Âu Di Dương biết là anh bắt đầu trêu chọc mình rồi, hầm hừ lườm anh một cái. Tới căn phòng tiếp theo. Là phòng ngủ chính, phòng ngủ trước đó của Phó Tư Truy. Bây giờ chính là phòng ngủ của vợ chồng cô.
Âu Di Dương thực sự là choáng ngợp trước căn phòng này. Nãy giờ độ xa hoa của căn nhà này đã đủ làm cô hồn vía lên mây, nhưng căn phòng ngủ này vẫn là thứ khiến cô bất ngờ nhất.
“Ban đầu không như thế này, là anh cho người gấp rút sửa chữa lại trong tuần trăng mật của chúng ta. Muốn cho em chút bất ngờ. Nếu em không thích thế này, thiết kế lại cũng được. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Âu Di Dương vẫn còn ngửi được mùi nước sơn mới và dụng cụ mới trong căn phòng, ngắm nhìn căn phòng kia một lúc, hai mắt cô sáng rỡ, một tia không thích cũng không có. Căn phòng này được trang hoàng như phòng hoàng gia vậy, tông màu gồm trắng, be và xám đậm. Giường hoàng gia rộng lớn, chăn ga màu trắng với chất liệu vải cao cấp, đường viền chăn phối xám trông rất sang trọng. Đầu tựa giường cũng được thiết kế cầu kì, bên trên treo một tấm ảnh cưới của cô và anh. Cửa sổ sát đất rộng lớn, khiến cho cả căn phòng sáng bừng, rèm cửa bằng lụa cao cấp màu be, phối tua rua màu xám. Đây là dạng rèm hai lớp, một lớp voan lụa mỏng, tiếp theo là lớp lụa dày.
Trong phòng còn có thêm vài nội thất đơn giản như bàn kê đầu giường, bàn trang điểm, ghế sofa nhỏ, ghế lười, ghế đẩu lót nệm và một máy chiếu. Tất cả nội thất đều làm từ gỗ. Về phần máu chiếu, có lẽ Phó Tư Truy muốn xem phim hay gì đó bằng máy chiếu thay vì là TV.
“Vào xem phòng tắm đi.”
Âu Di Dương nghe vậy, lại bước vào mở cửa phòng tắm ra, cô lại một lần nữa choáng ngợp. Phòng tắm mà rộng muốn gần bằng một căn phòng ngủ nhỏ, toàn bộ đều lát đá cẩm thạch văn đen xám. Bồn tắm siêu lớn, cũng có chỗ tắm đứng, ngoài ra còn có thêm một chiếc giường massage. Có lẽ là để gọi người về nhà massage tại gia chăng? Phó Tư Truy bước vào trong, sau đó lại mở một cánh cửa ra.
“Anh có cho thiết kế một phòng xông hơi nhỏ ở đây nữa. Có phải rất đầy đủ tiện nghi không?”
Âu Di Dương: “…” Ôi cái lối sống xa xỉ này, nhà ở mà không khác gì một cái spa cả!!! Chậc…
Phó Tư Truy nhìn Âu Di Dương, bước lại gần cô, đưa tay ôm eo cô.
“Bà xã thích không? Có hài lòng về căn nhà của chúng ta không? Chỗ nào không thích nói với anh, anh lập tức cho người sửa.”
Nhíu mày một cái, anh lại bổ sung thêm.
“Không thì mua một căn khác cho em tự trang trí theo ý thích là được.”
Âu Di Dương: “…” Cạn lời!!!
Âu Di Dương hiện tại cũng đã dần quen với mấy cái tiếp xúc thân mật của anh, eo bị người ta sờ mó cũng không đẩy người ra. Đột nhiên lại nhặt được một anh chồng đại gia thế này, có chút không quen. Âu Di Dương lẩm bà lẩm bẩm trong miệng.
“Điểm không hài lòng duy nhất chắc là quá hài lòng, hài lòng đến chẳng có điểm gì để chê cả! Còn tưởng sẽ mất vài ngày sửa sang, ai mà ngờ là có thể dọn vào ở ngay chứ.”
Phó Tư Truy nghe thế thì thỏa mãn không thôi. Công sức bỏ ra để sửa sang nhà cửa coi như không uổng phí.
“Vậy là tốt rồi.”
Lúc này Âu Di Dương mới đẩy Phó Tư Truy ra, tự nhiên nắm lấy tay anh, kéo ra anh khỏi phòng tắm.
“Ừm, còn thư phòng chưa xem qua đúng không?”
Cô vừa hỏi câu này xong, đột nhiên cảm thấy bàn tay cô đang nắm khẽ siết nhẹ một cái.
“Khụ! Thư phòng thì có gì mà xem. Hay là xem sân thượng nhé? Sân thượng cũng rất đẹp.”
Âu Di Dương khó hiểu nhìn anh, bị làm sao vậy? Sao lại đánh trống lảng thế kia?
“Nhưng mà phải xem thư phòng để em còn coi độ rộng cỡ nào, sắp xếp chỗ làm việc cho em chứ?”
Phó Tư Truy tính tới tính lui, cũng không nhớ ra được Âu Di Dương còn phải làm việc tại nhà! Cô cũng giống như anh, cũng bù đầu trong công việc. Cho nên dù là có về nhà, thì cũng cần một không gian làm việc.
Căn nhà này mặc dù Phó Tư Truy không ở, nhưng không hẳn là không có ghé qua. Nhưng chỉ cần là nơi anh ghé qua, thì nơi đó chắc chắn bừa bộn. Mà thư phòng chính là nơi bừa bộn nhất! Anh lại không cho người giúp việc đi vào quét dọn. Nhưng mà…Thôi vậy. Phó Tư Truy bất đắc dĩ dẫn người tới thư phòng. Thái độ của anh làm Âu Di Dương tò mò vô cùng. Lúc Phó Tư Truy mở cửa thư phòng ra, Âu Di Dương cũng sửng sốt mất một lúc.
Như cái chuồng heo!
Từ sách tới tài liệu, bày bừa đầy trên bàn. Trải dài xuống ghế ngồi, dưới đất cũng chất chồng đầy giấy tờ. Cả căn phòng ngập tràn trong sách, tài liệu và giấy nháp. Cô cũng không có ngờ là có thể bừa bộn được đến trình độ này.
“Anh…anh không cho người dọn dẹp sao?”
Phó Tư Truy cau mày.
“Anh không thích người khác đụng vào tài liệu của anh.”
Nói xong Phó Tư Truy lại thấy sai sai, nhanh chóng thêm vào một câu.
“Trừ em.”
Âu Di Dương vẫn còn sửng sốt với căn phòng bừa bộn này, không quá để ý lời anh nói.
“Anh không mắc chứng OCD à, anh phá hỏng hình tượng tổng tài ưa sạch sẽ, thích ngăn nắp trong lòng em rồi. Bừa tới mức này, tổng tài cái gì, là heo thì có! Chiều nay nhất định phải dọn dẹp cho xong! Dọn xong em sẽ làm việc tư tưởng với anh!”
Phó Tư Truy: “…”
Phó Tư Truy yếu ớt lên tiếng: “Bà xã…”
Âu Di Dương cứng rắn: “Không cho làm nũng, không cho tỏ vẻ tội nghiệp, không cho lấy gương mặt đó ra dụ dỗ em. Nhất định từ đây tới chiều phải dọn dẹp cho xong!”
Phó Tư Truy ỉu xìu, thở hắt ra một hơi: “Tuân lệnh, bà xã đại nhân.”