Hôn Nhân Sắp Đặt

Chương 23.2

Xe ngựa kế tiếp chở Whitcomb, Yarborough, và Galeon, họ đều vỗ lưng Heath và ôm chặt Lucien. Từng người một đều khen ngợi vẻ đẹp của cậu. Lucien làm dáng khi được họ chú ý tới và bật cười khi Heath híp mắt xua bạn về phòng, giao họ cho người hầu chăm lo họ trong tuần này.

Xe ngựa kế tiếp chở Công tước và Công tước phu nhân xứ Brighton. Công tước trông có vẻ mệt mỏi—Đôi mắt xanh có quầng thâm, làn da vàng ủng nhợt nhạt và phờ phạc. Anh ta cao và gầy, chiếc áo khoác và gile xanh nâu khoác trên người, anh ta run rẩy bên dưới chiếc áo khoác ngoài. Chiếc áo quân phục Hessians trông có vẻ cũ, và quần trông như thể được vá qua vài lần. Lucien đã nghĩ rằng chắc nhà Brightons phải thiếu thốn lắm nhưng mà, Công tước phu nhân Brighton bước ra khỏi xe ngựa sau chồng lại mặc một chiếc váy xòe bằng lụa muslin cực mịn. Lucien gần như thoái lui khi tưởng tượng ra rằng cô ta sẽ quét sạch và phá hoại mọi thứ đồ trong nhà. Màu sắc thì cực trắng. Cô mặc một chiếc áo viền lông ở cổ áo và cổ tay áo. Cái mũ bonnet thì rộng vành không giống bất cứ cái mũ nào mà Lucien từng thấy. Chiếc mũ toàn ren và dây dợ. Lucien phát hiện mình cũng muốn có một cái. Cậu sớm biết như vậy là không nên và thắc mắc làm sao cô ta có được cái đó.

Cô ta đeo găng ren trắng, cầm tay chồng và bước về phía họ. Cô ta xinh xắn, nhỏ người hơn Lucien, đầy đặn và đẫy đà, lọn tóc vàng rủ xuống quanh mặt và đôi mắt màu xanh sáng. Khuôn mặt trang điểm bằng mỹ phẩm, và đôi hoa tai saphia sáng lóe. Vòng cổ kim cương lấp lánh quanh cổ. Lucien liền biết tại sao chồng cô trông lại có vẻ giản dị như vậy rõ ràng là tất cả tiền tài của công tước đều được sử dụng cho công tước phu nhân và tủ quần áo. Lucien định lắc đầu vì sự phù phiếm đó, nhưng rồi kìm lại và mỉm cười khi họ tới gần.

“Xin giới thiệu đây là Công tước và Công tước phu nhân xứ Brighton,” Imogen nói.

“Thưa phu nhân, rất vinh hạnh được gặp cậu,” Công tước phu nhân mỉm cười khi lại gần.

“Cô cũng vậy,” Lucien đáp lại, đưa tay ra để Công tước hôn lên tay, thấy tay anh ta hơi run lên, và rồi cầm tay Công tước phu nhân hôn lên đó. “Rất hân hạnh được hai người đến chơi. Chúng tôi hi vọng là hai vị cảm thấy thoải mái và dễ chịu. Nếu có gì không vừa ý, đừng do dự, hãy nói với chúng tôi.” Xoay người, Lucien chỉ vào hai đứa con sinh đôi Bena và Ben của Wilhelmina và Imogen. “Bena và Ben sẽ phục vụ hai vị.”

“Rất tốt,” Công tước phu nhân mỉm cười nói. Cô ta nhìn Bena từ trên xuống dưới, mỉm cười khi cô bé hơi đỏ mặt. Lucien nhướn mày.

Cậu mơ hồ nhìn sang Heath và thấy Imogen nhướn mày giận dữ. “Đến đây, Bena. Giúp tôi dọn toilet.”

“Vâng thưa phu nhân,” Cô bé cúi người nói.

Ben bước đến không nói một lời, cầm túi cho công tước, vác lên vai, và đi theo người đàn ông gầy gò lên tầng và vào nhà. Lucien đợi cho đến khi họ đi khỏi mới quay sang Heath.

“Cái quái gì vậy chứ?” Cậu rít lên.

“Anh nghĩ công tước phu nhân này có lẽ là một trong những người thích phụ nữ,” Heath nói. Lucien giật mình quay lại nhìn lên nhà.

