Hôn Nhân Sắp Đặt

Chương 20.2

Nửa tháng sau

Heath lựa lưng vào ghế và thở dài, dụi dụi mắt khi những con số trong sổ cứ bơi qua bơi lại trước mặt. Anh đã đọc sách về tài sản thừa kế, sở hữu, đất đai, đầu tư, và của cải trong mấy ngày này, và cuối cùng cũng đọc xong. Bản thân anh vẫn làm khá tốt, nhưng có gì đó trong số tài sản của ông anh khiến anh bối rối. Khi vào một tháng có một khoản tiền lớn thu được nhờ Tafrk và rồi một tuần sau đó lại một khoản lớn khác, nhưng không lớn như vậy, và rồi đi đến GenivPm. Heath không thể nghĩ ra đầu đuôi chuyện đó.

Tiếng gõ cửa vang lên khiến anh ngẩng đầu, anh mỉm cười nhìn Lucien đang đứng sau lưng người hầu bưng một khay trà, cafe và bánh xốp. Vậy có nghĩa là đã tới tầm chín giờ và đến lúc ăn nhẹ. Heath dành rất nhiều thời gian xem về tài sản và kiểm tra đất đai, như một người đàn ông tốt thường làm, đặc biệt là một người nắm giữ nhiều của cải như anh, nhưng anh và Lucien đã hứa sẽ luôn có ít nhất một bữa ăn nhẹ trong ngày, nếu không phải bữa sáng hay bữa ăn đêm, cùng nhau.

“Hôm nay sao rồi Heath?” Lucien hỏi, đặt tay lên cái bụng đã hơi phình lên. Patty đã cơi nới them đai quần, quần chíp, và quần bò để che giấu việc cậu mang thai. Họ dự định tổ chức một bữa tiệc trong nửa tháng tới để làm được việc yêu cầu là chủ trì một sự kiện xã hội với vai trò của một cặp vợ chồng, và rồi có thể thoái ẩn khi Lucien ở cữ.

“Chà, cuối cùng anh cũng đọc xong hết—mà không phải gọi cho người quản lý việc kinh doanh của ông anh —nhưng có vài khoản khiến anh cảm thấy mình đầu đất ghê.”

“Anh không phải tên đầu đất,” Lucien đùa khi đổ cafe ra cho Heath rồi thêm vào vài muỗng đường. Heath thở dài và đứng lên rồi cùng ngồi với vợ trên ghế trước lò sưởi.

“Ừ thì, không, tất nhiên là không,” anh đồng tình. “Nhưng anh cảm thấy như vậy. Anh gần như xác thực câu trả lời ở ngay trước mặt anh, mà anh lại không nhìn ra.”

“Chà, có lẽ anh phải lùi lại vài bước rồi mới có thể xem xét rõ ràng hơn,” Lucien nói rồi nhấp một ngụm trà.

Heath chớp mắt và quay sang vợ mình. “Sáng kiến đấy, Lucien.”

“Sao phải khách sáo chứ.” Lucien mỉm cười. “Em luôn có những khoảnh khắc rực sáng trong những dịp hiếm hoi mà.”

Heath cầm tay Lucien và hôn nhẹ lên những ngón tay của cậu. “Em, vợ yêu của anh, lúc nào cũng tỏa sáng, khiến cho đàn ông phải xấu hổ.”

Gò má Lucien ửng đỏ khiến cho Heath cười toét miệng. Anh thực sự hài lòng khi đã làm cho vợ mình đỏ mặt, thật sự, đây là một trong số những sở thích của anh. Nó khiến anh nhớ lại Lucien đã ngây thơ thế nào, sau tất cả những gì Heath đã thấy và đã làm, anh phát hiện bản thân thực sự cần có sự ngây thơ của Lucien để giữ cho tâm hồn anh không bị chìm vào trong tăm tối.

“Vậy chuyện tu sửa căn nhà của chúng ta thế nào rồi?”

