Hôn Nhân Là Giả Bà Xã Là Thật

Chương 44

Hai người đi đến cái chồi gần đó, cùng ngồi xuống. Cả hai đều im lặng.

Phó Tư Truy im lặng là vì ban nãy thấy Âu Di Dương ngã xuống nước, bỗng dưng cảm giác không thể bảo vệ được người mình yêu thương lập tức tuôn trào trong khoang ngực của anh, khiến anh khó thở không thôi. Mặc dù ban nãy cái ngã đó cũng không nguy hiểm lắm, anh cũng đã rất nhanh lao tới ôm Âu Di Dương lên, nhưng nỗi sợ hãi vẫn không hề lùi lớt. Tới bây giờ bàn tay anh vẫn còn hơi run nhè nhẹ, anh phải siết chặt thành nắm tay mới khiến nó bớt run hơn. Có lẽ nỗi sợ tâm lý mà anh cho là anh đã vượt qua đó, vẫn còn âm ĩ trong lồng ngực.

Âu Di Dương ngồi một bên quan sát vẻ mặt căng thẳng của Phó Tư Truy, lại thấy cái siết tay của anh. Có một chút không hiểu rõ tình huống hiện tại. Vì sao đột nhiên anh lại tức giận đến vậy? Mà hình như cũng không giống tức giận lắm, giống…sợ hãi và căng thẳng nhiều hơn? Nếu là sợ thì sợ gì vậy? Tuy không hiểu lắm, nhưng Âu Di Dương vẫn quyết định vươn bàn tay ra, đặt lên tay anh, khẽ vỗ về mấy cái rồi cũng nắm lấy tay anh.

Phó Tư Truy khựng lại, nhìn xuống bàn tay nhỏ đang đặt trên tay mình, lại nhìn Âu Di Dương đang lo lắng nhìn mình. Rốt cuộc, trái tim treo lơ lửng của anh cũng dần bình tĩnh trở lại.

Phó Tư Truy kéo Âu Di Dương một cái, Âu Di Dương loạng choạng đứng lên, rồi được người nào đó vịn eo kéo thêm một phát nữa, ngồi yên vị trên đùi anh. Phó Tư Truy ôm lấy Âu Di Dương, cọ mặt vào đầu vai cô.

“Dương Dương, em làm anh sợ chết khiếp.”

Âu Di Dương khó hiểu, nhìn bộ dáng to lớn cùng gương mặt lạnh lùng mang tính công kích này dụi mặt vào người mình làm nũng, thấy hơi…lạ lẫm. Nhưng lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của anh, cô không những không ghét bỏ đẩy anh ra, mà còn mềm lòng ôm lấy Phó Tư Truy.

“Làm sao vậy? Chỉ ngã một cái thôi mà. Em không sao cả, anh phản ứng rất nhanh. Em chưa kịp uống nước nữa là đã được anh vớt lên rồi.”

Phó Tư Truy vẫn dựa mặt vào vai của Âu Di Dương, cảm nhận làn da ấm nóng của cô áp trực tiếp lên người mình, biết rằng cô không có việc gì cả, lúc này mới lên tiếng.

“Kể cho em nghe một chuyện. Không biết là em đã nghe qua hay chưa.”

Âu Di Dương yên lặng lắng nghe, cô cảm thấy có vẻ là anh sắp kể một câu chuyện liên quan tới những hành động khác thường nãy giờ của anh.

“Ba mẹ anh đều mất do đuối nước. Lần đó ba mẹ dẫn anh ra biển chơi, anh nghịch ngợm chạy ra chỗ nước sâu, sau đó bị biển cuốn đi. Mọi người đều hoảng hốt nhảy xuống biển cứu anh. Trong đó có cả ba mẹ anh. Mẹ anh bị biển cuốn trôi đi mất, ba anh cứu được anh lên bờ, nhưng ông lại vì đuối sức mà qua đời…Tất cả chỉ vì…anh nghịch ngợm không nghe lời…”

Âu Di Dương sửng sốt…Thì ra là như vậy…Cô chỉ biết được rằng ba mẹ của Phó Tư Truy mất trong một lần cả gia đình đi du lịch. Còn lý do vì sao lại mất thì trên mạng chỉ viết đơn giản là do tai nạn. Không ngờ đằng sau hai chữ “tai nạn” đó là một câu chuyện gây ám ảnh tâm lý như vậy. Lúc đó Phó Tư Truy mời năm tuổi, chỉ là một đứa trẻ…Phó Tư Truy…làm sao mà có thể vượt qua được giai đoạn đó…Âu Di Dương khó nhọc lên tiếng, nhưng cổ họng lại nghẹn hết cả lại.