“Em phải đi giải cứu Bena đây,” Cậu nói, bước về phía đó.

“Em đừng làm thế,” Heath nói, đưa tay ngăn cậu.

“Nhưng mà, Pompinshire,” Lucien rít lên, quay lại túm lấy áo gile của Heath, “những người đó nhắm vào người của chúng ta, và nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ họ. Chúng ta không thể để một vị khách nào chiếm tiện nghi của họ.”

Đôi mắt Heath ấm áp, và anh nựng gò má Lucien. “Đây là lý do họ rất ngưỡng mộ em,” Anh nói.

“Nhưng thật ra, em không cần lo lắng đâu. Imogen và Wilhelmina đã dạy dỗ con họ, cả trai lẫn gái, làm sao để đối phó với tình huống không mong muốn mà không xúc phạm hay đụng chạm tầng lớp quý tộc. Bena sẽ ổn thôi.

Lucien híp mắt. “Anh chắc chứ?”

“Chắc chắn,” Lucien gật đầu nói.

Lucien gật đầu đáp lại và quay lại đợi xe kế tiếp. Không lâu sau. Là Rourke và Charlote, khi họ xuống xe ngựa, Lucien kìm chế không chạy lại ôm chị gái mà vội lên tầng vào phòng khách trò chuyện hàng giờ như họ từng làm. Lucien và chồng không mời anh chị em vì Lucien sẽ cảm thấy như thể bị soi mói cả tuần liền. Nhưng Charlotte và cậu rất thân, mà Rourke và Heath đã thân thiết hơn sau sự vụ ở Trang viên Cavendish ba tháng trước. Lucien rất vui khi việc đó kết thúc.

“Charlotte,” Lucien vui vẻ nói, choàng tay ôm chị, cô cũng ôm lại cậu thật chặt.

“Luce, em sao rồi? Không quá ốm nghén đấy chứ?” Charlotte chậm rãi hỏi.

Lucien lắc đầu. “Không gì là em không kiểm soát được nhé,” cậu nói.

“Vì em là người nhà Hawthorn mà,” Rourke cười khúc khích rồi đẩy Charlotte sang bên hôn lên má Lucien. “Em sao rồi cậu bé? Sáng nay bọn trẻ định cùng bảo mẫu đến gặp em họ mới, nhưng bọn anh quyết định đến Southerby trước một ngày mà không dẫn theo chúng để người lớn chúng ta có thêm thời gian.”

Lucien cười thật tươi với anh. “Ồ, vậy tuyệt quá. Chắc chắn là Eshe mong gặp bọn trẻ lắm. Em ổn ạ, cám ơn anh. Mà có vài nhân vật thú vị đến nữa. Em nghĩ là chẳng có ai gây ra scandal gì lớn đâu. Nhưng mọi người không chỉ góp phần vào thành công trong đám cưới của bọn em mà còn cả việc xây dựng Southerby nữa. Vậy nên không có gì tồi tệ cả. Em không nghĩ là chúng ta sẽ gặp vấn đề gì lớn đâu. Hi vọng là vậy.”

Rourke gật đầu. “Tốt lắm. Em không nên căng thẳng khi chủ trì một bữa tiệc tuần trong điều kiện này.”

Charlote đánh vào tay chồng và hờn dỗi. “Em ấy có phải là thứ đồ dễ vỡ đâu Rourke. Em ấy đã là một người phụ nữ sắp làm mẹ rồi. Bọn em đã học được nhiều rồi mà.”

Rourke đảo mắt. “Đúng vậy, vợ yêu.”

Lucien cười phá lên rồi lại cầm tay Heath. Rutherford, một người hầu bước tới, giúp Charlotte và Rourke xách đồ rồi dẫn họ lên phòng.

Lucien thở dài và quay sang Heath. “Còn bao nhiêu người nữa?” Cậu mệt mỏi hỏi. Lucien nhìn sang Imogen, bà kiểm tra danh sách.

“Chỉ còn ba cặp đôi nữa thôi, thưa cô chủ,” Bà mỉm cười cảm thông.

Lucien gật đầu. “Đúng vậy, em có thể làm được. Còn có ba cặp nữa thôi mà.” Cậu thẳng người lên và đặt tay lên bụng, đấu tranh với cơn buồn nôn đột ngột nổi lên.

“Ba cặp đôi và ba người độc thân nữa thưa cô chủ,” Imogen thông báo.

