Âu Di Dương đứng một bên, nhìn cái nhíu mày của Phó Tư Truy mà cô buồn cười. Cái người này không phải thích cợt nhả lắm sao, bây giờ lại bày ra vẻ mặt khó chịu rồi. Lúc này Phó Tư Truy lại đột nhiên di dời ánh mắt sang nhìn cô, hai người chạm mắt. Hàng mày anh dãn ra, nhướng mày nhếch mép nhìn Âu Di Dương.
Âu Di Dương: “…”
Lấy xong số đo của Phó Tư Truy, hai cô nhân viên lại lật đậy chạy sang lấy số đo của Âu Di Dương. Hai người lại được một phen hít khí lạnh.
Hôm nay ra đường có phải đạp phải vận may không? Nếu như ngày nào đi làm cũng được bổ mắt bởi trai xinh gái đẹp thế này, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến hết!!!
Cô gái đi cùng anh tổng tài đẹp trai kia cũng không phải dạng vừa. Phải là dạng cực cực cực phẩm. Không thể nào dùng lời để miêu tả được vẻ đẹp của cả hai người này. Cô nàng này có mái tóc đen nhánh. Vừa dài, vừa dày, lại đen tuyền. Tóc bóng mượt óng ả, là ước mơ của bao nhiêu cô gái. Mái tóc này được cô ấy buộc gọn nửa đầu.
Gương mặt chỉ gần nhìn một lần là sẽ khiến bạn không thể nào quên nổi. Vì quá đẹp, là loại đẹp sắc sảo chói loá ánh mắt của người đối diện. Mắt to, con ngươi nâu nhạt, lông mày đậm được tô điểm theo khuôn làm cho gương mặt cô có chút hơi lai tây. Mũi cao, da trắng, khuôn mặt tỉ lệ vàng. Đẹp đến không dám nhìn thẳng!
Còn có, khỏi phải nói đến thân hình bên dưới bộ đồ công sở ôm sát kia, vừa nhìn đã nhắm ra được số đo. Cùng là phụ nữ, sao người ta lại có thể hoàn hảo đến mức này nhỉ? Hai bạn nhân viên lại lén liếc nhìn Phó Tư Truy đang đứng mặc lại âu phục bên cạnh. Chậc! Quá xứng đôi! Khi nào thiết kế xong đồ cưới đợi hai vị khách này đến thử, hai cô nhất định phải kêu ông chủ Tyler xin hai người một tấm hình để treo trong cửa tiệm mới được!
Hai người lại một lần nữa trấn định lại tâm trí và tâm hồn của bản thân. Đã quá đủ cho một ngày làm việc, mắt được bồi bổ đến mức sắp loá hết cả lên. Phải tập trung làm việc thôi!
Sau khi lấy xong số đo của cả hai, nhân viên liền đi ra ngoài. Phó Tư Truy mặc lại áo gile và vest. Nhận được tin nhắn báo bận của Tyler. Thế là anh cùng Âu Di Dương ra về.
Phó Tư Truy chở Âu Di Dương đến một nhà hàng quen mà anh thường đến dùng bữa, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
“Em đã có quyết định chưa? Có muốn đi gặp ông nội không?”
Âu Di Dương ngẫm nghĩ một chút: “Hay là vẫn cứ đi gặp thôi…Dù sao đã hẹn gặp rồi, không thể thất hẹn được. Như vậy quá vô lễ với ông nội…Nhưng mà em nghĩ chúng ta nên trao đổi chút thông tin về bản thân để hiểu hơn về đối phương, tránh để ông nội nhận ra chúng ta là giả.”
Phó Tư Truy mỉm cười, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm: “Được.”
Âu Di Dương liếc nhìn anh, lên tiếng trước: “Vậy em nói về bản thân trước. Những thông tin như tên tuổi ngày sinh thì anh đã biết rồi. Chuyện gia đình của em…anh cũng đã biết. Em nói một chút về sở thích và cuộc sống thường ngày của em nhé?”
Phó Tư Truy nghe vậy thì lập tức hứng thú: “Ừm. Anh cũng rất muốn biết.”
Âu Di Dương nhìn anh, ngại ngùng đặt đũa xuống, rồi mới lúng túng nói tiếp. Dù sao cô cũng chưa bao giờ chia sẻ những việc như này với ai ngoài Lâm Mạn Mạn nên có hơi mất tự nhiên.
