Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 190

Hứa An Ca đáp lại sự phản ứng của Vệ Ngấn cũng là một khuôn mặt hết sức ngạc nhiên, dường như anh cũng không hề biết trước về việc này.

Anh từ phía dưới bàn, đưa tay ra nắm lấy tay Vệ Ngấn, dùng ánh mắt như muốn nói với cô: “Đừng lo lắng.”

Chỉ là, sao cô có thể không lo lắng? Mối quan hệ của bọn họ vốn đã đủ phức tạp rồi, nếu bây giờ bọn họ đưa tin kết hôn ra cô không tưởng tượng ra được sẽ xảy ra chuyện gì.

Nói cho cùng, cô vẫn là người hiểu Tần Hàm Dịch, cô lo lắng anh nghe được tin này nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.

Lời của Hà Nghị đã làm cho đám phóng viên như đàn ong vỡ tổ, rõ ràng quy định là không được nhắc tới việc riêng, bây giờ lại công bố tin tức cá nhân thế này, nhất thời tất cả mọi người đều không hiểu, cuộc họp báo này rốt cuộc mục đích là gì.

“Được rồi, buổi họp báo đến đây kết thúc.” Lúc này Hứa An Ca đứng lên, kéo tay Vệ Ngấn rời khỏi hội trường.

Hà Nghị cũng không quan tâm nhiều lắm tới hành động của anh, anh ta cũng đứng lên, liếc mắt ra hiệu cho bảo an hãy ngăn đám phóng viên lại.

Rất rõ ràng, bảo an của hội trường làm việc rất tốt, những phóng viên đó không một ai là có thể lọt qua tay bọn họ và tiếp cận lại gần Vệ Ngấn và Hứa An Ca.

Ba người vội vàng đi vào thang máy, vừa bước vào Hứa An Ca đã lên tiếng chất vấn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Rất xin lỗi Hứa thiếu gia, đây là ý của chủ tịch hội đồng quản trị, tôi không tiện nói nhiều.” Thái độ của Hà Nghị rất thờ ơ, không hề có một phản ứng thừa thãi nào trước sự phản ứng phẫn nộ của Hứa An Ca.

Hứa An Ca nhìn anh ta gật đầu lia lại, đột nhiên gầm lên: “Sao anh lại không biết chứ?”

Hứa An Ca vội vàng kéo tay anh lại, bây giờ cô đang rất đau đầu, cô không hi vọng xảy ra thêm bất cứ chuyện gì nữa.

“An Ca, thôi bỏ đi, có việc gì thì chúng ta quay về từ từ thương lượng.”

Hà Nghị chỉ là giám đốc công quan, chẳng qua là nghe mệnh lệnh người khác, làm khó anh ta thì cũng có được gì!

Lúc này Hứa An Ca mới bình tĩnh lại, rồi, thang máy đột nhiên yên tĩnh tới mức kì lạ.

Cũng may, rất nhanh sau đó, thang máy đã xuống tới tầng hầm.

Ting một tiếng, cửa thang máy mở ra, người đứng trước cửa thang máy làm cho những người ở trong thang máy đều giật mình.

Chỉ thấy Tần Hàm Dịch đứng trước cửa thang máy với khuôn mặt u ám và đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Và lúc này, anh không hề đeo khẩu trang, những vết sẹo chằng chịt trên mặt thực sự rất đáng sợ.

Sau khi đơ người ra, Vệ Ngấn quay đầu sang nói với Hứa An Ca: “Anh ở đây đợi em.”

Hứa An Ca lập tức kéo tay cô lại, anh không hi vọng cô rời xa mình.

Vệ Ngấn nhìn anh khẽ mỉm cười rồi rút tay mình ra khỏi tay anh sau đó bước ra ngoài thang máy.

Tần Hàm Dịch thấy cô đi ra, anh quay người bước đi, cô bèn lặng lẽ đi theo phía sau anh.

Mãi cho tới khi đi tới bên cạnh xe anh, anh dừng bước lại bên phía cạnh ghế lái, anh mở cửa xe ra.

“Lên xe.” Giọng nói anh lạnh lùng, còn mang theo cả sự tức giận nữa.

“Có gì thì nói luôn ở đây đi!” Vệ Ngấn không muốn lên xe, cô chỉ muốn nhanh chóng nói xong và rời khỏi nơi đây.