“Sáu á?” Lucien kêu lên. Cậu nhìn Heath, anh gật đầu. Lucien lắc đầu. “Em cần ít trà gừng và bánh mì nướng nếu muốn sống sót qua sáu bận nữa đấy. Dù nói gì với Charlotte, em vẫn phải thừa nhận là khá mệt mỏi với cơn sốt vô tận này.”

Không ai nói gì cho đến khi Wilhelmina vỗ tay và lên giọng bảo người hầu đem đồ ăn cho Lucien cũng như hai người hầu khác kê bàn ghế ra. Việc này khá là kỳ quặc và chưa từng có, nhưng vào lúc này Lucien chẳng quan tâm. Cậu cần ngồi nghỉ, cần ăn, cậu chẳng quan tâm đến ai khi ăn cả.

Trong khi đợi bữa ăn thì một chiếc xe khác đến, chở theo Nam tước và Nam tước phu nhân xứ Leeds.

Họ đều dạn dĩ, cao, gầy, và hoàn toàn dễ bị lãng quên với mái tóc và đôi màu nâu. Lucien và Heath phải hỏi Imogen tên họ khi họ bước tới, cậu và chồng đã quên béng mất. Lucien cảm thấy thật tệ, và cậu biết là sẽ phải tìm hiểu thêm về…Nam tước và Nam tước phu nhân hơn nữa. Cậu hiểu cảm giác bị người khác coi như vô hình, nhưng chú ý đến rồi lại quên ngay như vậy thì tệ hơn nhiều.

Người hầu đi đến, Lucien và Heath ngồi xuống ăn vội bữa sáng. Bụng Lucien ổn định lại, cậu thở phào nhẹ nhõm. Cậu đứng dậy, Lucile, Robert và Daven (người hầu), dọn đĩa và bàn, và cũng sau một thời gian tương đối, xe ngựa kế tiếp đến, chở ba người đàn ông mang giới tính phụ nữ đến, mà Lucien mong là sẽ thành cặp với các bạn của Heath. Ba người đàn ông bước ra trò chuyện với nhau cho đến khi thấy Heath và Lucien. Họ ngừng trò chuyện và trở lại hình mẫu đúng mực và tinh tế. Người giám hộ của họ đứng đằng sau, cẩn trọng nhìn theo họ bằng đôi mắt xanh khi từng người dừng lại trước mặt Heath và Lucien rồi được giới thiệu.

“Lady Charles Daniger, con trai của Bá tước xứ Pembroke,” Imogen giới thiệu người phụ nữ trẻ đầu tiên, một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng cuốn thành búi tao nhã trên đỉnh đầu. Cậu ấy cúi chào Heath và Lucien, đỏ mặt khi Heath hôn lên tay mình.

Lucien đưa tay lên che miệng để giấu nụ cười, nhận thức được là dù là vết sẹo của chồng mình làm anh trông đáng sợ, thì cũng làm anh trông đẹp trai một cách đầy ấn tượng với phụ nữ. Cậu bình tĩnh lại khi Lady Charles nhìn sang mình, và lịch sự mỉm cười với người phụ nữ trẻ, cúi chào lại cậu ấy và chào đón cậu một cách ấm áp rồi chỉ cậu sang một người hầu.

Lucien xoay người và đợi giới thiệu người kế tiếp.

“Lady Arthur Blackwood, con trai của Hầu tước Durham.”

Lucien mỉm cười với người phụ nữ trẻ bước lên. Đôi mắt màu hạt dẻ, và mái tóc đen xoăn lọn buộc một bên. Trông thật ngọt ngào, nhưng Lucien có thể thấy được sự thông minh ẩn giấu sau đôi mắt ấy. Cậu ta cúi người chào Heath và để Heath hôn lên tay mình, rồi quay sang cúi chào với Lucien. Khi Lucien cầm tay cậu hôn lên đó, cậu cảm thấy cậu ta truyền một mảnh giấy vào tay cậu. “Cám ơn.” Lady Arthur thở phào nhẹ nhõm khi buông ra, Lucien gật đầu, bí mật giấu tờ giấy dưới găng tay khi chỉ Maribele, con gái của Wilhelmina, cho Lady Arthur. Cậu mỉm cười trấn an cậu ấy, dù là bên trong thì đầy tò mò. Cậu đặc biệt muốn biết mẩu giấy viết gì. Nhưng cậu biết rằng phải đợi đến khi chỉ có một mình thì mới được phép đọc.

