Đã có được câu trả lời xác nhận, lần này Phó Tư Truy thực sự không kiêng dè gì nữa, đè người trên bàn, hoàn toàn giải phóng còn thú đang gào thét trong lòng anh.
Phải biết là anh đợi chờ ngày này đã bao lâu rồi. Từ một năm trước vẫn luôn tìm kiếm tung tích của vật nhỏ, tới lúc gặp lại cô, rồi đám cưới, dày vò nhất vẫn là cái tuần trăng mật kia. Đêm nào cũng nằm cạnh nhau, mùi hương của cô cứ quẩn quanh tại khoang mũi, nhưng hai người lại bị ngăn cách bởi một cái gối ôm. Một cái gối ôm không hề có một chút sức mạnh nào kia, không những chẳng giúp ích được gì mà còn khiến lòng Phó Tư Truy muốn bùng nổ hơn. Làm sao cái gối ôm đó có thể ngăn cản nổi Phó Tư Truy chứ? Cho nên, những đêm đó đều dựa hoàn toàn vào lý trí mạnh mẽ của anh.
Mặc dù rất muốn, nhưng nếu Âu Di Dương chưa sẵn sàng, tâm trí của cô vẫn chưa có anh, hay cô không nguyện ý cho anh, thì anh cũng không muốn tiến tới cái bước kia. Lần đầu tiên của hai người đã không được trọn vẹn như vậy rồi, lần tiếp theo nhất định anh sẽ cố gắng hết sức để khiến cho chuyện thiêng liêng này được hoàn hảo nhất có thể. Và bây giờ đây, có lẽ anh đã thực hiện được mong muốn của mình.
Nụ hôn của Phó Tư Truy rơi từ trán của Âu Di Dương, rồi xuống đuôi mày, mắt, chóp mũi, môi, cằm. Rồi anh chuyển sang dái tai đầy mẫn cảm, ngậm lấy rồi liếm dọc vành tai Âu Di Dương. Âu Di Dương rụt vai, hơi đẩy người ra.
“Anh…ngứa…”
Phó Tư Truy lại cắn nhẹ lên vành tai cô.
“Ừ. Không liếm nữa.”
Anh lại hôn nhẹ ở mang tai, rồi chuyển dần xuống cổ. Làn da dưới cổ nhiều mạch máu nên cũng vô cùng mẫn cảm, Phó Tư Truy vùi đầu vào hõm cổ của cô hít một hơi, hài lòng thở ra. Hơi thở nóng rực của anh phả lên cần cổ mảnh khảnh, Âu Di Dương bị kích thích nên hơi thở hơi dồn dập.
Phó Tư Truy lại mút vài cái ở nơi này, tới khi để lại ba bốn dấu hôn đậm màu, anh mới rời đi. Lúc này anh lướt xuống đôi gò bồng kia. Váy đã được anh kéo lên tận cổ, cảnh đẹp hoàn toàn lộ ra ngoài. Do áo ngực đã bị mở nút, bây giờ xộc xệch lỏng lẻo vô cùng, không che đậy được cái gì cả. Hai nụ hoa màu hồng nhạt cũng e ấp ngoài không khí, do ban nãy bị anh xoa nắn mà hai nụ hoa đã dựng đứng lên trước ngực.
Nhìn xuống dưới một chút là cái eo nhỏ với đường cong eo gợi cảm, do cô gầy nên còn hơi lộ ra ít xương sườn. Chính giữa bụng là cái rốn xinh xinh. Xuống chút nữa, khu vườn bí ẩn vẫn đang được chiếc quần lót màu trắng bảo vệ.
Âu Di Dương liếc mắt, thấy anh nhìn tới nơi kia, vô thức cong gối muốn che đậy lại. Đúng là cô đã thành công che đậy được khu vực kia, nhưng lúc này vì cô cong chân nên lại lộ ra cặp mông tròn trịa mà chiếc quần tam giác nhỏ bé không thể bao trọn hết được. Yết hầu Phó Tư Truy trượt lên xuống, anh đưa tay vỗ một cái vào cặp mông kia. Lại đưa tay tách hai chân cô ra, cầm lấy hai chân cô kẹp ở eo mình. Âu Di Dương cảm nhận bờ eo săn chắc kia của anh, lại nhìn đến hai chân dài của mình đang quấn lấy eo anh, hình ảnh này có chút kích thích, Âu Di Dương lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác. Phó Tư Truy thấy được, khàn giọng nói.
“Ngoan, chân em phải đặt ở đây. Nhớ chưa?”
Nói xong anh cúi người ngậm lấy nụ hoa đã dựng đứng trứng ngực của Âu Di Dương, mút mạnh một cái.
“A…ưm…”
Kích thích mạnh mẽ đến từ nơi được anh ngậm lấy lập tức chạy dọc đến đại não, cảm giác thoải mái lạ lẫm này khiến Âu Di Dương mê mang. Từ nơi giao thoa với miệng lưỡi của anh truyền đến cảm giác nóng ấm cùng tê dại, hai tay cô siết lấy vai Phó Tư Truy.
Phó Tư Truy vô cùng tập trung, miệng anh không ngừng mút mát, cũng không bỏ quên bên còn lại. Tay vẫn luôn chăm sóc bên ngực kia, lúc thì nắn bóp, lúc lại dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn quanh nụ hoa, lâu lâu lại khẩy nhẹ nụ hoa một cái.
Dưới thân cự long đã sớm cứng rắn, tay và miệng anh lại bận chăm sóc bên trên, nên anh đành đỉnh đỉnh thân dưới của mình vào vùng nhạy cảm bên dưới của Âu Di Dương.
Âu Di Dương cảm nhận được vật kia của anh, nghĩ tới tình cảnh d.âm mỹ hiện tại của hai người trong thư phòng, vừa thấy xấu hổ vừa thấy kích thích vô cùng.
Phó Tư Truy đưa tay xuống khu vực kia, anh cảm nhận được đáy quần lót của cô đã ướt một mảng, đưa tay vuốt ve nơi đó vài lượt thì liền dứt khoát cởi chiếc quần lót kia ra. Bây giờ, khu vườn bí ẩn kia đã hoàn toàn bại lộ trước mắt anh. Phó Tư Truy hít sâu một hơi. Thực sự có một xúc động muốn ngay lập tức đâm vào. Nhưng anh vẫn kìm nén lại, lần này nhất định anh sẽ không tệ như lần trước nữa.
Âu Di Dương thấy anh nhìn chằm chằm nơi kia của mình, cảm thấy thật không biết phải làm sao. Chân cô vô thức khép lại, miệng cũng nũng nịu nhắc nhở anh một tiếng.
“Đừng nhìn.”
Phó Tư Truy liếc nhìn cô một cái, đưa tay tách hai chân Âu Di Dương ra. Không nói không rằng, quỳ xuống, chôn mặt vào chỗ kia.
Âu Di Dương hoảng hốt muốn lùi về phía sau. Cô kêu anh đừng nhìn, anh trực tiếp đưa luôn mặt mình vào chỗ đó, còn…còn đưa lưỡi ra liếm nữa.
“Phó Tư Truy!!!….Aaa…ha…”
“Bà xã, đừng sợ.” Phó Tư Truy lên tiếng vỗ về.
Âu Di Dương trợn mắt, sao anh có thể vừa làm ra cái hành động kia, vừa nói chuyện như vậy được chứ???
Cái lưỡi ấm nóng trơn trượt của Phó Tư Truy l.iếm dọc cánh hoa, mũi cao cứ cọ qua cọ lại tại nơi nhạy cảm, Âu Di Dương bị anh “chăm sóc” như vậy, miệng liên tục rên rỉ không ngừng. Hơi thở gấp gáp dồn dập, bầu không khí đã nóng đến cực điểm.
Sau một hồi l.iếm m.út, tại cửa đ.ộng dần tuôn trào ra nhiều **** *** hơn, thậm chí còn nhỏ giọt xuống bàn làm việc. Phó Tư Truy dừng động tác, từ từ đút một ngón tay vào thăm dò trước.
Lối vào đã ướt dầm dề, một ngón tay có thể đi vào, nhưng vẫn là có chút chật hẹp.
“A…” Âu Di Dương bị vật lạ xâm nhập, cô hít sâu một hơi.
Phó Tư Truy bắt đầu từ từ di chuyển ngón tay, chậm rãi đâm vào rút ra. Đến khi cảm nhận được cô đã từ từ thích ứng, anh lại rút ra, lần này anh thêm một ngón tay nữa, dứt khoát ấn mạnh vào cửa đ.ộng. Đột nhiên anh lại làm như vậy, tại nơi nào lập tức truyền tới một trận khoái cảm chạy dọc từ thắt lưng lên đỉnh đầu, Âu Di Dương bị kích thích, theo phản xạ cong eo lên, bị Phó Tư Truy đè cô trở lại. Lần này, động tác ra vào của anh nhanh hơn lần trước, tại bên trong hết đâm rút lại khuấy đảo, lúc hai ngón tay anh vào được khoảng hơn hai đốt ngón tay, anh cong ngón tay, cảm nhận được một nơi gồ ghề, liền nhắm ngay chỗ đó mà đè ép.