Cô quay mặt sang một bên, cô không muốn nhìn khuôn mặt đầy vết sẹo của anh, không phải vì cô cảm thấy xấu mà cô chỉ cảm thấy con tim mình đau nhói từng cơn.

Thế nhưng, Tần Hàm Dịch lại cứ hiểu lầm hành động của cô, anh tưởng rằng cô chê anh.

“Có phải đến nhìn anh một cái em cũng không muốn nữa không?” Tần Hàm Dịch tự cười chế giễu, anh không dám để cô nhìn khuôn mặt lại, lại cũng muốn để cô nhìn khuôn mặt anh, bởi vì anh biết cô sẽ phản ứng thế nào.

“Tần Hàm Dịch....” cô quay đầu sang nhìn anh và hỏi anh có phần thất vọng: “Anh cảm thấy em là người như thế à?”

Lời của cô vừa hỏi làm anh nghẹn ngào, nhưng trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh kiên quyết nói: “Lên xe.”

Vệ Ngấn hiểu tính cách của Tần Hàm Dịch, nếu như cô không lên xe thì anh dù có phải lôi cô cũng làm cho cô lên xe.

Cô không muốn phải đấu tranh vô nghĩa với anh, không phải là cô đang thỏa hiệp với anh chỉ là cô muốn nói rõ ràng với anh, sớm muộn đều phải nói.

Hai người đều lên xe, cô mới mở miệng nói: “Có gì nói luôn trong xe! Em không muốn đi xa.”

Thế nhưng, anh chẳng quan tâm tới lời cô, anh đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi vị trí mà lái ra ngoài.

Cô thở dài một tiếng, nhìn vào gương chiếu hậu cô thấy Hứa An Ca đang chạy đuổi theo, cô nheo mày lại, lấy điện thoại của mình ra gọi cho Hứa An Ca.

“Tiểu Ngấn, anh ta đưa em đi đâu đấy?” Hứa An Ca hỏi kích động.

“An Ca, anh cứ bận việc của anh trước đi! Đợi em với anh ấy nói chuyện xong sẽ lại nói tới chuyện của chúng ta.” Vệ Ngấn bình tĩnh nói với Hứa An Ca.
“Được.” Hứa An Ca không biết bản thân mình còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể đáp lại một câu đồng ý.

Vậy cứ thế đã nhé. Vệ Ngấn cúp máy, ánh mắt liếc nhìn Tần Hàm Dịch, khuôn mặt anh trầm mặc lái xe, không hề có ý muốn lên tiếng.

Cô cũng không nói gì cả, lặng lẽ ngồi trên ghế của mình.

Chiếc xe được lái rời khỏi Vĩnh Dạ Yên Hỏa, sau khi chạy như bay trên đường cao tốc, cô mới biết anh đưa cô đi đâu.

Căn biệt thự của anh ở vùng ngoại ô, ở đó từng có nhiều hồi hức tươi đẹp của bọn họ.

Chỉ là, mỗi một lần nghĩ tới đều cảm thấy đau lòng....

Đúng như Vệ Ngấn đoán, chiếc xe của Tần Hàm Dịch dừng lại trước cửa của căn biệt thự ở vùng ngoại ô.

Cô đã đi bao lâu thì nơi này để trống bấy lâu.

Anh nhanh chóng bước xuống xe, sau đó mở cửa xe cho cô, nắm lấy tay cô, nhanh chóng bước tới trước cửa, động tác rất thuần thục ấn mật mã khóa, kéo tay cô đi vào trong.

Chỉ là, vào tới trong nhà anh liền bỏ tay cô ra.

Thực ra, anh thực sự muốn chạy tới ôm cô vào lòng.

Thế nhưng, anh đã khắc chế lại mong muốn của mình, anh không muốn có bất kì hành động gì làm tổn thương tới cô.

“Ngồi đi!” anh biểu thị cho cô ngồi xuống, mình thì đi vào bếp, rót hai cốc nước lọc, đặt xuống trước mặt cô.

Nơi này giống hệt với lúc cô rời đi, không hề có một chút thay đổi nào, hàng ngày sẽ có người tới dọn dẹn quét tước, dường như nơi này vẫn luôn có người ở vậy.