Quay lại với thực tại, Lucien quay sang nhìn người cuối cùng.

“Lady Octavius York, con trai của Công tước xứ Cornwal.”

Lucien nghe một người hầu giật mình kêu lên sau lưng và quay lại nhìn anh ta, ngạc nhiên khi thấy đó là Leonidus, con trai của Wilhelmina và Imogen, một trong số những người lực lưỡng nhất Lucien và Heath có được.

Lucien hạ tầm mắt mơ hồ nhìn Leonidus rồi quay lại nhìn Lady Octavius, gương mặt người phụ nữ trẻ hoàn toàn thất sắc khi nhìn thấy Leonidus. Lucien không biết câu chuyện đằng sau, nhưng cậu nhận thấy vào lúc đó hi vọng bữa tiệc không có có lẽ chỉ là mơ ước của cậu mà thôi. Lady Octavius có mái tóc màu đỏ sẫm làm nền cho gương mặt nhợt nhạt có chút tàn nhang, đôi mắt xanh mở to nhìn Heath và Lucien. Đôi mắt lớn đến mức Lucien đã nghĩ đến con mèo cậu và Charlotte từng nuôi khi còn nhỏ. Lady Octavius mặc một chiếc váy muslin màu hồng nhạt chấm bi màu trắng, khăn choàng trắng trên vai, và chiếc mũ bonnet ngụ trên đỉnh đầu. Chiếc dù màu hồng của cậu hơi rung lên trên tay khi bước về phía Heath, đôi mắt thỉnh thoảng liếc qua Leonidus.

“Sự hiện diện của cậu là niềm vinh dự của chúng tôi,” Heath mỉm cười nói.

“Cám ơn ngài đã mời, thưa công tước,” Lady Octavius nói bằng chất giọng mềm mại, mắt nhìn xuống, má hơi ửng hồng, đỏ mặt cúi chào.

“Là vinh dự của chúng tôi,” Lucien nói khi người phụ nữ trẻ bước về phía cậu. Họ chào hỏi nhau. Lucien bảo Leonidus xách đồ cho Lady Octavius về phòng, trong khi bảo Janice để mắt đến anh trai mà vẫn để cho anh có cơ hội nói chuyện với Lady Octavius nếu cần. Lucien cảm thấy hai người họ đã biết nhau từ trước. Cậu ước gì biết được chi tiết câu chuyện đằng sau.

Một ngày nào đó sự tò mò sẽ khiến mình gặp rắc rối, cậu tự răn đe bản thân. Cậu và Heath được giới thiệu Miss Evanston, người giám hộ nói với họ một cách không chắc chắn lắm rằng sẽ trông chừng Lady Octavius vì cậu ta hơi bốc đồng và sẽ tiếp tục phải như vậy cho đến khi cậu ta kết hôn. Lucien chỉ gật đầu, trong khi Heath nhún vai để không cười phá lên. Wilhelmina tự mình chỉ cho Miss Evanston phòng của cô ta, và khi cô ta đi khuất tầm mắt, Lucien sà vào lòng chồng cười giòn giã.

“Cô ta sẽ không hoàn thành nghĩa vụ trông chừng cậu ấy đâu, bởi vì rõ ràng là Lady Octavius và Leonidus đã có gì đó trước đó rồi,” Heath cười khúc khích.

Lucien gật đầu. “Anh cũng nhận thấy à?”

“Bà xã,” Heath nói, gạt sợi tóc của Lucien sang bên, “Chỉ có người mù hay ngu ngốc mới không nhận ra.”

Xe ngựa kế tiếp chở vợ chồng công tước xứ Norfolk. Lucien lập tức đứng thẳng người. Chỉ có vài gia tộc công tước được trọng vọng như Công tước và Công tước xứ Norfolk, không chỉ vì họ là một trong số những gia tộc giàu nhất ở Angland, mà còn vì họ là một cặp đặt biệt. Vì vậy, Lucein và Heath đã phá lệ mời họ trong khi những người khác thậm chí còn không làm, chắc chắn là sẽ bị cự tuyệt. Sự thực là lời mời của Heath và Lucien được nhận một cách vui vẻ khiến cả hai người đều kinh ngạc.

