Cuối buổi, chỗ ngồi bị chuyển đổi. Đám nam nhân ngồi một bên, phụ nữ lại ngồi một bên.
Qua trò chuyện một lúc cùng Ninh Dư, Tô San và Quách My. Âu Di Dương mới biết Quách My là người lớn tuổi nhất ở đây, hơn Âu Di Dương những 7 tuổi. Lớn hơn cả Phó Tư Truy. Nhưng trông chị Quách vẫn chỉ lớn hơn Ninh Dư chừng 3,4 tuổi là cùng, bảo dưỡng nhan sắc rất tốt. Mà người nhỏ tuổi nhất, thực sự đúng là Âu Di Dương. Tô San thì lớn hơn cô 2 tuổi, còn Ninh Dư thì lớn hơn cô 3 tuổi.
Quách My ngồi cạnh Âu Di Dương, nựng má cô liên hồi: “Ôi tuổi trẻ thật tốt! Xem làn da căng mướt này kìa. Bé Dư Dư, bé San San, chúng ta có thêm một bé Dương Dương nữa gia nhập hội chị em rồi nè.”
Ninh Dư cười cười, cô đã quá quen với cái tính cách này của Quách My rồi.
Tô San: “Cuối cùng cũng có người nhỏ tuổi hơn em rồiiii. Cuối cùng cũng thoát khỏi tay chị Quách rồi.” Nói rồi Tô San nắm tay Âu Di Dương lắc lắc rồi vui vẻ nói tiếp.
“Tiểu Dương, sau này gặp nhau nhiều một chút nha. Cùng đi chơi, mua sắm với tụi chị.”
Âu Di Dương ngoan ngoãn, mỉm cười đáp: “Được ạ.”
Quách My sáng mắt: “Auuuu, đáng yêu quá đi. Sao em lại bị con sói họ Phó kia dụ dỗ vậy. Tên kia đối xử với em có tốt không hả? Để chị add em vào group chat, sau này có chuyện gì nhớ phải hú cho bọn chị. Tên Phó Tư Truy đó nham hiểm lắm đó!”
Ninh Dư vừa nựng má con, vừa lên tiếng: “Chị Quách, chị cứ thích dọa người ấy. Tiểu Dương, anh Phó cũng tốt lắm. Chị ấy nói giỡn thôi.”
Quách My hừ lạnh: “Xì, Chu Tử Hiên với Chu Tử Dạ là hai ví dụ điển hình. Có em cùng San San làm chứng. Chị không có nói quá đâu nhé. Còn tên họ Phó này, chỉ có hơn chứ không có kém người đàn ông của hai em đâu.”
Ninh Dư với Tô San bị Quách My chọc cười.
Còn Âu Di Dương thì cười ngượng ngùng, cô không biết rõ về Phó Tư Truy. Rốt cuộc là anh xấu xa tới mức nào vậy? Thời gian này tiếp xúc với anh, Âu Di Dương chỉ mới cảm thấy anh rất thiếu đứng đắn, thích nói lời cợt nhả cùng thả thính không ngừng nghỉ, còn lại thì vẫn rất tử tế…Nhưng mà mấy lời chị Quách nói…
Còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên hai lỗ tai của cô bị bàn tay to lớn cùng ấm nóng che lại. Một mùi rượu nhàn nhạt hòa cùng mùi nước hoa nam tính xộc vào mũi Âu Di Dương.
Phó Tư Truy: “Đừng nói xấu tôi với vợ của tôi. Em ấy bị dọa chạy mất là tôi tìm chị tính sổ thật đấy.”
Quách My thấy Phó Tư Truy đột nhiên xuất hiện, liền cười khan hai tiếng rồi chạy biến. Quay về tìm Triệu Khang bắt nạt thôi, ở cùng một chỗ với Phó Tư Truy thì người bị bắt nạt chính là cô a~
Âu Di Dương đỏ mặt, gỡ tay anh ra.