Anh đi tới ghế sô pha ngồi xuống, anh nhìn thẳng vào cô hỏi: “Em thực sự sẽ gả cho anh ấy à?”

“Em không biết tại sao giám đốc công quan của Hứa thị lại đột nhiên tuyên bố tin tức như vậy, em sẽ không tổ chức cái gì mà gọi là hôn lễ với anh ấy, ít nhất là trong lúc này.” Vệ Ngấn nhìn vào mắt anh, nói với ngữ khí kiên định.

“Vậy Lạc Lạc thì sao? Nó là con trai anh.” miệng Tần Hàm Dịch như thể có muối, anh gầm lên, anh sợ phóng viên làm phiền tới cuộc sống của hai mẹ con cô, không biết anh đã phải dùng bao nhiêu công sức mới làm cho tin tức đó lắng xuống.

Thế nhưng, cuối cùng con trai anh lại được quy về là người của Hứa gia, chẳng phải là điều rất nực cười à?

“Anh cảm thấy em sẽ đồng ý để Tiểu Lạc Lạc tham gia vào những trường hợp công khai thế à?” con tim Vệ Ngấn đau nhói khi anh gầm lên, bởi vì cô cảm thấy, anh thực sự không hề hiểu cô một chút nào.

Lúc này Tần Hàm Dịch mới ý thức được thái độ của mình, đúng là rất có vấn đề, anh hít thở sâu một hơi, đưa tay lên ôm mặt rồi nói: “Anh xin lỗi, Dĩ Muội, anh đã quá nóng vội.”

“Không sao.” Vệ Ngấn dừng lại vài giây làm dịu bớt nỗi đau trong lòng rồi mới nói: “Nhưng, em bắt buộc phải nói với anh, Tiểu Lạc Lạc coi Hứa An Ca như cha đẻ của nó, và anh ấy cũng thật lòng đối tốt với Lạc lạc, không muốn Lạc Lạc thất vọng. Với tư cách là một người mẹ, em chỉ muốn làm cho con mình được hạnh phúc.”

“Vậy em thì sao? Lẽ nào em không có hạnh phúc mà em muốn à?” tới bây giờ anh vẫn tin rằng người mà cô yêu trong lòng luôn là anh, chưa từng thay đổi, thế nhưng giữa bọn họ tại sao lại tới nước thế này?

“Ha ha!” Vệ Ngấn khẽ cười, hỏi lại anh: “Hạnh phúc của em à?”

Hạnh phúc của cô chẳng phải là đã bị vỡ vụn trong tay của anh rồi sao?

Cô thực sự không có gan để thử một lần nữa, cô chỉ là một cô gái bình thường, cô cũng sợ sẽ bị tổn thương.

“Dĩ Muội....” Tần Hàm Dịch muốn đưa tay ra kéo tay Vệ Ngấn nhưng lại bị cô né đi.

“Hạnh phúc của em em sớm đã không còn dám ước ao nữa rồi, còn Tiểu Lạc Lạc đối với em mà nói thì đó là điều ấm áp duy nhất của em.” ánh mắt Vệ Ngấn trở nên mơ màng – đó là biểu hiện của mình sau khi quá đau đớn rồi.

“Vậy em có định rời đi cùng anh ta không? Chuẩn bị đi đâu?” anh biết, lần trước bọn họ ra sân bay là chuẩn bị rời đi.

Anh đã biết rồi mà còn cố tình hỏi, điều này chẳng khác nào đang tự sát muối vào vết thương của mình.

“Đi Vân Nam.” Vệ Ngấn trả lời không chút che giấu.

Vệ Ngấn vừa nhắc tới Vân Nam, Tần Hàm Dịch bèn nhớ tới việc trong những năm vừa qua Hứa An Ca luôn ở bên cạnh hai mẹ con cô khi ở Vân Nam. Nếu cứ tiếp tục thế này anh sẽ phát điên lên mất.