Xe ngựa dừng lại. Lucien nín thở khi cửa mở ra và bậc thang hạ xuống. Đôi giày đen bóng loáng nhất lọt vào mắt, Lucien nhìn từ đôi giày lên đến đôi chân dài cơ bắp trong chiếc quần màu xám, đến cặp đùi vững như thân cây, vòng eo thon, bờ ngực vạm vỡ, cần cổ dày dặn, đến chiếc cằm bạnh có râu quai nón, đôi môi dày dặn, cánh mũi dài, qíu tộc, đôi mắt màu xanh bão, mái tóc dày màu đen, và làn da rám nắng. Công tước xứ Norfolk. Công tước rất hào nhoáng. Người ta đồn rằng bà cố của bà cố của bà cố nội của anh là người cầu hôn và ông cố của ông cố của ông cố nội anh đã để mắt đến bà và rồi lập tức sa vào lưới tình. Người đàn ông của gia đình vẫn luôn ao ước tìm được người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới để kết hôn, và nghe nói Ambrose cũng không ngoại lệ. Anh ta xoay chiếc mũ trên đầu rồi quay lại đỡ vợ ra khỏi xe, và Lucien không thể không ghen tị khi cảm thấy Heath cứng người bên cạnh.

Một bàn chân mang vớ và đi giày cao gót xuất hiện ở bậc xe, một đôi tay đeo găng lọt vào tầm mắt từ trong bóng tối của xe ngựa, và rồi người đàn ông mang giới tính phụ nữ người Tafrican đẹp nhất mà Lucien từng thấy trong đời bước ra từ xe ngựa. Công tước phu nhân xứ Norfolk. Cậu đã từng là nô lệ trên đường đến Khu đại lục khi công tước nhìn thấy mà không rời mắt được khỏi cậu ở bến tàu. Chuyện kể rằng công tước đã leo dây lên tàu, trả cho thuyền trưởng một khoản hậu hĩnh để có được cậu, và rồi dạy cậu nói tiếng Anglish. Công tước phu nhân đã được tặng căn nhà riêng và có người giám hộ, được đối xử như một quý bà, và được sống bên cạnh công tước. Cho đến khi cậu được mời đi vũ hội. Sau khi kết thúc vũ hội, công tước nói anh yêu cậu, và khi cậu thừa nhận cũng yêu anh, họ đính hôn và nhanh chóng kết hôn. Hai người họ có mười hai người con, và nếu Lucien không nhìn lầm chỗ phồng dưới váy công tước phu nhân, thì họ đang sắp chào đón đứa con thứ mười ba.

Làn da của công tước phu nhân giống như socola sữa phủ lên thân hình gầy gò, đôi môi đầy đặn, đôi mắt như trái hạnh nhân, cánh mũi lớn nhưng cân xứng với gương mặt. Đôi mắt lấp lánh hạnh phúc, màu nâu sẫm. Bàn tay thuôn dài với những ngón tay mảnh khảnh, dù là được bọc trong găng tay trắng. Cậu mặc một chiếc áo choàng bằng lụa màu xám nhạt, khăn choàng đỏ viền xám bên dưới. Cậu đội một chiếc mũ bonnet rộng vành, tương tự Công tước phu nhân xứ Brighton, nhưng trong khi chiếc mũ của cô ta trông giống như cố khoe mẽ, thì chiếc mũ của Công tước phu nhân xứ Norfolk lại bổ trợ cho trang phục của cậu một cách hoàn hảo. Chiếc mũ kết nơ và lông màu đỏ và xám, mái tóc dày màu đen, được thắt một cách nghệ thuật thành lọn uốn quanh mặt, khiến cho cậu tỏa sáng như một viên đá quý xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời. Lucien thất thần, cậu có thể hiểu tại sao công tước lại trèo thang dây giữa bên tàu để có được người phụ nữ Tafrican xinh đẹp này.

“Thưa công tước, cám ơn đã mời chúng tôi. Chúng tôi không nhận được lời mời như ngài nghĩ đâu,” Công tước cười rạng rỡ nói.

Heath mở miệng định đáp lời nhưng kịp dừng lại khi một người khác xuống từ phía sau xe ngựa nơi để hành lý. Công tước và Công tước phu nhân xứ Norfolk quay lại và giật mình.

“Fayette!” Công tước xứ Norfolk la lên. Trông anh cực kỳ giận dữ rồi quay lại tỏ vẻ hối lỗi với Heath và Lucien.