Cho đến nay chái tây của tầng dưới cùng đã hoàn thành, bao gồm thư phòng của Heath, mà họ đang ngồi ở đó. Nơi mà trước đây tràn ngập đồ tối màu, nặng nề, rèm cửa màu tối, và những bức tranh ảm đạm, khiến cho Heath lo lắng sẽ phải sống đến hết đời như vậy, giờ đây đã được lấp đầy nội thất bằng gỗ cẩm thạch, đệm bông màu mực thêu chỉ xanh, và rèm cửa màu xanh cũng như một tấm thảm lớn màu xám nhạt có chỉ thêu xanh nằm dưới chân bàn và ghế trước lò sưởi. Hai chiếc ghế trước bàn gần như dựa lưng vào tường ở phía bên kia căn phòng. Tường đã được lột bỏ giấy dán màu đen và thay thế bằng giấy dán tường sọc nhỏ vàng bạc làm cho căn phòng có cảm giác sáng và thoáng khí hơn. Giờ thì Heath không còn ngại vào thư phòng nữa, thậm chí ngay cả khi anh buộc phải đối mặt với những bí mật tưởng chừng như không thể phá giải nổi.

“Cho đến giờ thì mọi thứ đều ổn cả,” Lucien trả lời, đặt tách trà lên đĩa. “Cuối cùng chúng ta sẽ xử lý phòng vũ hội. Trông cứ như thể chưa dùng đến nó cả thập kỷ vậy.”

“Có lẽ là nó chỉ được sử dụng khi căn nhà xây lần đầu và từ đó đến nay chưa từng dùng lại.”

Lucien lắc đầu và vén sợi tóc ra sau tai. “Chà, chắc chắn chúng ta sẽ phải khắc phục điều đó.”

Heath gật đầu. “Nhắc anh mới nhớ phải lên danh sách khách mời cho bữa tiệc trong hai tuần tới. Em đã làm xong chưa?”

Lucien liếm môi, lắc đầu. “Em không chắc lắm là hai tuần nữa có đủ để trang trí lại tất cả các phòng chưa, trừ phi chúng ta chuẩn bị phải thuê thêm người và dùng nhiều hơn số tiền trước đó để đẩy nhanh tốc độ,” Cậu nói.

Heath gật đầu và rồi chỉ vào Lucien. “Anh hoàn toàn đồng ý với em, bà xã à, nhưng thật không may là chúng ta có hoàn cảnh mà không thể trì hoãn buổi tiệc này. Anh cũng thà rằng không có buổi tiệc còn hơn, nhưng anh biết việc đó không chỉ giữ được danh tiếng của em mà còn cả tên tuổi của gia đình chúng ta nếu chúng ta định thoái ẩn ở nông thôn và không còn ra mặt nữa cho đến kì kế tiếp, khi chúng ta định lộ diện với những thành viên mới. Chúng ta không thể để chuyện đó xảy ra.” Heath lắc đầu nói. “Vậy nên chúng ta phải có một buổi tiệc ra mắt và một buổi tiệc săn bắn, và có lẽ là vũ hội cũng như nhạc hội khi ở đây, để mọi người có thể thấy em đang mang thai và thấy em khi thời gian ở cữ của em tới.”

Lucien thở dài và khẽ thả mình xuống ghế, đặt tay lên bụng, nhắm mắt lại. Heath lập tức cảm thông cho vợ mình, anh đặt ly và tách sang bên, đứng lên rồi đi về phía Lucien. Anh quỳ xuống trước mặt cậu, nâng chân cậu lên đặt lên đùi mình, tháo bốt, và chậm rãi tháo đôi tất để đi giày cao gót ra, mỉm cười khi Lucien bật ra tiếng thở hắt. Nắm lấy chân Lucien, Heath bắt đầu nhẹ nhàng mát-xa lòng bàn chân cậu. Anh xoa bóp từ đầu ngón chân xuống đến gót, dùng lực ấn và rồi lại thả lỏng ra, cảm thấy sự căng thẳng ở cơ thể vợ mình chậm lại và bắt đầu dịu đi. Sau một lúc lâu, Heath quay sang tháo chiếc bốt và tất kia rồi lại lặp lại quá trình.

Khi tiếng thở của Lucien biến thành rên lên, sự quan tâm của Heath tới sự căng thẳng của vợ mình biến thành thoải mái và thích thú khi Lucien thỏa mãn.