“Em muốn Tiểu Lạc Lạc được lớn lên trong một môi trường đơn giản, ở đây, cuộc sống của chúng ta quá phức tạp, em không muốn nó còn nhỏ như thế mà hàng ngày đều trở thành tâm điểm chú ý của phóng viên báo chí. Hơn nữa, em cũng không muốn có một ngày nó đi học tiểu học, bạn bè có sẽ cười nhạo vào thân phận nó.” Vệ Ngấn nói ra hàng loạt những mặt lợi hại, hi vọng anh có thể vì bảo vệ và tình yêu đối vơi Tiểu Lạc Lạc mà rút lui, tạm thời bước ra khỏi cuộc sống của hai mẹ con cô.

Tần Hàm Dịch nhất thời bị lời nói của Vệ Ngấn mà anh cứng họng lại. Đúng thế, anh cũng không hi vọng Tiểu Lạc Lạc phải sống trong cuộc sống phức tạp này, anh cũng hi vọng con trai anh có thể lớn lên vui vẻ trong một môi trường hòa thuận và yên bình.

Thế nhưng, lẽ nào anh lại phải buông tay như vậy sao? Không, anh không thể.

“Dĩ Muội, anh đã đồng ý với em đưa hai mẹ con em đi Mỹ, em quên rồi sao?” Tần Hàm Dịch vội vàng hỏi cô.

“Tần Hàm Dịch.” Vệ Ngấn trong lòng thở dài một tiếng, cô kìm nén tâm trạng phức tạp trong lòng, cô nói với anh ngữ khí rất nhẹ nhàng: “Nếu anh muốn tốt cho Tiểu Lạc Lạc thì tạm thời đừng làm phiền tới cuộc sống của nó, đợi tới khi nó lớn hơn một chút, em sẽ nói với nó, anh chính là ba nó.”

Lời nói của Vệ Ngấn làm cho con tim của Tần Hàm Dịch vỡ làm trăm mảnh và rơi xuống vực đá.

Cái gì mà muốn tốt cho Tiểu Lạc Lạc thì tạm thời đừng làm phiền tới cuộc sống của nó? Anh là ba của Tiểu Lạc Lạc mà! lẽ nào, để anh cứ phải trừng mắt lên nhìn con trai anh gọi người khác là ba?

Còn nữa, đợi Tiểu Lạc Lạc lớn lên tí nữa sẽ nói cho nó biết anh là ba nó, đợi tới khi nào thì nó mới đủ lớn? Lẽ nào, đợi tới khi Tiểu Lạc Lạc trưởng thành, trở thành đứa hiểu chuyện rồi?

Không, không được, anh không thể đợi, mất đi con trai, chẳng khác nào anh mãi mãi mất đi DĨ Muội, anh không muốn dễ dàng buông tay như thế.

Cho dù, cô sẽ nói anh ích kỷ, anh cũng không muốn dễ dàng buông tay.

Nếu, cô cố chấp vẫn đi Vân Nam, anh cũng sẽ không ngăn cô lại nhưng anh nhất định sẽ đi theo cô.

“Lớn hơn một chút là khi nào?” Tần Hàm Dịch nói ra suy nghĩ trong lòng mình với Vệ Ngấn, anh muốn cô tự mình nói ra suy nghĩ trong lòng cô.

“.........” Vệ Ngấn do dự một lát rồi mới miễn cưỡng đáp lại: “Đợi tới khi nó có thể hiểu những việc thế này!”

“Ha ha!” Tần Hàm Dịch bật cười tự chế giễu: “Sự việc phức tạp thế này, sợ rằng phải đợi tới khi nó đi học đại học?”

Sắc mặt Vệ Ngấn hơi có phần lúng túng, câu nói của Tần Hàm Dịch làm cô cảm thấy chột dạ, cô đúng là chưa từng nghĩ khi nào sẽ để Tiểu Lạc Lạc biết về tất cả những điều này....

Cô chỉ nghĩ, đợi tới khi nó hiểu chuyện rồi thì cô sẽ nói cho nó biết.

Thế nhưng, hiểu chuyện là khi nào?

“Bất luận thế nào,lẽ nào anh nhẫn tâm để Tiểu Lạc Lạc bây giờ đối mặt với hiện thực sao?” nếu đã không trả lời được thì hãy hỏi ngược lại!

“Anh có thể làm Hứa An Ca, không để Tiểu Lạc Lạc phải đối mặt với hiện thực.” anh nói cho cô về suy nghĩ của mình, chỉ vì muốn giữ cô lại, thậm chí ngay đến cả sự tôn nghiêm của đàn ông anh cũng đã quên đi rồi.