“Xin hãy lượng thứ cho chúng tôi. Fayette là con trai (mang giới tính nam) tôi. Gần đây thằng bé đã đến tuổi mà vẫn chưa được giới thiệu với xã hội, mà thằng bé lại không thích bị bỏ lại với người giám hộ. Có vẻ như thằng bé đã trốn ở chỗ để hành lý. Chúng tôi thực sự xin lỗi,” Công tước nói khi ra hiệu cho Fayette tiến lại chỗ họ.

Fayette, một cô bé xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả bố mẹ, với mái tóc vàng mật ong xõa dài, xõa xuống, chậm rãi đi về phía họ. Cô bé mặc một chiếc quần màu nâu và áo sơ mi cũ của người hầu.

“Fayette, con đang mặc gì vậy?” Mẹ cô bé lo lắng hỏi.

Lucien cố không bật cười, ngay khi nhận ra Fayete rõ ràng là một mối rắc rối của bố mẹ mình. Cậu quay lại ra hiệu cho Patty tiến lại. “Lady Fayette, ta giới thiệu cho cháu hầu gái riêng của ta, sẽ coi sóc cháu tuần này. Cô ấy sẽ đảm bảo cháu sẽ hưởng thụ tuần này với vài thứ mà ta không dùng nữa, vì ta đang có bầu, mà cháu trông có vẻ tầm tuổi như ta. Nếu cháu hứa sẽ không gây rắc rối, ta hứa sẽ chuẩn bị cho cháu trong sự kiện của người lớn mà không bắt cháu ở trong phòng trẻ suốt ngày với con gái của chúng ta, Eshe, và các anh chị em. Chúng ta thỏa thuận nhé?”

Lady Fayette nhìn lên. “Vâng thưa ngài! Cám ơn ngài!”

Lucien lắc đầu. “Không có gì đâu. Nào, đi theo Patty kiếm đồ phù hợp với con trai của công tước nào.”

“Vâng thưa ngài.” Lady Fayette chạy theo sau Patty.

Công tước và Công tước phu nhân xứ Norfolk nhìn theo con trai rồi quay lại chú ý tới Lucien. Họ cười thật tươi, và công tước phu nhân nói, “Rất cám ơn cậu. Cậu đúng là một thiên thần.”

Lucien tùy tiện phất tay. “Không đâu. Tôi chỉ là một người phụ nữ nhớ rằng bị bỏ lại thì sẽ thế nào, bị người giám hộ cầm tù dù là đã đủ tuổi rồi, trong khi cả gia đình đều đi dự tiệc. Tôi không đủ táo bạo, hay dũng cảm, để trốn trong chỗ để hành lý như Lady Fayette, nhưng vẫn luôn muốn được đi.” Cậu cười khúc khích. “Mà, cậu bé sẽ hối hận thôi khi nhận ra người lớn chúng ta buồn tẻ thế nào.”

Họ đều bật cười, và rồi Công tước phu nhân nắm tay Lucien. “Cậu đúng là rất tuyệt vời. Cám ơn đã mời chúng tôi.”

Lucien cười thật tươi. “Cám ơn đã nhận lời chúng tôi.” Cậu quay lại và chỉ vào Annise. “Annise sẽ là người hầu riêng của cậu trong tuần này. Nếu cậu cần gì, cứ nói với cô ấy, cô ấy sẽ săn sóc cho cậu.”

“Cám ơn,” Công tước xứ Norfolk nói.

“Chúng tôi rất lấy làm vinh dự,” Heath nói.

Lucien đứng cạnh Heath và nhìn theo Công tước xứ Norfolk choàng tay ôm eo Công tước phu nhân lên tầng vào nhà.

“Anh sẽ dịu dàng và ngọt ngào với em như thế trong những tháng mang thai sau chứ?” Lucien mỉm cười hỏi.

Heath bật cười. “Ý em là sao? Giờ anh đã dịu dàng và ngọt ngào với em rồi mà.”

Lucien cười. “Thật đấy. Anh, vị công tước đáng sợ của em, không phải là một con quái vật như mọi người nghĩ đâu.”

“Chỉ với em thôi,” Heath nói khi hít hà cần cổ Lucien rồi dịu dàng hôn lên điểm bên dưới tai Lucien. Lucien rùng mình, rồi họ quay lại ngay khi nghe tiếng xe ngựa kế tiếp đi tới, và khi xe ngựa dừng lại, Lucien đã sẵn sàng cho cuộc giới thiệu kế tiếp.
Bình Luận (0)
Comment