“Ừm…em có một người bạn thân tên là Lâm Mạn Mạn. Lần trước anh rước em ở chung cư Thiên Hoàng, nơi đó là nhà của Mạn Mạn.”
Phó Tư Truy gật gật đầu.
“Về mỗi ngày của em, thường sẽ trôi qua ở công ty. Hôm nào có thời gian, em sẽ về nhà nấu ăn cho hai ba con cùng ăn. Nhưng phần lớn, em và ba hay đi ăn ngoài hoặc đặt đồ ăn đến công ty hơn. Nhưng đây là do khoảng thời gian này khá bận.”
Phó Tư Truy nghe vậy thì lên tiếng hỏi: “Đã tuyển được thêm nhân viên chưa? Cần anh hỗ trợ người cho em không?”
Âu Di Dương mỉm cười: “Hiện tại đã tuyển đủ, công ty cũng đã đi vào hoạt động…”
Phó Tư Truy lại gật đầu một cái.
Âu Di Dương: “Về sở thích, nếu có thời gian có lẽ em muốn được ngủ, ngủ nguyên một ngày. Còn nếu có thời gian hơn nữa, có lẽ sẽ đọc sách, đọc truyện, xem phim, đi chơi cùng Mạn Mạn. Chỉ đơn giản như những người bình thường khác mà thôi.”
Phó Tư Truy nghe xong, quyết định sau khi kết hôn, phải làm cô bổ sung thêm anh vào sở thích và thời gian rảnh của cô.
Âu Di Dương: “Còn anh?”
Phó Tư Truy: “Em muốn biết chuyện gì?”
Âu Di Dương: “Anh cứ tự do nói mỗi thứ một ít đi.”
Phó Tư Truy: “Những điều cơ bản về anh, anh đã đính kèm theo bản hợp đồng rồi. Trong tài liệu đó hoặc trên mạng đều có nói sơ về gia đình anh. Em đọc chưa?”
Âu Di Dương im lặng. Đúng vậy, cô đã đọc và cũng đã tìm hiểu. Biết được Phó Tư Truy mất ba mẹ từ nhỏ, nghe nói là vào một lần cả gia đình đi du lịch.
Âu Di Dương: “Em…đọc rồi.”
Phó Tư Truy nói tới đây thì hơi trầm mặc một chút, ngừng một hồi mới lại tiếp tục: “Anh không có sở thích gì cả. Nhưng nếu phải nói ra một việc thì…anh khá thích em. Ấn tượng từ lần đầu tiên đến cả lần chúng ta gặp lại nhau. Em đều khiến anh cảm thấy rất vui vẻ thích thú. Như vậy có được tính không?”
Âu Di Dương: “…” Lại bắt đầu thả thính rồi! Trầm mặc không được bao lâu cả!
Âu Di Dương nhăn nhăn: “Sở thích! Có phải hỏi anh thích ai đâu…”
Phó Tư Truy phì cười.
Phó Tư Truy: “Thực sự không thích làm gì cả. Nếu em thấy anh nhàm chán, sau này chúng ta kết hôn, có thể cùng kiếm một việc gì đó thú vị làm cùng nhau. Tới lúc đó anh sẽ đánh giá thử xem là anh có thích hay không.”
Âu Di Dương: “Được rồi…Vậy nói chuyện khác nhé. Có món gì anh đặc biệt thích ăn không?”
Phó Tư Truy: “Anh không quan trọng chuyện ăn uống lắm.”
Âu Di Dương thở dài. Nói như là không nói vậy. Người này không hề có thú vui nào trong cuộc sống sao?
Âu Di Dương: “Vậy anh có ghét cái gì không? Ghét làm gì đó hay là ghét ăn món gì đó chẳng hạn? Có kiêng kỵ cái gì không?”
Lần này thì Phó Tư Truy lại thực sự ngồi ngẫm nghĩ. Âu Di Dương nheo mắt nhìn anh. Không thích gì cả, nhưng mà lại có chuyện khiến anh thấy ghét à? Cô còn tưởng là anh sẽ lại bảo không thích cũng không ghét gì cả đấy.
Phó Tư Truy hơi cau mày một chút, anh nghiêm túc lại: “Dương Dương, như hôm bữa anh đã nói. Anh rất không thích em nói chuyện chúng ta kết hôn chỉ là giả, không thích em gọi anh là chồng hờ, hay bảo mình là vợ hờ. Cũng không thích em nghĩ như vậy trong đầu. Có thể loại bỏ suy nghĩ này đi không?”