“Anh…anh làm gì vậy?”
Phó Tư Truy cúi đầu ghé vào tai Âu Di Dương, giọng nói trầm khàn quyến rũ: “Về nhé?”
Ninh Dư thấy cảnh tượng này, lập tức che mắt Chu Phong lại, đứng dậy đi lại chỗ chồng mình. Chậc! Chú Phó không ý tứ chút nào hết Phong Phong à.
Tô San cũng lập tức biết ý, liền chạy theo Ninh Dư. Đúng thật chỉ toàn là mấy con sói đói!
Âu Di Dương quay người lại nhìn anh, gương mặt đẹp trai liền phóng đại. Cô đứng hình, cứng nhắc xoay mặt đi. Âu Di Dương luống cuống moi điện thoại ra nhìn giờ. Thấy cũng đã trễ liền gật gật đầu.
Phó Tư Truy thấy cô ngoan ngoãn, đưa tay xoa đầu cô, rồi quay lại nói tạm biệt mọi người. Vì mọi người đã biết trước chiều nay anh còn phải đi gặp ba vợ, nên cũng không ai lên tiếng giữ lại nữa. Sau khi chào hỏi xong xuôi, Phó Tư Truy dẫn cô ra về. Trước khi ra khỏi nhà hàng, anh ghé lại quầy quẹt thẻ tính tiền xong rồi mới đi.
Vì uống rượu, Phó Tư Truy không lái xe nữa. Anh đã gọi người lái xe tới từ sớm. Hiện tại đang đợi sẵn ở trước cửa nhà hàng.
Âu Di Dương cùng Phó Tư Truy ngồi vào ghế sau xe, anh tựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt.
Cô nhìn nhìn anh, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.
“Hôm nay anh uống nhiều rồi, em hẹn ba sang buổi khác nhé?”
Phó Tư Truy mở mắt ra nhìn cô: “Chở em về xong thì anh về nhà ở Hoa Tâm Viên ngủ một giấc sẽ tỉnh táo. Không sao. Anh không muốn thất hẹn với ba vợ.”
Âu Di Dương: “Cũng không có gì đâu. Hẹn bữa khác là được mà.”
Phó Tư Truy: “Không được, đã nói hôm nay gặp thì hôm nay phải gặp.”
Anh đưa tay lên xoa nhẹ trán.
“Vốn dĩ anh đã hẹn bọn họ hôm khác, nhưng Chu Tử Hiên cùng Triệu Khang và Quách My sắp đi công tác dài hạn. Cuối cùng sắp xếp một hồi lại chỉ rảnh mỗi ngày hôm nay…”
“Thì có làm sao đâu. Hôm nay anh đã mệt rồi thì để bữa khác lại gặp ba…”
Phó Tư Truy đột nhiên đưa tay lên chặn môi cô, lại kìm không được mà xoa xoa.
“Anh không mệt, em có muốn thử xem anh có mệt hay không?”
Âu Di Dương: “…” Thử…thử gì?
Thấy chưa, lại thiếu đứng đắn như vậy đấy! Ở đây vẫn còn có người ngoài mà!!! Người xằng bậy nhất chính là anh! Ban nãy còn nói người khác cho được!
Âu Di Dương hồi hộp liếc mắt nhìn người tài xế đang ở ghế lái, thấy anh ta vẫn nghiêm túc nhìn thẳng, không liếc ngang liếc dọc, cô thở hắt ra một cái.
Cô bực bội, gạt bàn tay đang vuốt ve ở môi cô ra, xoay mặt sang chỗ khác. Không thèm nói chuyện với anh nữa!
Phó Tư Truy thấy vậy thì bật cười, rút tay lại đặt trên đầu gối. Lại nhắm mắt dưỡng thần. Ừm, nên bình tĩnh lại một chút. Có vẻ như hơi say thật rồi, có chút không kiểm soát được…Không nên doạ sợ vật nhỏ.