Hôn Nhân Xứng Đôi

Chương 15

Trong không khí, hương bạc hà quấn lấy tuyết tan mát lạnh, hương cuối còn là mùi gỗ đàn hương. Mông Sầm Dao đau, ngồi thế nào cũng khó chịu, y dứt khoát nằm bò ra ghế sô pha, tay sờ lên gáy, sau đó đưa tới trước mũi ngửi. Thầm nghĩ, ảo thật đấy, thứ này mà do con người tỏa ra à.

Nằm sấp hơi khó chịu, Sầm Dao thở dài, lại ôm chăn ngồi dậy, tựa vào ghế sô pha xem số liệu thí nghiệm Jasmine gửi.

Mùi gỗ đàn hương trong không khí mỗi lúc một nhạt, Sầm Dao hít hà, đột nhiên gọi Heinz.

Tiếng bé quá Heinz không nghe được, Sầm Dao dùng EP liên hệ, hai giây sau tiếng đấm đá ngừng. Heinz bước ra khỏi phòng, cơ thể trần trụi khỏe đẹp óng ánh mồ hôi, mái tóc vàng rủ xuống, sợi tóc trên trán che đi phần xương lông mày sắc bén, khiến khí chất của hắn trở nên ôn hòa hơn nhiều.

Heinz vừa đi tới chỗ Sầm Dao vừa gỡ găng quyền anh, hiếm khi đùa một câu: "Cần rót thêm trà à?"

Sầm Dao im lặng, y gọi Heinz chẳng qua là do không ngửi được mùi pheromone nữa khiến y cảm thấy không an toàn, bản năng vượt lên lí trí.

Sầm Dao đổi tư thế: "... Ờm, anh tưới nước cho bạc hà giúp tôi đi."

Động tác nhấc ấm trà của Heinz khựng lại, hắn quay sang nhìn Sầm Dao, biểu cảm không thay đổi: "... Cái gì?"

Mười phút sau, thiếu tướng Heinz Norman cầm vòi tưới, mặc áo sơ mi trắng quần đen, tay đeo găng làm vườn, theo Sầm Dao ra sân sau.

Sân sau có diện tích nhỏ hơn sân trước nhiều, nhưng có thể thấy nó được chăm sóc rất cẩn thận. Quanh tường trồng một hàng tùng che trời, dây thường xuân màu lục quấn quanh cành lá, từng lát gạch xanh ngăn cách mặt đất, phân chia rõ vườn hoa với vườn rau. Heinz bước vào là ngửi được mùi tanh của đất bùn, kèm theo mùi bạc hà mát lạnh.

Đập vào mắt là một rừng màu xanh um tươi tốt, yên tĩnh và thư giãn bao vây lấy hắn, giống như cảm giác mà Sầm Dao mang lại.

Hai người đứng cạnh bụi bạc hà, Sầm Dao ra hiệu cho Heinz xong bình chân như vại, ôm tay đứng một bên. Heinz hơi cúi xuống, cũng ra hình ra dáng vẩy nước cho bạc hà.

Sầm Dao chỉ huy: "Được rồi, sang bên kia đi, gốc tiếp theo --- Nhiều thế, anh định làm nó chết đuối à."

Heinz lẳng lặng dời vòi nước, nhìn sắc bạc hà xanh nhạt phá đất bùn mà lên, nghĩ tới Hannah khuyên mình nên giao lưu với Sầm Dao nhiều hơn, hắn hỏi: "Tại sao em lại trồng bạc hà?"

Pheromone của Heinz khiến Sầm Dao rất dễ chịu, y nhắm mắt lẽo đẽo theo sau Heinz, lười biếng mà vênh váo. Nghe vậy hững hờ đáp: "Thích thì trồng, một ngày anh muốn hỏi mười vạn câu tại sao à? Anh là bé con tò mò à?"

Heinz - bé con tò mò: "..."

28 năm cuộc đời, Heinz đối mặt với súng dài pháo ngắn, với cánh báo chí phiền phức đều chưa từng rơi vào thế yếu, từ khi gặp Sầm Dao lại lần lượt bị chặn cứng họng. Có lẽ đời này có bao nhiêu ấm ức hắn chịu hết từ lúc kết hôn với Sầm Dao rồi.

Nói xong Sầm Dao cũng ý thức được mình vô duyên quá, Heinz không phải tên Fujimogawa kia, cũng không phải đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm, hắn là bạn đời hợp pháp của y. Bạn đời thân thiện hỏi mình, mình đáp lại như đấm vào mặt người ta.

Vậy không tốt lắm, Sầm Dao nhìn bạc hà đang được tưới, thầm nghĩ.

Nhưng Heinz nhiều năm qua luôn để lại ấn tượng cho đại chúng là máu lạnh hung hãn, không ngờ tính tình hắn lại rất tốt.

Giỏi quá nhỉ Sầm Dao, mày lại dám nói chuyện như thế với Heinz Norman.

Sầm Dao theo đuôi Heinz đi một vòng, khi Heinz cất vòi nước cởi găng, y đột nhiên nói: "Xin lỗi."

Heinz dừng động tác, nhìn Sầm Dao.

Y nhìn chằm chằm bạc hà, không đối mặt với hắn. Nhưng chỉ một lúc, Omega lại như ép buộc bản thân, ngẩng lên nhìn thẳng vào Heinz.

Sầm Dao nói: "Trồng bạc hà là vì muốn ngâm nước uống. Tôi xin lỗi vì giọng điệu của mình."

Heinz rủ mắt cởi găng: "Sầm Dao, 15 tuổi tôi đã vào trường quân đội, sau khi trưởng thành thì nộp đơn xin ghép đôi, nhưng chưa một Omega nào có thể đạt tới 60% phù hợp."

