Hôn Nhân Sắp Đặt

Chương 22.1

Heath bước ra khỏi thư phòng, anh đang chỉnh lại cổ tay thì phải dừng lại khi thấy Thompson, người hầu mà tối hôm qua anh nhờ việc, đang đứng ở hành lang, tay đặt trên vai một cô bé đứng nhìn Heath trân trân bằng đôi mắt lớn màu nâu sang trên khuôn mặt tròn trĩnh màu rám nắng.

“Là cô bé hả?” Anh hỏi khi cúi xuống nhìn cô bé. Cô bé run rẩy cố núp sau lưng Thompson. “Anh không làm hại em đâu, anh hứa đấy.” Anh dịu giọng và đưa tay ra. Cô bé ngước nhìn Thompson, Thompson gật đầu với cô bé. Cô bé bước lên và nắm tay Heath.

“Vâng thưa cậu chủ. Tôi tìm thấy cô bé đang bới rác sau một căn hộ,” Thompson trả lời. Thompson là người con trai thứ tám của Imogen và Wilhelmina và là một trong số những người hầu Heath tin tưởng nhất.

Anh đã hỏi xin ông nội để có được Thompson khi đủ tuổi có người hầu riêng và dẫn Thompson theo khi anh quyết định chuyển tới trang viên Southerby, rõ ràng là cậu ấy đã rất vui khi được đoàn tụ với bố mẹ.

“Nói cho chú nghe tên cháu là gì nhé?” Heath hỏi cô bé. Cô bé không nói gì mà chỉ nhìn anh.

“Tôi không nghĩ là cô bé biết tiếng Anh đâu cậu chủ. Tôi chỉ vào đồ ăn, nhà thờ, và xe ngựa để bảo cô bé đi theo đấy,” Thompson nói.

“Jina lako nani?” (Tiếng Swahili nghĩa là tên cháu là gì) Tiếng Lucien vang lên sau lưng Heath. Anh quay lại và thấy vợ mình đứng ở cửa thư viện, mỉm cười với cô bé, đội chiếc mũ màu vàng, tóc cậu buông rối trên vai.

Cô bé ngước mắt, chạy tới chỗ Lucien và nắm tay cậu. “Jina langu ni Eshe,” (Tên cháu là Eshe) Cô bé trả lời, giọng điệu mềm mại và uyển chuyển.

Lucien mỉm cười và đưa tay vuốt tóc cô bé. Cậu nhìn Heath.

“Tên cô bé là Eshe,” cậu tươi cười nói, mắt đong đầy nước. “Cám ơn anh đã tìm được cô bé.”

Heath gật đầu đứng thẳng lên. “Tất nhiên rồi bà xã. Anh có thể thấy được điều đó ý nghĩa cỡ nào với em, mà, cô bé cũng cần chúng ta nữa.” Anh nhìn xuống cô bé bẩn thỉu và cảm thấy tim mình hẫng một nhịp. Giờ họ phải tính toán xem làm sao với cô bé. Anh biết anh muốn làm gì, dù là chưa từng có tiền lệ và chắc chắn sẽ gây ra chút rắc rối, nhưng khi anh nhìn Lucien và Eshe nói chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ nước ngoài, anh biết điều đó là đúng đắn.

Quay sang Thompson, Heath nhún vai.

“Thompson, chuyển lời mời của tôi đến luật sư và cố vấn của tôi.”

Thompson cúi thấp, hơi mỉm cười. “Vâng thưa cậu chủ.”

“Xin thứ lỗi, thưa công tước, nhưng không thể làm vậy!” Luật sư của Heath, Mr. Bertram Lansing nói.

Heath trợn tròn mắt và ngồi lại vào ghế. Anh lùa tay vào tóc rồi ngồi thẳng lại và đặt tay lên bàn. Anh đan hai tay vào nhau và tựa cằm lên chúng. Anh nhìn cố vấn của mình, Sydney Hayhurst, và nhận thấy anh ta nhìn chằm chằm vào tách trà. Anh biết anh sẽ chẳng được giúp đỡ gì từ người này mà.

“Mr. Lansing,” Heath lại thở dài, thả tay xuống bàn. “Tôi biết là việc tôi đang hỏi là không chính thống và cũng không có điều lệ nào cho việc tôi làm, nhưng tôi biết sự thật là việc đó đã được làm nhiều lần trước đó.”

“Vâng thưa công tước. Rất nhiều thành viên của xã hội thượng lưu nhận nuôi trẻ mồ côi, nhưng chưa từng, chưa bao giờ, họ nhận nuôi một đứa trẻ Tafricans và cho chúng trở thành người thừa kế tài sản hợp pháp, hay trong trường hợp này là cho họ của hồi môn, như thể có chung dòng máu! Việc này là không được thưa công tước,” Mr. Lansing nói, giọng ngày càng rít lên.

Heath cau mày, và cảm thấy dần khó chịu trong ***g ngực. Khi Mr. Lansing tự đề cử nhận vị trí này, Heath đã cho phép vì anh đoán đó chỉ là chuyện nói cho anh việc anh muốn làm là chưa từng có và sẽ gây ra náo động trong xã hội thượng lưu, nhưng giờ thì sao? Giờ thì dường như anh ta đang nói là, hay ít nhất đang cố nói là, điều Heath có thể làm và không thể làm. Không ai được phép làm vậy.

Heath là một tên công tử bột chẳng mấy tử tế. Anh phục vụ trong quân đội hoàng gia. Anh là người đàn ông đã có gia đình và sắp làm cha. Anh là một người đàn ông làm chủ được. Không ai được phép bắt anh có thể làm gì. Anh là Heathcliff Robert mang dòng họ Eddington chết dẫm, Công tước xứ Pompinshire.

Heath chậm rãi đứng dậy và bước tới chỗ Mr. Lansing. Anh dùng một tay để lên ngực người đàn ông, và không nói một lời, anh bóp cổ họng người đàn ông và nâng anh ta lên khỏi mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment