Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng

Chương 53

Edit: Lhanh | CHƯA BETA

-

Thấy sắc mặt của Chiến Thần đang tệ, Tiểu Mỹ vội vàng nói thêm một câu: "Chủ nhân đã đồng ý mua cho tôi mua trang bị ngoài mới, ngài, ngài không thể nuốt lời như vậy nha, hơn nữa nếu ngài mua cho tôi, về sau bảo tôi nói cái gì tôi cũng sẽ vui vẻ làm, ngày hôm qua tôi mới nói tới chuyện kết hôn..."

"Tao biết rồi." Chiến Thần sờ sờ cái túi xẹp lém, cứng rắn mà nói: "Tao muốn đi ngủ, mày đi về giường đi."

Từ sau khi hắn mặt dày muốn ngủ chung với Hứa Nặc, Tiểu Mỹ vĩnh viễn mất đi một chỗ nhỏ cuối giường của Hứa Nặc, bây giờ chỉ có thể khóc chít chít mà nằm ở trên sô pha coi như một cái giường mới.

Được đáp ứng, Tiểu Mỹ vui vẻ đến nỗi cười không thấy mắt đâu: "Ai nha, bây giờ tôi đi liền, bây giờ người tốt thật nhiều~"


Chiến Thần bị đã phát thẻ người tốt không vui vẻ như vậy, tháng này tiền tiêu vặt còn chưa có tới, mà chủ động xin tiền Hứa Nặc gì đó hắn thật sự không làm được, Trình Uy nghe nói gần đây đang yêu đương, tài chính cũng rất khó khăn... Hắn tìm trong óc mấy cái người quen qua lại nhìn vài lần, bỗng nhiên có một cái ý nghĩ.

Gia tài nhỏ của Chiến Việt hình như rất lớn...

Lập tức Chiến Thần cảm thấy thoải mái lên, tài sản của em trai cùng với mình có khác gì nhau sao?

Giải quyết vấn đề tài chính xong, hắn vội vàng tắm rửa sạch sẽ, cởϊ qυầи áo liền lên giường.

Hứa Nặc đang đắp chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt đỏ bừng ở bên ngoài, ngủ ngon lành.

Cánh tay dài của Chiến Thần vươn ra, kéo cậu vào trong lòng ngực.

Cúi đầu hít một hơi thật sâu, Chiến Thần cảm thấy mỹ mãn nghĩ, lão bà ở trong ngực thật thích.


Hắn nhịn không được hôn một cái, lại hôn một cái.

Lặp lại như thế vài lần, cuối cùng Hứa Nặc cũng bị đánh thức.

Cậu xoa đôi mắt, chưa tỉnh ngủ mà cọ cọ, mềm mại nói: "Anh trở lại rồi......"

Nhìn dáng vẻ này của cậu, trong lòng Chiến Thần lập tức phơi phới lên: "Đúng vậy, anh trở về rồi."

"Ừm... Quân đội không có chuyện gì chứ?"

"Còn tốt, Alpha phát cuồng rất đáng sợ." Nhớ tới đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí kia, trong lòng Chiến Thần vẫn còn sợ hãi, đem Hứa Nặc ôm chặt chút. "Anh chưa từng gặp qua lão khối băng kia có bộ dạng này bao giờ, anh nghĩ hắn cùng con nuôi của hắn chắc chắn là có chuyện gì với nhau, thật là muộn tao mà..." Nói một nửa, bỗng nhiên hắn cảm thấy sau lưng nói xấu người khác không tốt lắm, đặc biệt là lúc người ta vừa mới qua đời, chính mình không cảm thấy cái gì, nhưng nếu Nặc Nặc cảm thấy chính mình là người thích nói nhảm vậy thì hay không hay rồi, sau đó khụ khụ nói, che giấu nói: "Đương nhiên, chuyện của nhà người khác anh thật sự cũng không biết, ách, ý anh nói là, anh rất thông cảm cho Kỷ Lân."