"Cho tới nửa tháng trước em nộp đơn." Heinz đối diện với Sầm Dao: "Tôi mới từ Lĩnh Vực Hoa Hồng về, đầu não đã nói cho tôi, có một Omega phù hợp tới 89% với tôi."

Đôi mắt xanh như tảng băng của Heinz lẳng lặng nhìn y. Sầm Dao không nói, chỉ đang nghĩ, mắt Heinz đẹp quá đáng.

"Phần lớn thời gian tôi đều ở trường quân đội hoặc trong quân, không có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với Omega, tất cả những gì tôi biết về Omega xuất phát từ định kiến giới tính của mọi người, càng miễn bàn tới thành lập quan hệ thân mật, cứ thế mà qua rất nhiều năm." Heinz ngừng một chút, nói tiếp: "Em là người đầu tiên."

Sầm Dao nhướng mày, hỏi sau đó thì sao.

"Trước khi kết hôn với em, tôi đã hỏi sĩ quan phụ tá của mình, hắn bảo với tôi Omega thường nhỏ yếu tinh tế, nội tâm nhạy cảm hay nghĩ nhiều, cần tôi bảo vệ và săn sóc nhiều hơn. Nhưng hiển nhiên." Heinz nhìn Sầm Dao: "Đó là sai."

Sầm Dao khinh thường đánh giá cổ hủ đó về Omega, theo thói quen chực nở nụ cười giễu cợt, sau đó lại nhịn được. Y không nói gì, khuôn mặt lạnh tanh không có vẻ gì là muốn chất vấn.

Nhưng phải thừa nhận, Heinz làm y có xúc động thổ lộ mọi chuyện.

"Qua nhiều năm như vậy, mỗi lần đối mặt với câu hỏi của truyền thông về vấn đề tình cảm, anh luôn bỏ qua, còn có vẻ rất bực bội." Sầm Dao nhìn lá cây bạc hà: "Có lẽ anh cho rằng Omega trời sinh là kẻ yếu. Không." Sầm Dao nhìn hắn: "Từ trong ý thức anh đã cho là như vậy. Sự lịch thiệp và đúng mực của anh chỉ là một kiểu dối trá xã giao, một loại ngạo mạn cao thượng. Bởi vì đối phương không có địa vị để nói chuyện ngang hàng với anh, cho nên anh chỉ cần dựa theo lễ nghĩ xã giao, qua loa với họ là được."

Heinz không tức giận vì lời này: "Tôi bực bội trước những câu hỏi của truyền thông chủ yếu là để tránh phiền phức. Nếu tôi nhả ra ở phương diện này, sẽ có rất nhiều bê bối tình cảm. Mà lí do khiến tôi nộp đơn xin ghép đôi ngay khi trưởng thành." Heinz nói: "Động cơ đúng là không tốt lắm, tôi cần thân phận đã kết hôn, tôi cần một tấm bia."

Sầm Dao: "Nên tôi làm tấm bia đó anh có hài lòng không?"

"Tôi thừa nhận mình ngạo mạn, nhưng tôi không hề khinh thường Omega. Mẹ tôi là Omega, còn là phụ nữ, bà vẫn gầy dựng được sự nghiệp không thua kém gì cha tôi trong lĩnh vực của mình." Heinz nói: "Sầm Dao, tôi không bao giờ khinh thường người đang nỗ lực sống. Em là bạn đời của tôi, là người tôi sẽ nắm tay đi hết cuộc đời cho tới ngày già yếu, không phải là tấm bia."

Sầm Dao không đáp, nhưng cuống họng ngứa ngáy, y dời mắt không nhìn Heinz nữa.

Heinz thấy vành tai bên dưới mái tóc đen đỏ lên, phát hiện này khiến hắn vui vẻ. Heinz mỉm cười, hắn vốn còn rất trẻ, cởi xuống bộ quân phục khiến khí thế lấn áp ngột ngạt kia tan đi rất nhiều. Lúc này hắn cười, mái tóc vàng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, tạo cảm giác gió xuân quét qua làm tan núi băng.

Sầm Dao nhìn nụ cười của hắn, không biết sao cũng không nhịn được, quay đầu đi tủm tỉm, để lộ má lúm đồng tiền mờ nhạt.

Heinz nhìn Omega đang mỉm cười trước mặt. Y quá trẻ, cũng quá đẹp, sắc bén, cũng lại dễ gãy. Heinz mềm giọng: "Sầm Dao, vì công việc, có thể tôi sẽ không thể luôn bảo vệ và ở bên em, nhưng bắt đầu từ giây phút tôi trở thành Alpha của em, tôi đã có trách nhiệm đó. Nó cũng quan trọng như trách nhiệm mà tôi phải đảm đương khi là một người lính."

Sầm Dao thu hồi nụ cười, không thể phủ nhận y thật sự cảm động, nhưng chỉ nói: "Thiếu tướng, đây là lần anh nói nhiều nhất trong mấy ngày qua đấy."

Heinz sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn quay đi xách theo vòi nước, nói vào nhà thôi.

Sầm Dao theo sau Heinz, lúc đổi dép, y chợt nói: "Thiếu tướng, vừa rồi gọi anh không phải là muốn bảo anh tưới nước cho bạc hà, mà là vì anh cách xa quá, tôi không ngửi được pheromone."

Heinz xoay người nhìn y.

Omega đang cúi đầu thay dép, nhỏ giọng bảo: "Nên anh đừng đi quá xa."

Heinz nhìn chằm chằm vào xoáy tóc của Omega, mãi sau mới ừ một tiếng, nói được.
Bình Luận (0)
Comment