Tiếp tục nhìn Lucien, anh đưa tay lên phần xương ống chân và phần trên đùi của Lucien rồi đưa ngón tay trượt xuống phần đùi trong của cậu. Chân Lucien được mở rộng ra một cách *** đãng, và Heath liếm môi và nuốt nước bọt khi thấy đôi mắt màu xanh của vợ mình tối sầm gần như thành màu đen.

Xoa, chọc và siết phần da thịt ở chân và đùi của Lucien qua lớp quần, Heath đi lên phần nút ở eo cậu và chậm rãi cũng như cẩn thận gỡ chúng ta. Anh tuột chiếc quần xuống, Lucien hơi nâng người dậy để giúp anh. Anh hôn lên bụng Lucien và đỉnh vật nhỏ của cậu rồi liếm da đùi cậu.

“Ôi Heath,” Lucien kêu lên, Heath mỉm cười đặt đôi môi lên nhấm nháp phần đùi trong của Lucien. Anh đẩy lớp áo sơ mi và gile của Lucien lên cao, đẩy lên tới cổ Lucien rồi rướn người khẽ véo đầu nhũ cương cứng của cậu. Anh biết đầu nhũ của Lucien sẽ tương đối nhạy cảm hơn trong quá trình mang thai.

“Ôi!” Lucien giật bắn, cong lưng và nhắm mắt lại.

Heath khẽ kéo đùi của Lucien và khẽ kéo tụt xuống ghế, nâng chúng lên và mở rộng chúng ra. Heath đặt chân Lucien lên thành ghế, nâng chân Lucien lên miệng và liếm từng ngón chân và từ từ gặm cắn.

“Anh-anh đang làm gì vậy Heath?” Lucien thở dốc. Heath không trả lời, chỉ tiếp tục liếm từng ngón chân rồi hôn và liếm lên trên mắt cá chân của Lucien rồi lên tới chân và đùi, vào nếp nhăn trên vật nhỏ. Anh hít thở sâu mùi hương khêu gợi của Lucien, mùi xạ hương của nó bốc lên khiến Heath chỉ muốn vùi đầu trong đó. Anh thè lưỡi ra và liếm quanh phần tập trung các đường cong nơi gốc phân thân căng cứng chứa mạch đập của Lucien, ngả đầu trên bụng cậu. Khi anh lên đến phần da thịt cương cứng, anh dừng lại và liếm từ phần gốc đến đỉnh của vật nhỏ, nơi kẽ hở rỉ ra dịch thể như cái sàng. Heath liếm nó như mèo liếm sữa, rên lên khi cảm nhận hương vị nó, rồi mở miệng và sục toàn bộ chiều dài của nó.

“Ôi chúa ơi, đúng vậy,” Lucien kêu lên. Heath đặt tay lên miệng, dùng nước bọt phủ lên. Khi đã làm ướt chúng xong, anh đưa chúng vào chỗ nếp nhăn nơi mông của Lucien và dò quanh lối vào chặt chẽ đầy nếp gấp của cậu.

Heath dùng một ngón xoa nhẹ, vẫn tiếp tục sục vật nhỏ của Lucien. Anh chậm rãi đâm một ngón tay vào chiếc lỗ nhỏ của Lucien, nhận ra có thể trượt vào dễ dàng hơn nhiều lần đầu. Anh nhấn vào sâu hơn và rồi rút ra. Anh liếm nó và ngón thứ hai trong miệng và rồi đưa cả hai ngón tay vào bên trong đó.

Có gì đó đụng vào đầu anh, và khi anh ngẩng lên anh thấy Lucien đang cầm một lọ dầu.

“Em cần hả?” Heath rời khỏi vật nhỏ của Lucien và hỏi.

“Có chứ Heath. Em cần anh.”

Heath gật đầu và nhận lấy lọ dầu nhúng tay vào chất lỏng thơm ngát rồi quỳ xuống giữa hai đùi Lucien. Anh mở rộng hai chân cậu ra và liếm vật nhỏ. Anh dùng dầu bôi trơn cự vật rồi nhấn phần đầu vào cửa mình Lucien. Anh chậm rãi đưa cự vật vào trong, sự chặt khít nóng ấm khiến anh rên lên. Lucien tựa đầu lên vai Heath khi anh lầm bầm gầm gừ, cự vật va đập vào phần mông Lucien.

