp Dĩ Muội không nói gì, bước chân không dừng lại mà tiếp tục bước về phía trước.

“Cao Thiên Du!” Tần Hàm Dịch nghiến răng nói ra ba từ.

Diệp Dĩ Muội nghe thấy vậy sắc mặt hơi thay đổi, tức giận quay đầu lại trợn trừng mắt nhìn anh: “Tần Hàm Dịch, ngoài uy hiếp ra thì anh còn có thể làm gì?”

“Cách thức chỉ cần có hiệu quả, dùng vài lần thì đã làm sao?” Tần Hàm Dịch khẽ cười, nhưng trong lòng lại đang cười bản thân tội gì phải vì một cô gái mà làm cho bản thân mình trở thành kẻ khốn như thế.

“Vậy thì tùy anh!” Diệp Dĩ Muội không muốn nghe anh uy hiếp thêm nữa, phía sau Cao Thiên Du còn có Cao gia, còn có Lục Danh Dương, cũng chẳng phải dân đen mà anh muốn làm gì thì làm.

Hơn nữa, cô đã quyết định thời gian này sẽ rời khỏi thành phố, đợi tới khi cô đi rồi, Tần Hàm Dịch đương nhiên sẽ không tìm Cao Thiên Du gây phiền phức nữa.

Dứt lời, tiếp tục bước về phía trước, mắt nhìn thấy Diệp Dĩ Muội đã đi tới cửa rồi, Tần Hàm Dịch không ngồi im được nữa, anh vùng dậy từ ghế sô pha, nhanh chân chạy theo, thì Diệp Dĩ Muội đã kéo cửa ra.

Tần Hàm Dịch dùng lực ấn mạnh cánh cửa lại, cánh cửa vừa được kéo ra lại đóng rầm lại, rồi khóa vào.

Ngay sau đó, anh ấn người Diệp Dĩ Muội dựa vào cửa, một tay nắm lấy cằm cô, nói tức giận: “Ngày hôm nay cô không thể đi đâu cả.”

“Tần Hàm Dịch, nếu vẫn là vì Hạ Lam thì anh yên tâm, tôi sẽ rời khỏi thành phố này nhanh thôi, tôi đảm bảo sẽ không có bất kì liên hệ gì với Hứa An Ca.”

Còn về chân tướng việc mẹ cô qua đời, cô sẽ nhờ Cao Thiên Du điều tra giúp.

Hai chữ “rời khỏi” làm cho con tim Tần Hàm Dịch hốt hoảng, thế nhưng, sau sự từ chối của cô đêm qua anh lại không muốn thừa nhận rằng anh lo lắng.

“Vậy nếu Hứa An Ca đuổi theo cô thì sao? Tôi tuyệt đối sẽ không để cho Hạ Lam gặp phải kích động.” Tần Hàm Dịch nói đầy tức giận, nhưng lại bị ánh nhìn chằm chằm của cô làm cho hoảng hốt, anh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó nữa.

Anh lập tức nhắm mắt lại, điên loạn hôn lên môi cô.

Cô là của anh, bây giờ anh sẽ làm cho cô trở thành người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối không để cho người nào tranh thủ lúc bọn họ đang rắc rối mà xen vào.
Bình Luận (0)
Comment