Lo lắng nói xong một đoạn lời nói, nhưng đợi nửa ngày Chiến Thần cũng không thấy Hứa Nặc nói gì, cúi đầu vừa thấy, người ta đã sớm ngủ rồi.

"... Em là đồ xấu xa, không đợi ông xã nói xong mà đã ngủ rồi." Chiến Thần nhỏ giọng lầm bầm, cọ cọ gương mặt bóng loáng của Hứa Nặc, lại đỏ mặt bổ sung câu suy nghĩ đã lâu nhưng chưa bao giờ dám nói nói: "Ỷ vào anh chiều em, đúng là dày vò người, đồ đáng ghét."

Trả lời hắn chính là tiếng hít thở vững vàng của Hứa Nặc.

Bởi vì Kỷ Lân nổi điên, quân đội bị làm đến rối tung lên, cho nên sáng sớm Chiến Thần đã ra cửa từ sớm.

Đương nhiên, hôn chào buổi sáng cùng hôn rời đi một cái hắn cũng không bỏ sót.

Hết thời gian nửa ngày sắp xếp các thuộc hạ đi thu thập tàn cục, cuối cùng Chiến Thần cũng được rảnh rỗi ngồi ở trên sô pha, lấy ra quang não, gọi điện cho Chiến Việt.
Hắn tính thời gian tính rất chuẩn, lúc này vừa lúc là tan học.

Chiến Việt mau chóng bắt máy nói: "Chuyện gì?"

Chiến Thần cũng không cùng cậu nhóc nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề nói: "Năm nay tiền lì xì anh nhớ là tự em cất giữ đúng không."

"..."

"Anh còn thấy rất nhiều, cậu cho em bao lì xì rất dày, anh đều thấy được."

"Anh không có tiền?"

Giọng điệu hoài nghi của cậu nhóc làm Chiến Thần đột nhiên có chút đỏ mặt, tức giận nói: "Anh có việc gấp! Muốn mượn sử dụng, nếu không anh sẽ đem chuyện em yêu đương nói cho mẹ."

Chiến Việt không thể tin tưởng nói: "Anh nói cái gì? Sao anh có thể như vậy! Mẹ ưa lải nhải như vậy, nếu mẹ biết..."

"Vậy nên em mau nhanh lên, còn thừa bao nhiêu."

Chiến Việt khuất nhục ngậm miệng, qua hơn nửa ngày mới ủ rũ nói: "Còn thừa một ngàn năm."

Chiến Thần nghĩ bộ chuyên mặc lễ phục kia có giá trị tới 1499 thì trứng lại đau: "Vậy được, đủ rồi."
"Anh, anh muốn lấy hết sao? Em phải để lại một chút... A, em tới rồi, anh có mua cháo cho em, nhân lúc còn nóng mau ăn một chút."

Đột nhiên giọng điệu của Chiến Việt biến mềm mại làm Chiến Thần nhíu mi lại: "Muốn hết, hơn nữa anh không muốn đi tìm em, không cần mua cháo."

"Cái gì, nhìn cái gì? Anh nhìn xem nha, khá xinh đẹp."

Chiến Thần càng không hiểu: "Anh đang xem văn kiện, em không thể nhìn, em đang nói cái gì vậy?"

"Ừm, màu tím đẹp."

"Chiến Việt cuối cùng em đang làm cái gì......"

"Anh im đi!" Chiến Việt đột nhiên nâng cao âm lượng làm Chiến Thần hoảng sợ, sau đó hắn liền nghe thấy cậu nhóc lại khôi phục lại giọng điệu nhẹ nhàng, thậm chí so với lúc trước càng thêm nịnh nọt nói: "Không không không, đừng khóc đừng khóc, anh không phải nói em, anh là đang nói anh trai của anh...... Được được được, mua! Bao nhiêu tiền? 1499? Được, tan học chúng ta liền đi mua!"
Chiến Thần: "......"

Dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu nhìn bóng dáng của bạn trai nhỏ nhảy nhót rời đi, Chiến Việt thu lại nụ cười, quay sang dùng giọng điệu bình thường nói với Chiến Thần: "Bây giờ tiền lì xì của em chỉ còn một đồng, anh còn cần không?"