Cảm giác ngưa ngứa nơi đế cự vật và nghe tiếng Lucien kêu gọi thêm nữa, Heath rút cự vật ra khỏi cửa mình vợ yêu và quỳ xuống sàn, ngồi trong tư thế quỳ.

“H-Heath? Đừng dừng lại. Đừng – dừng lại mà,” Lucien van nài.

“Anh đâu có định dừng lại đâu, vợ yêu. Tin anh đi,” Heath hứa. Anh rướn lên ôm eo Lucien, nâng cậu ra khỏi ghế và đặt lên đùi. Anh liếm láp cần cổ ngọt ngào của Lucien trong khi tiếp tục dùng ngón tay dò tìm lỗ nhỏ của cậu. Anh đặt lại đầu cự vật nơi lối vào và chìm sâu vào trong thân thể Lucien, và ngay trên sàn thư phòng, trước lò sưởi, để Lucien tựa đầu lên thành ghế mới ngồi lúc nãy, Heath làm tình với vợ mình, đẩy cự vật ra vào lối vào chật hẹp, ấm nóng của Lucien.

Anh càng chuyển động nhanh và mạnh hơn bên trong Lucien, tiếng kêu càng vang vọng, âm thanh da thịt đập vào nhau tràn ngập cơn phòng.

Heath giữ chặt hông Lucien đến nỗi anh biết sẽ để lại vết bầm. Anh hôn lên cần cổ và vai Lucien, thì thầm tên Lucien như một lời cầu nguyện khi khoái cảm ập tới.

Anh giật mạnh đầu ra khỏi cái ôm của Lucien, và Lucien bật ra một tiếng kêu, lung lay bên bờ vực khoái cảm, mầm mống của anh phun ra giữa hai cơ thể.

Heath đổ rạp về phía thân thể vợ mình, thở dốc, cố hít thở không khí. Tiếng hít thở của Lucien vang lên bên tai, anh choàng tay ôm lấy cậu. Heath rên rỉ khi nghe tiếng gõ cửa thăm dò, và anh quay sang cau mày nhìn cái cửa.

“Có chuyện gì?” Anh gằn giọng.

“Xin lỗi đã quấy rầy ngài và phu nhân, nhưng Lord Vash ghé thăm ạ,” Giọng Imogen vang lên đằng sau cánh cửa.

Heath lại rên rỉ và vùi mặt vào cổ Lucien một lúc rồi mới ngẩng đầu lên. Lord Vash là một trong số những địa chủ được trọng vọng nhất ở Southerby, và nếu ông ấy đã thể hiện sự tôn trọng, thì Heath phải gặp ông ấy.

“Thứ lỗi cho anh nhé vợ yêu?” Heath hỏi Lucien.

“Tất nhiên là được ạ,” Lucien đáp lại bằng một nụ cười mệt mỏi. “Em sẽ nghỉ ngơi trên tầng một lúc rồi quay lại với việc trang trí. Anh sẽ ăn tối chứ?”

Heath gật đầu. “Anh sẽ cố gắng. Anh mời Ngài và Phu nhân ăn cùng nhé?”

Lucien cắn môi dưới rồi gật đầu. “Em nghĩ làm vậy sẽ hay hơn.”

Heath thở dài rồi gật đầu, rùng mình khi trượt cự vật đã mềm xuống ra khỏi cửa mình Lucien. Anh đỡ vợ đứng dậy và giúp cậu mặc quần áo rồi mới chỉnh trang lại quần áo của mình. Anh đã đủ bảnh bao cần thiết. Anh quay sang Lucien, cậu lắc đầu cười khúc khích.

“Không ổn đâu. Chắc là ông Imogen đã pha trà cho Lord Vash và bảo ông ấy đợi anh một lúc để anh sửa soạn rồi. Hãy lên tầng tắm rửa thật nhanh, thay đồ rồi hãy xuống gặp mặt. Anh có mùi như vừa từ nhà thổ ra ấy.”

Heath mỉm cười dịu dàng với Lucien và đưa tay lên nựng má Lucien. “Không đâu vợ yêu. Mùi của anh giống em mà, loại mùi tuyệt vời nhất trên thế gian.”
Bình Luận (0)
Comment