Trải qua sự sống chết bao nhiêu lần anh đã đều vượt qua, một điều duy nhất anh không thể chấp nhận được đó là đánh mất cô một lần nữa.

Thế nhưng, anh không biết, mặc kệ anh nỗ lực bao nhiêu thì cô cũng sẽ không thử một lần nữa, cô sợ lần ly biệt tiếp theo sẽ làm cho cô không sống nổi.....

“Tần Hàm Dịch, anh không phải là Hứa An Ca thì tại sao anh phải làm Hứa An Ca?” con tim Vệ Ngấn rất đau, cô biết, anh có thể đưa ra sự nhượng bộ như vậy thì thật sự không dễ dàng chút nào, anh đã phải từ bỏ sự tôn nghiêm của mình ra sao.

Thế nhưng, cô không dám để bản thân mình động lòng một lần nữa, cô sợ có một ngày, anh sẽ dùng ánh mắt đầy sự thù hận để nhìn cô, nói rằng cả đời này sẽ không tha thứ cho một kẻ lừa đảo như cô.

Lần trước, cô đã cố tình muốn che giấu đi, thế nhưng cuối cùng ông trời vẫn không để cho bọn họ ở bên nhau, có lẽ đây chính là báo ứng.

“Nó là con trai anh, em bảo anh phải làm sao khi phải nghe nó gọi người đàn ông khác là ba?” Tần Hàm Dịch bực dọc gầm lên.

Rốt cuộc anh phải làm thế nào, cô mới động lòng? Lẽ nào, con tim cô lại thực sự sắt đá như vậy?

“Em xin lỗi.”

Thân làm mẹ, cô đương nhiên hiểu nỗi đau của người làm cha như Tần Hàm Dịch, nhưng cô cũng không giúp nổi anh điều gì, chỉ có thể nói một câu xin lỗi với anh.

“Tần Hàm Dịch, em xin lỗi.” Vệ Ngấn đau khổ nhắm mặt lại, đầu óc cô suy nghĩ rất nhiều nhưng chỉ có thể nói ra một câu đó thôi.

Cho dù anh đã phụ cô cô cũng vẫn hiểu được tâm trạng và sự đau khổ của anh lúc này.

“Dĩ Muội, khi em để cho Tiểu Lạc Lạc gọi Hứa An Ca là ba em chưa từng nghĩ tới anh à? Rốt cuộc anh được coi là gì? Lẽ nào, tình cảm của em đối với anh nó nhạt tới mức vừa quay người bước đi là đã quên rồi à?” lúc này Tần Hàm Dịch đang quá kích động mà nhất thời anh đã nói ra những lời dường như bộc phát.

Thực ra, trong lòng anh không hề trách cô, anh biết đó đều là lỗi của bản thân mình.

Nhưng, con người khi đã quá đau thì sẽ giống như một cái gai nhọn.

Vệ Ngấn nghe lời chỉ trích của Tần Hàm Dịch, con tim cô như bị ai đó bóp ngẹt lại.

Thế nào được gọi là tình cảm của cô nhạt tới mức quay người bước đi là quên rồi?

Vậy thì có ai biết được rằng cô đã sinh Tiểu Lạc Lạc ra khi con tim cô bị tổn thương thế nào?

Lẽ nào, anh quên rồi, năm năm trước và năm năm sau, rốt cuộc cô đã phải chịu những tổn thương thế nào?

Vệ Ngấn đột nhiên đứng lên, cầm cốc nước trên bàn hất vào mặt anh.

“Tần Hàm Dịch, anh là một kẻ phản bội tình cảm, không có tư cách gì để đánh giá tình cảm của em.” Vệ Ngấn bị lời nói của Tần Hàm Dịch làm cho tức giận, cô trừng mắt lên nhìn anh, khi dõng dạc nói ra câu nói đó, điện thoại của Vệ Ngấn đột nhiên đổ chuông.

Cô cầm lấy điện thoại vẫn trong trạng thái tức giận, vốn tưởng rằng là Hứa An Ca gọi cho mình, nhưng tới khi nhìn vào màn hình điện thoại cô liền đơ người ra.
Bình Luận (0)
Comment