“Cho nên…ban nãy em…Anh…”

Âu Di Dương hít sâu một hơi.

“Được rồi, Tư Truy. Em hiểu rồi.”

Âu Di Dương xoay người, ôm ghì lấy Phó Tư Truy, muốn truyền hơi ấm của mình sang cho anh. Cô cũng không biết phải nói gì, cảm thấy có nói gì cũng không đúng. Thay vì nói những lời vô ích, đành dùng hành động để an ủi anh vậy.

Phó Tư Truy đã gặp qua chuyện như vậy, ban nãy lại thấy cô té chìm vào trong nước, rốt cuộc anh hoảng loạn tới mức nào mới khiến cho hai bàn tay run rẩy như vậy, lộ ra dáng vẻ yếu đuối như vậy trước mặt cô chứ. Nếu cô biết có câu chuyện như vậy, cô sẽ không đột nhiên hứng trí mà nhào xuống biển chơi đùa. Hèn gì trước khi xuống biển, Phó Tư Truy còn khựng người vài giây suy nghĩ, rồi mới xuống chơi cùng cô.

Cái người này sao lại như vậy chứ? Nếu không thích thì cứ việc nói, sao lại phải miễn cưỡng bản thân như vậy…Đối với cô có tắm biển hay không không hề quan trọng. Nhưng đối với anh, có lẽ mỗi lần bước xuống biển là mỗi lần khó khăn. Mũi cô bắt đầu chua xót, hai người mới biết nhau được bao lâu chứ. Vậy mà từ đầu đến cuối, Phó Tư Truy vẫn luôn nuông chiều cô vô điều kiện.

“Vì sao ban nãy còn phải ép bản thân xuống biển chứ? Nói với em một tiếng là được mà, chúng ta còn rất nhiều chuyện vui vẻ khác có thể làm cùng nhau…”

Phó Tư Truy nghe giọng cô đã buồn thiu thiu, còn giống như sắp khóc tới nơi, anh ngẩng mặt lên nhìn Âu Di Dương, sau đó đột nhiên hôn nhẹ một cái vào cằm cô.

“Không sao, sau lần đó, anh đã đi học bơi chuyên nghiệp, lại tập luyện rất nhiều để vượt qua nỗi ám ảnh tâm lý. Anh không sợ nước, cũng không sợ biển. Em đang vui vẻ như vậy, anh cũng không còn chướng ngại tâm lý, vì sao lại phải nói những lời khiến chúng ta mất vui chứ? Chuyện ban nãy…là tình cờ thôi. Bây giờ được bà xã an ủi, anh đã không sao nữa rồi.”

Âu Di Dương nhìn gương mặt ôn nhu của Phó Tư Truy, trái tim như tan chảy ra. Cô thở dài một hơi, người này thích cô đến như vậy sao? Còn cô, cô có thích anh không? Có thích anh nhiều như…anh thích cô không? Câu trả lời hình như đã có sẵn đáp án từ lâu.

Phó Tư Truy đột nhiên vươn người, lại hôn chụt một phát nữa vào môi Âu Di Dương. Âu Di Dương trợn mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh bế bổng lên.

“Để anh bế vợ về nhà. Cảm ơn vợ đã an ủi anh nhé.”

“Em tự đi được, còn chưa lấy váy nữa…A…anh bế đi đâu vậy chứ?”

Âu Di Dương bị anh tấn công bất ngờ làm cắt ngang mạch suy nghĩ. Phó Tư Truy bế cô lại chỗ chiếc đầm rơi trên bãi biển, để cô vươn tay cầm lấy chiếc đầm, rồi cứ thế bế người quay về toà nhà. Đến cả áo thun cũng không thèm mặc lại. Hai người lại ầm ĩ như thế đi về, không khí lắng đọng đã bị Phó Tư Truy dễ dàng thay đổi. Chuyện cũ đã qua, biết được Âu Di Dương cũng để ý đến cảm xúc của mình là anh rất vui rồi. Không muốn cô vì chuyện của anh mà thấy áy náy hay buồn bã. Cứ vui vẻ mà ở cạnh anh là được.

Bình Luận (0)
Comment