"Biến!"

Chiến Việt nhanh chóng cúp điện thoại, cất giữ đồng tiền còn lại thật kỹ... Một đồng tiền này có thể mua hai cái kẹo sữa dâu, gần đây An An bị người nhà hạn chế lượng đường, nhìn thấy kẹo sữa trong mắt tràn đầy là chờ mong, bản thân nhóc phải lên kế hoạch thật tốt, tác dụng của hai cái kẹo sữa này nói không chừng có thể đổi mấy cái moah moah gì đó...

...

Bộ đồng phục chuyên dụng dùng cho lễ hội gấu trúc của Tiểu Mỹ cuối cùng vẫn được mua tới, bằng việc Chiến Thần mượn Trình Uy hai ngàn bằng chế độ cho vay nặng lãi.
"A, rất tăng lên cái nhìn của hệ thống!" Tiểu Mỹ không dám tin tưởng mà nhìn bản thăng cấp vừa gửi lại đây, thét to: "Mau, mau thay cho tôi, tôi phải cảm nhận thế giới này thật tốt mới được!"

Trong mắt Hứa Nặc mang theo ý cười, vươn tay bế gấu trúc nhỏ lên tới, sau đó đứng đối diện với Chiến Thần đang đứng ở một bên nói: "Anh vậy mà mua cho nó bộ lễ phục này, đắt lắm đó... Xem ra tiền tiêu vặt em đưa cho anh còn dư lại không ít."

Lập tức mặt mũi của Chiến Thần sắp mất hết.

Cũng may Hứa Nặc không có bám riết lấy chuyện này: "Nhưng mà đàn ông có chút quỹ đen cũng là điều có thể dễ hiểu, anh không cần phải sợ như vậy."

Chiến Thần lập tức nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại lẩm bẩm nói: "Anh không sợ."

"Được, anh không sợ."

Trong lúc nói chuyện, Hứa Nặc đã mặc xong bộ đồ bản thăng cấp cho Tiểu Mỹ xong, một lần nữa khởi động sau, Tiểu Mỹ lập tức trở mình, dẩu mông nhỏ giơ cái đuôi nhỏ lên, đòi Hứa Nặc mát xa cho nó một chút thử xem hiệu quả.
Hứa Nặc cười đồng ý.

Ngón tay thon dài chạm vào cơ thể lông xù xù của nó, trắng đen phân biệt, rất là đẹp mắt.

Nhưng nếu xem nhẹ thanh âm không hài hòa nào đó, thì cái này hình ảnh vẫn là rất đẹp...

"A, chỗ đó ~ nhẹ chút, đau quá ~"

"Ừm, thoải mái, mạnh lên, đúng vậy, chính là như vậy."

mạnh quá..."

Hứa Nặc: "......"

Chiến Thần giận tím mặt: "Mày kêu cái quái gì thế?!"

Tiểu Mỹ thẹn thùng mà che mắt lại, âm thanh mềm mại nói: "Đừng có ngừng ~"

"..."

Hứa Nặc: "Phụt ha ha ha ha."

Chiến Thần đen mặt, trong lòng liên tục tự nhủ bây giờ cái thứ đồ chơi này còn đang có chút hữu dụng, nếu không cẩn thận đánh chết thì Nặc Nặc cũng sẽ rất thương tâm... Hít sâu hai hơi thở, hắn quay đầu nói với Hứa Nặc: "Ngày mai là đám tang con nuôi của Kỷ Lân, em có đi không?"

Hứa Nặc dừng một chút nói: "Đi chứ, anh ấy đã từng giúp đỡ em... Con nuôi của anh ấy gọi là gì ấy nhỉ?"
"Để anh nhớ lại, hình như là gọi là gì Phái Phái... Tên là Kỷ An Sách."

Trong lòng Hứa Nặc kinh ngạc, bàn tay theo phản xạ nắm chặt một cái, trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu như heo bị chọc tiết của Tiểu Mỹ: "Aaaaa đau...!!"

– Hết chương 53 –

Bình Luận (0)
Comment